Hoàng Nghi chậm rãi mở mắt, cậu nhìn quanh căn phòng và cảm nhận được sự trống vắng mà nó mang lại.
“Có lẽ Daint huynh đã luyện tập rồi.”
Cậu vén nhẹ chăn và bước đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân, hiện tại thì nhiệm vụ của ngoại môn đệ tử như cậu đã gần như hoàn thành. Chỉ cần đợi hết đại hội luyện đan và trở về nữa thôi.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Nghi lau vội gương mặt uể oải của mình và nhanh chân mở cửa.
“Daint huynh đã ra ngoài rồi sao?”
Khương Hi liếc nhẹ vào phòng và hỏi cậu, nàng đang vận một bộ quần áo màu xanh nhạt với những đường nét rất đơn giản như đầy tinh tế. Mái tóc được thắt gọn sau lưng và đôi mắt tràn đầy sức sống.
“Ừm, huynh ấy đã ra ngoài luyện tập từ sớm rồi.”
Chuyện Daint luyện tập từ lâu đã không còn là việc gì đó quá lạ lùng với Khương Hi, nàng rất nhanh hiểu được chuyện đó.
“Vậy hôm nay và mấy ngày tới hai người cứ việc chờ đợi tại đây, cũng có thể đi dạo vài chỗ. Nhưng huynh phải nhớ, đừng có tự tiện sử dụng tu vi!”
Khương Hi nhướng mày và kiễng chân, nàng ghé sát vào mặt Hoàng Nghi khiến cậu cảm nhận được một mùi hương thơm mát của thiếu nữ.
Gương mặt thoáng chút đỏ, Hoàng Nghi gật đầu một cách máy móc và Khương Hi nhanh chóng rời khỏi.
Hôm nay cậu chắc sẽ tu luyện, hoặc đi dạo một vòng trong Thành Đô.
“Dạo chút vậy.”
Đôi chân bước nhanh ra khỏi khách sạn xa hoa, Hoàng Nghi nhắm mắt và giang tay hít thở một chút sự tươi mát của khí trời. Cậu sảng khoái bước đi về những con đường đầy rẫy người và các khu vực đông đúc.
Thành Đô rất rộng lớn và sầm uất, từng khu vực cũng có thể trở thành một đại diện cho cả thị trấn tại nơi khác. Sự xa hoa cùng độ phát triển tại đây có thể nói đã lên hàng đầu toàn thể Miqdeni.
Hoàng Nghi cầm chặt xiên cá nướng thơm lừng trong tay, cậu thật ra muốn thử rủ Khương Hi cùng đi chơi với mình. Nhưng nàng có vẻ cần phải đi thu mua dược liệu, rõ ràng là có công việc để làm cũng tốt hơn là rảnh rang như thế này.
Đi chơi một mình, thật chẳng vui chút nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đoàn người di chuyển dạt ra hai bên đường, ngay cả Hoàng Nghi cũng bị lùa vào tận trong cùng của phần lề. Cậu nhướng người để cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, và một cỗ xe được kéo bởi một Ma thú cấp cao lừng lững xuất hiện.
Chiếc xe như thể được đúc từ hợp kim vàng nguyên chất vậy, lấp lánh và sáng chói đến cực độ. Một hàng dài lính vệ quân bước đều phía trước và có nhiều người dẫn đoàn chịu trách nhiệm mở đường cho đoàn người phía sau.
Dân cư tại đây hoàn toàn quen thuộc với cảnh tượng này, bất cứ ai sinh sống tại đây đều rất hiểu sức ảnh hưởng của hoàng thất Miqdeni. Họ là những người nắm quyền lực tuyệt đối và sở hữu số lượng tu tiên giả áp đảo bất kỳ thế lực ngoại bang nào khác.
Hoàng Nghi cắn thêm một miếng cá, cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và có dự định lùi lại một nhịp. Bản thân Hoàng Nghi không có hứng thú với những kẻ quyền lực và giàu có, bọn chúng chỉ toàn là những kẻ sử dụng sự nghiền ép để đối xử với người khác.
“Cút!”
Tiếng hét chói tai của kẻ dẫn đầu vang lên, và ngay sau đó là một tiếng ngã đầy đau đớn cùng với thanh âm la hét thảm thiết.
