Khi tiền giấy trong chậu đồng bốc cháy, tôi nhìn thấy hai chân của Vương Nhị Cẩu bật lên. Lúc đầu tôi còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng khi tôi dụi mắt, tôi phát hiện ra rằng chân của gã ta quả thực đang bật lên.
Không phải riêng mình tôi nhìn thấy mà đám con cháu nhỏ tuổi được Vương Thanh Tùng gọi đến giúp cũng nhìn thấy, nên như có hẹn mà cùng nhau chạy, vừa chạy vừa la hét. Người chết sống dậy, người chết sống dậy. Chỉ còn ngài Trần, bác hai, Vương Thanh Tùng, bí thư thôn và tôi, còn có một Vương Nhị Cẩu mà tôi không biết gã ta có phải là người hay không.
Lúc này, ngài Trần lên tiếng: "Nhóc con, đi vào trong nhà chính lấy cây đao của thợ nề Trần ra đây"
Tôi mau chóng đứng lên, bước từng bước nhỏ đi vào tìm đồ.
Tôi nhìn thấy cây đao trên nắp quan tài của thợ nề Trần. Trên cây đao có một là bùa do ngài Trần dán lên, trên lá bùa vẽ những thứ mà tôi xem không hiểu.
Sau khi tôi cầm một cây đao gạch ra, Ngài Trần yêu cầu tôi ném thẳng vào chậu đồng, tôi liền làm theo mà không nói một lời.
Khi cây đao được ném vào, thân thể của VƯơng Nhị Cẩu liền bật lên kịch liệt. Ban đầu chỉ là động tác gập gối liên tục. Gã ta duỗi người ra và dùng hai chân đập vào tấm ván giường. tạo ra âm thanh "cộc cộc cộc" không ngừng. Sau đó, hai cánh tay của anh cũng bắt đầu động đậy, dùng lòng bàn tay vỗ xuống giường, nhịp điệu càng thêm hỗn loạn. Sau đó, thân thể của anh cũng trở nên điên cuồng, giống như đang co giật, khiến cho toàn bộ ván giường rung chuyển.
Nhưng tôi có thể thấy rõ ràng, dù "Vương Nhị Cẩu" lắc người như thế nào, thì đầu của hắn vẫn nằm yên, di ảnh của thợ nề Trần trên mặt cũng không nhúc nhích, đôi giày âm dương đặt trên di anh cũng không hề nhúc nhích. Ban đầu tôi còn cho rằng đầu của Vương Nhị Cẩu không thể cử động được, nhưng sau đó mới phát hiện, thì ra không phải như vậy.
Gã ta cố gắng nâng đầu lên, nhưng mỗi khi vừa nhấc đầu lên khỏi giường được một chút thì anh lại bị đè xuống. Tôi nghĩ đến đôi giày âm kia, nó như thể có sức mạnh to lớn, ghì chặt đầu gã ta xuống giường.
Vương Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này có chút sốt ruột, đi tới chỗ ngài Trần hỏi ông ta: "Ngài Trần, bây giờ phải làm sao?"
Ngài Trần thờ ơ nhìn Vương Nhị cẩu đang giãy dụa kịch liệt, ông ta ngồi trước linh đường phì phèo điếu thuốc.
Điều này có vẻ khác với việc đuổi quỷ trong ấn tượng của tôi, trước kia khi xem TV, nếu bị quỷ đập tường, vị đạo sĩ không phải lúc nào cũng giống như đang lâm trận giết giặc sao? Hơn nữa,vì để đuổi quỷ, không phải nên lập bàn thờ, rồi lấy gươm giáo, lâu lâu đọc câu thần trú, rắc một nắm gạo lên hai cây đèn cầy lớn trên bàn thờ, rồi cầm một lá bùa dán vào người bị nhập rồi nói: :"Còn không mau biến đi"...
Lại nhìn ngài Trần, không có bàn thờ, không có áo choàng bát quái, không có khăn quàng cổ của đạo sĩ, và không có thanh kiếm gỗ đào, điều này không phải là quá tồi tàn sao? Đặc biệt là khi ông ấy đang ngồi trên mặt đất hút thuốc, có phải là quá nhàn nhã rồi không?