“X-Xin lỗi!”
Người phụ nữ với chiếc bụng lớn quá khổ chật vật bò dậy, cô là một thai phụ nên không thể kịp thời di chuyển và vô tình chặn đứng con đường di chuyển của đoàn xe. Điều đó khiến cô bị người dẫn đoàn đẩy mạnh và ngã nhào ra đấy.
Đôi chân rướm máu, hai phần khuỷu tay cũng hoàn toàn trầy xước. Cô vẫn cố lết cơ thể mình vào lề đường, rất nhiều người xung quanh muốn giúp đỡ cô nhưng họ lại sợ bị liên lụy.
Vì thế, chẳng có sự giúp đỡ nào cả.
Hoàng Nghi bước nhanh lại, cậu rẽ khỏi đám đông và tiến đến vị trí của thai phụ.
Dùng đôi tay của mình nâng đỡ cô một cách nhẹ nhàng, Hoàng Nghi nhanh chóng đưa cô vào lề một cách an toàn.
Cậu xoay đầu liếc nhìn kẻ thủ ác, hắn trang bị một bộ giáp vàng toàn thân cùng thanh trường thương sắc bén. Chiều cao cùng hình thể hoàn toàn vượt trội rất nhiều người tại đây. Nhưng cách hành động lại thuộc về một kẻ rác rưởi.
Hoàng Nghi tặc lưỡi, cậu cũng không thể đối chứng gì với đối phương. Chúng quá mạnh mẽ và đầy quyền lực.
“Ngươi liếc ta?”
Kẻ dẫn đoàn nhìn thẳng về phía Hoàng Nghi, hắn siết chặt trường thương và bước nhanh về phía cậu. Khí tức cảnh giới Chi nhân đỉnh phong cũng mạnh bạo phô ra.
Cơ thể Hoàng Nghi bỗng chốc căng cứng, cậu cảm nhận được sự uy hiếp và cũng đứng thẳng người dậy.
Ánh mắt băng lãnh của gã lính vệ quân tập trung vào Hoàng Nghi, cậu cũng siết chặt nắm tay và biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn.
“Quỳ xuống!”
Gã hét lên, trường thương hướng thẳng về vai Hoàng Nghi và đâm mạnh.
Nhưng một thứ gì đó hướng thẳng ra và chụp lấy trường thương, đó là bàn tay của Hoàng Nghi. Cậu nắm chặt trường thường và nắm tay càng ngày siết càng chặt.
“Súc sinh! Mày dám!”
Tay còn lại vung mạnh lên, gã vệ quân hướng thẳng đầu Hoàng Nghi và đấm đến. Cậu giật mình lắc đầu để tránh né, nhưng cú đấm đó vẫn quá nhanh và cậu bị xước nhẹ qua má mình.
Một vệt máu hiện lên, Hoàng Nghi lùi người về sau vài bước và hai hàm răng cậu nghiến chặt lại.
“Còn định...”
“Hoàng Nghi?”
Chất giọng nhẹ nhàng thánh thót như thiên sứ khẽ vang lên, đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ nhưng lại dễ nghe đến cực độ.
Hoàng Nghi cùng gã vệ quân đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm đó.
Tấm màn dày cộm của chiếc xe sang trọng vén nhẹ sang và một dáng người nhỏ nhắn thon gọn xuất hiện. Bộ váy dài màu mận chín sang trọng cùng một lớp vải mỏng bao quanh bên ngoài, hai cánh tay trắng nõn được nhẹ nhàng che bằng lớp vải mỏng đó.
Gương mặt xinh đẹp như búp bê với những đường nét như thể được vẽ nên bằng đôi bàn tay của một nghệ nhân huyền thoại. Đôi mắt to tròn long lanh màu xanh dương như thể đang phát sáng giữa màu trời.
Mái tóc đen nhánh được thả dài phía sau lưng, từng chi tiết nhỏ trên cơ thể đều gần như đạt đến sự hoàn hảo nhất có thể.
Nàng là công chúa út của Hoàng thất Miqdeni – Kim Tố Anh.
Môi nàng mang một sắc đỏ nhè nhẹ, và chút ít độ bóng loáng gợi cảm. Tuy nhiên Kim Tố Anh lại mang lại cho người ta cảm giác nàng rất nhỏ tuổi, và cái cách nàng bộc lộ sự yêu mị càng tạo ra một bầu cảm xúc rất kỳ lạ.
Nhưng chuyện này thật ra cũng không quá trọng yếu, nàng vừa gọi tên cậu?
Hoàng Nghi dùng ánh mắt có phần nghi ngờ nhìn vào Kim Tố Anh, nàng chỉ cười nhẹ và ra hiệu cho nữ hầu bên cạnh ghé tai vào gần nàng.
Kim Tố Anh thì thầm gì đó và nữ hầu gật gật đầu, sau đó là ánh mắt lướt nhẹ qua những người dân vẫn còn đang cúi người tại đây.
Từ đầu sự việc xảy ra cho đến giờ, tất cả mọi người đều lựa chọn cúi đầu. Họ không muốn đối nghịch với Hoàng thất và giúp đỡ Hoàng Nghi. Nhưng hiện tại đã có vài người chậm rãi ngước nhìn tình cảnh này.
Không gian yên tĩnh càng khiến cho sự căng thẳng bên trong Hoàng Nghi cao trào, cậu nhìn về người thai phụ và ra hiệu cho cô rời đi.
Hầu nữ bước nhanh về phía đầu cỗ xe và nói lớn với gã vệ quân.
“Lui về!”
Gã nhanh chóng cúi đầu và chạy nhanh về phía trước xe với vẻ mặt hốt hoảng tột cùng.
“Hoàng Nghi công tử, công chúa có việc muốn trò chuyện cùng ngài.”
Tất cả mọi người đều gần như đoán được việc này kể từ lúc Kim Tố Anh thốt lên tên của Hoàng Nghi và ngăn cản sự va chạm giữa cậu và gã vệ quân, họ chỉ có thể dùng ánh mắt tôn kính và sợ hãi nhìn về phía Hoàng Nghi.
Cậu cau mày, rõ ràng đối phương là lần đầu gặp mặt. Nhưng tại sao lại biết tên cậu, và thậm chí còn muốn trò chuyện cùng cậu.
Quá kỳ lạ.
Nhưng cậu cũng không thể từ chối, nếu không thì hậu quả rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các thành viên khác của Tôn gia. Cậu cần phải nghĩ cho cả bọn họ.
Gật đầu đáp trả, Hoàng Nghi bước lại cỗ xe và tiến từng bậc thang lên phía trước.
Tấm màn chắn tuy đã được vén lên, nhưng nó vẫn còn một lớp màn mỏng che lại. Khi ở phía dưới đường thì Hoàng Nghi vẫn chưa hề nhận ra sự tồn tại của lớp màn mỏng này.
Nó thật sự mỏng đến mức khó để nhận ra.
“Hoàng Nghi tôn kính công chúa.”
Cậu cúi đầu và chắp tay trước mặt, đôi mắt dời khỏi cơ thể Kim Tố Anh và hướng về sàn xe.
“Ừm.”
“Chắc hẳn ngươi đang thắc mắc, nhưng cũng sẽ hiểu ngay thôi.”
Kim Tố Anh nói một cách chậm rãi, nàng vung nhẹ tay và đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Hoàng Nghi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cậu vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết mình chưa được cho phép thả lỏng.
“Được rồi, miễn lễ.”
Kim Tố Anh nhàn nhạt nói, Hoàng Nghi thở phào và lùi người về sau. Cậu đứng với tâm thế tập trung hết mức có thể, mặc dù hiện tại trong lòng đang rất loạn.
Có một tin đồn lan truyền rất nhiều lần tại vùng Thành Đô sầm uất này, một nguồn tin mà bất cứ ai thấy đều chỉ có thể im lặng và khắc sâu vào trong đầu mình.
Tin đồn nói về Hoàng thất, và nói về vị vua mang tên Kim Bích La – Một đấng minh vương, đồng thời cũng là một tu tiên giả cảnh giới Lý nhân đỉnh phong. Nội dung tin đồn nhắc về con gái út của ông mới chính là người mang quyền lực lớn nhất tại Miqdeni.