Ngài Trần vẫy tay với tôi, tôi bước đến và ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Ngài Trần vừa nói chuyện với tôi, vừa thở ra những làn khói. Đợi một chút nữa, bác kéo linh hồn của thợ nề Trần ra khỏi người Vương Nhị Cẩu bác gọi cháu thì cháu hãy cầm ngọn đèn dầu đi vào trong nhà, lần này đừng đi lòng vòng nữa, chỉ cần bước vào và đặt đèn dầu dưới quan tài là được.
Tôi lập tức hỏi ngài Trần: "Có phải cháu sẽ bị đè như vừa nãy hay không?"
Ngài Trần nhìn tôi nói: "Điều đó thì chưa chắc, nhưng... sẽ hơi khó chịu một chút"
Nói thật, nếu như trên đất có viên gạch, tôi sẽ ném vào mặt ông ta. Chủ yếu là do vẻ mặt nhẹ nhàng của ông ta khi nói đến chuyện này, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn, vì tôi vẫn còn thắc mắc muốn hỏi ông ta. Tôi hỏi: "Ngài Trần, tại sao ông lại rất khác so với những đạo sĩ trên TV?"
Ông ta thở ra một làn khói và liếc nhìn tôi với vẻ khinh thường. Ông ta nói: "Có bao nhiêu thứ trên TV là thật? Nói một cách thẳng thắn, đó đều là mánh lới quảng cáo, và nó không thực sự hữu ích."
Tôi lại hỏi: "Ngài Trần, hiện tại chúng ta đang làm gì?"
Ngài Trần nhìn tôi và nói: "Nhóc con, cháu có vẻ rất thích thú với những thứ này? Cháu có muốn bác nhận cháu làm đồ đệ không?
Thành thật mà nói, sau vài ngày qua, tôi đã thực sự bị cám dỗ bởi lời đề nghị của ngài Trần. Nhưng còn chưa nói ra thì ngài Trần đã nói muốn nhận ta làm đồ đệ đã nói rằng: "Muốn bái bác làm thầy, cháu nghĩ cũng đừng có nghĩ. Bác không có ý định truyền lại nghề này."
Tôi ồ một tiếng, có chút thất vọng.
Ngài Trần thấy cái bộ dạng này của tôi thì chủ động mở miệng nói với tôi: "Việc chúng ta cần làm bây giờ là "Dẫn hồn qua sông", cháu có thấy chiếc ghế dài được đặt ở kia không? Dưới băng ghế có một chậu nước, cái chậu nước đó tương đương với một con sông lớn, và băng ghế dài dài là một cây cầu. Sau khi bác trục xuất hồn của thợ nề Trần ra ngoài thì cháu hay cầm đèn dầu và bước qua băng ghế đó, lúc đó ông ấy sẽ đi theo cháu. Một khi đã bước qua, muốn quay lại cũng khó. Vì sao chứ? Bởi vì người âm vốn dĩ rất sợ sông, không dám qua sông, nên nếu cháu đưa người qua sông trước, sau khi qua sông sẽ họ sẽ khó có thể quay đầu lại.
Tôi hỏi lại: "Không phải rất đơn giản sao?, Tại sao lại cần phải có một ngọn đèn dầu đi trước chứ?"
Ngài Trần nói: "Sau khi cháu qua cháu cháu sẽ hiểu thôi?"
Tôi nói: "Vậy sao bác không tự mình đi? Bác lợi hại như vậy, thì sợ cái gì chứ?"
Ngài Trần thở dài: “ ta sợ sẽ có người quấy rối"
Tôi liền hiểu ý của ngài Trần, trong thôn của chúng tôi, có một người thợ đóng giày giấu mặt. Đôi giày âm dương của Vương Nhị Cẩu trước kia cũng là do hắn ta làm, hơn nữa hắn ta còn để Vương Nhị Cẩu mang nó để trấn linh cữu. Tôi nhớ ngài Trần từng nói với tôi: "Người mang giày âm dương, hai ngọn lửa trên vai đều bị dập tắt hoàn toàn, không bị quỷ đập tường mới là lạ."
Tôi sững sờ trong giây lát, tôi luôn nghĩ ngài Trần muốn hút thuốc, hóa ra ông ta đang cố tình trì hoãn thời gian để tôi được nghỉ ngơi, tôi gật đầu tỏ ý rằng tôi đã khỏe rồi.
Ngài Trần nói: "Vậy thì bắt đầu thôi."
Tôi đứng một bên nhìn ngài Trần chờ ông gọi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!