Kim Bích La yêu thương con gái một cách vô điều kiện, chỉ cần là công chúa yêu cầu, ông sẽ đáp ứng không chút chậm trễ. Mặc dù chỉ là tin đồn được lan truyền giữa người dân, nhưng chẳng có chút đính chính nào từ phía Hoàng thất.
Bọn họ cũng đã ngầm thừa nhận chủ nhân thật sự của Miqdeni là ai.
Hoàng Nghi nuốt một ngụm nước bọt, cậu cảm giác trái tim mình đang mất dần kiểm soát. Máu cũng đã chạy hết công suất lên não cậu và giữ cho bản thân Hoàng Nghi tỉnh táo.
Kim Tố Anh thật sự là một tuyệt sắc khó cưỡng, nhưng Hoàng Nghi cũng không đến mức cố gắng ngắm nhìn nàng.
“Tỷ thấy nơi đây đẹp chứ?”
Kim Tố Anh ngả nhẹ người về sau và nói, nàng nghiêng nhẹ đầu về một phía cạnh mình và mỉm cười.
“Ừm.”
Một chất giọng khác vang lên, lại là một nữ nhân khác đang ngồi cạnh bên công chúa. Nhưng Hoàng Nghi hoàn toàn không có một chút cảm nhận nào về người này cả, hiện tại cũng chẳng hề có chút khí tức nào. Nếu không phải nàng vừa lên tiếng thì sợ rằng cậu vĩnh viễn cũng chẳng nhận ra.
“Muội muốn hôn tỷ!”
Kim Tố Anh chồm người về bên phải, nơi đó hoàn toàn chẳng có bóng dáng ai cả.
“Đừng quậy.”
Từ hư không xuất hiện một bàn tay trắng ngần, và từ cổ tay đó dần hiện lên một cơ thể nữ nhân.
Như thể lớp tàng bị loại bỏ, một dáng người mảnh khảnh tương tự Kim Tố Anh hiện lên giữa không gian xa hoa của cỗ xe hoàng tộc.
Đôi mắt cùng mái tóc màu tím kiều diễm xinh đẹp, váy ngắn đến gối cũng mang một sắc tím quý phái. Đôi môi màu anh đào nhỏ xinh và cái mũi cao cùng gương mặt góc cạnh hoàn mỹ đến khó tin.
Nàng mang một vẻ đẹp hoàn toàn tương đồng với Kim Tố Anh và phần nào đó vượt trội hơn hẳn.
Có lẽ vì khí chất cao quý cùng biểu cảm điềm nhiên không nhiễm chút cảm xúc vặt vãnh nào.
“Aria tỷ tỷ, cho muội hôn tỷ một cái thôi. Nha!”
Kim Tố Anh lần nữa chồm đến, nhưng nàng như thể bị đóng băng giữa không khí và cơ thể cũng hoàn toàn dừng lại giữa hư không.
“Ngoan.”
Người vừa xuất hiện chính là Aira, nàng liếc nhẹ về phía Hoàng Nghi đang quay lưng lại với hai người bọn họ và đôi môi khẽ mỉm cười nhẹ.
Nàng giơ tay lên và vuốt nhẹ đầu Kim Tố Anh, ánh mắt xuất hiện một chút ít vẻ cưng chiều.
Kim Tố Anh đã có thể di chuyển cơ thể, nàng chống tay xuống sàn và tiến đến nằm gối đầu mình lên phần đùi mềm nhũn nhưng không thiếu phần săn chắc của Aria.
Cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt với Aria, Kim Tố Anh mỉm cười và cơ thể cũng co rút lại như một chú mèo nhỏ đang cảm giác lạnh lẽo vậy.
“Tại sao lúc ngươi lại ra tay giúp đỡ thai phụ nó?”
Aria lên tiếng, nàng vẫn đang vuốt ve cái đầu nhỏ của Kim Tố Anh phía dưới thân mình.
“Chỉ là một sự giúp đỡ nho nhỏ mà thôi.”
Hoàng Nghi đáp trả chậm rãi, đầu óc cậu đã gần như trở nên trống rỗng và từ ngữ cứ thế tuôn ra không thể kiểm soát.
“Nếu sự giúp đỡ của ngươi là hại bọn họ, ngươi vẫn sẽ?”
Aria nghiêng người và chống một tay lên bàn bên cạnh, nụ cười trên mặt nàng cũng dần dần trở nên nhạt nhòa hơn hẳn.
“Thần giúp đỡ không phải vì chắc chắn sẽ giúp họ tốt hơn, mà thần giúp đỡ họ bởi vì bọn họ đang cần điều đó.”
“Ngươi chẳng giúp ai cả.”
Gương mặt tiêu biến đi nét vui cười khi nãy, Aria với biểu cảm đã hoàn toàn trở nên bình thản và gần như chẳng còn chút cảm xúc nào đọng lại.
Hoàng Nghi hoàn toàn im lặng, cậu không thể đưa ra câu phản bác gì cả. Không phải vì người phía sau tấm màn kia đã nói đúng, là bởi vì cậu đang sợ hãi. Nếu đối phương tức giận thì không chỉ cậu, mà nhiều khả năng sẽ có liên luỵ đến người khác.
Nhưng dường như Aria không hề để tâm đến sự im lặng của Hoàng Nghi, nàng vẫn ung dung vuốt ve mái tóc suôn mềm phía dưới tay mình. Đôi mắt lại đăm chiêu điều gì đó không rõ.
“Ta có quen biết với một người khá thân cận với ngươi, vì thế, đừng quá lo lắng.”
Hoàng Nghi giật mình và vô thức ngước đầu nhìn lên, cậu thấy cả hai mỹ nữ rung động lòng người đang vuốt ve nhau và dùng đôi mắt có chút vô cảm nhìn cậu.
Bọn họ hoàn toàn giống hệt một cặp chị em, chỉ có gương mặt là không mang nhiều nét tương đồng cho lắm.
Kim Tố Anh vừa mới nói rằng nàng quen biết một người khá thân cận với cậu? Là ai cơ chứ?
Người có thể quen biết với công chúa quyền lực nhất Miqdeni tại sao lại có mối quan hệ thân cận với cậu?
Hoàng Nghi bỗng chốc nhớ đến một sự việc, Daint đã xuất hiện vào vài tháng trước dường như có rất nhiều điểm đáng ngờ.
“Không lẽ, là nói huynh ấy?”
“Đáng lẽ, ta đã không cần phải ra mặt.”
Aria nói một cách chậm rãi, không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo bất thường và đôi mắt Hoàng Nghi dường như bị mờ đi một cách rõ ràng. Cậu run rẩy hàm răng và trái tim dường như đã mất khống chế và nhảy loạn trong lồng ngực.
Thở dài một hơi, Aria thu lại sát khí và một vệt ánh sáng màu tím lóe lên trước mắt nàng.
Nếu không phải vì Hoàng Nghi vô tình khiến Hàn Tư Không nhớ lại đoạn ký ức cũ thì nàng đã có thể tiếp tục công việc đang dở dang. Chỉ vì gã nhân loại thấp kém dơ bẩn này mà nàng buộc phải xuất hiện để điều chỉnh mọi thứ theo đúng quỹ đạo.
Nhưng hiện tại thì việc sửa chữa ký ức Hàn Tư Không đã là không thể, hắn ta đang có hai bản thể riêng biệt gồm Hỗn Độn Chân Tâm và bản thể chính mình. Điều đó khiến việc thao túng ký ức không thể thực hiện, nhưng với những kẻ khác thì điều đó vẫn rất dễ dàng.
Luồng năng lượng tím lướt nhẹ qua không gian và phóng thẳng vào giữa đầu Hoàng Nghi, cậu khuỵu hai chân và ngã người về phía trước. Đôi mắt bị bao trùm bởi một màu tím thi thoảng lóe nhẹ ánh sáng.
“Ngươi luôn muốn trở thành anh hùng, nhưng lại không dám biến bất cứ ai thành ác nhân.”
Aria nói với chất giọng có phần khó chịu, nàng vẩy nhẹ bàn tay và Hoàng Nghi chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt cậu vẫn chỉ là một màu tím bao trùm toàn bộ.
Cỗ xe vẫn di chuyển một cách chậm rãi, Kim Tố Anh bên cạnh Aria vẫn rất ngoan ngoãn nằm im tại chỗ mặc cho nàng vuốt ve.