Chương 85: Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Xe lên đường cao tốc. Trong xe, ba người Phan Tăng Mỹ nói chuyện nồng nhiệt, cười hi hi ha ha.
Vương Liên không xen vào câu nào, cũng không có tiếng nói chung, bà chỉ ôm những cái túi kia co lại trong góc nhìn ngoài cửa xe, nghĩ đến sắp được gặp con gái rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Vương Liên lập tức lộ ra dáng vẻ vui mừng và vui thích.
“Đúng rồi, A Mỹ, nghe nói Yên Yên đã tìm được bạn trai?”
Ba người trò chuyện một chút, Vương Tiểu Thúy phía sau đột nhiên thần thần bí bí mở miệng, giọng điệu pha lẫn tám chuyện hỏi.
“Đúng đúng, A Mỹ, nói một chút coi, Yên Yên tìm được bạn trai như nào thế?” – Mã Dong cũng hứng thú , lập tức lại gần Phan Tăng Mỹ.
*Ừ, nói tới cái này, bọn nhỏ đã ở chung được một tháng rồi.”
Giọng điệu Phan Tăng Mỹ có hơi đắc ý, nói: “Là một nam sinh học cùng trường, quản lý học viện, trong nhà rất có tiền, cha mở xưởng, hơn nữa còn là người địa phương ở Kim Lăng.”
“Ôi, là con nhà giàu sao?”
“Còn là người địa phương, người Giang Nam giàu lắm đó.”
Hai người Vương Tiểu Thúy và Mã Dong tắm tắc ngợi khen nói.
“Cái đứa nhỏ Yên Yên này đúng là lợi hại, tôi đã nói rồi, bé gái xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì cũng gặp người phú quý. A Mỹ, cái này bà thật đúng là hài lòng rồi nhỉ, Yên Yên đã tìm được bạn trai tốt như thế mà.” – Mã Dong nói.
“Đúng vậy, tương lai A Mỹ hưởng phúc rồi, thông gia là nhà giàu ở thành phố lớn, chà chà, chúng tôi đều hâm mộ muốn chết.” – Vương Tiểu Thúy cũng thật sự có chút hâm mộ.
Dù sao một thành phố Giang Du nho nhỏ, sao có thể so sánh với thành phố Kim Lăng được?
“Xem như tốt đi.”
Tuy rằng Phan Tăng Mỹ nói vậy, nhưng trong lòng vô cùng đắc ý: “Đúng rồi, mẹ Chu Doãn, Chu Doãn học trong trường có nói qua bạn bè gì không?”
“Hình như chưa từng nghe nó nói qua.” – Vương Liên ăn ngay nói thật.
“Cô gái hiểu chuyện và xinh đẹp như Yên Yên thì yêu đương rất bình thường, mấy bé gái khác, vẫn đang ngoan ngoan ngoãn ngoãn học tập nhỉ.” – Vương Tiểu Thúy khoan thai nói.
Vương Liên cũng không nói gì , bà chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến con gái.
Hơn nữa, bà cũng rất tò mò, dù sao đây là lần đầu tiên bà đi xa nhà, lần đầu tiên ngồi xe tư nhân, lần đầu tiên đi đường cao tốc, phong cảnh ngoài cửa sổ dối với bà đều có vẻ mới lạ như thế.
Ngủ một giấc đã trôi qua một đêm.
Ngày hôm sau, Lục Nguyên và Chu Doãn, cùng với Triệu Yên và Lý Hoành Phi, bốn người hẹn nhau ở cửa nhà ăn trường học.
Sau đó cùng đi đến cổng trường chờ các dì mẹ Triệu Yên đến.
“Đúng rồi, Lục Nguyên, ngày hôm qua cậu nói cậu đặt khách sạn đúng không?”
Lúc chờ xe, Triệu Yên nhớ tới chuyện ngày hôm qua nên hỏi, cô ta nghi Lục Nguyên chưa đặt, có lẽ ngày hôm qua là vì giả vờ có tiền, vỗ ngực nói sẽ đặt khách sạn, mà tới khi tỉnh táo lại không chừng lại im rồi.
“Đặt rồi.”
Lục Nguyên nói.
“Khách sạn nào thế?” – Triệu Yên nói sát theo.
“Merlin Tiêu Trúc.”
“Merlin Tiểu Trúc?” – Triệu Yên nhíu mày: “Sao tôi chưa từng nghe qua, hơn nữa tên này không nghe thấy đẳng cấp nào hết.”
Nói đến đây, Triệu Yên lại nhìn Lục Nguyên: “Cậu tốt nhất đừng đặt quá nát đấy, nên biết lúc này mẹ tôi còn dẫn theo hai người bạn đi cùng, nếu như ở khách sạn quá nát, tuy nói cậu đặt nhưng mà thể diện tôi cũng khó nhìn.”
“*Ừ.” – Lục Nguyên nhàn nhạt trả lời một câu.
Triệu Yên dậm chân, cái đồ thấp kém này, làm điệu bộ không sao hết, nói không chừng thật sự đặt khách sạn nát trong ngõ nhỏ nào đó rồi.
Cô ta đang định hỏi thêm vài câu.
Một chiếc xe Honda màu đỏ đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Mẹ.”
Triệu Yên phấn khởi nhảy dựng lên, vẫy tay cánh tay.
Xe đã đến trước mặt.
Ba người Phan Tăng Mỹ, Vương Tiểu Thúy, Mã Dong xuống xe rất thuần thục.
“Con gái ơi.”
“Yến Yến.”
“Mẹ. Dì Vương, dì Mã.”
Một nhóm người thấy nhau, tới gần vừa ôm vừa nhảy.
“Ôi chao, vị đẹp trai này, có phải là bạn trai của Yên Yên không?” – Vương Tiểu Thúy lôi kéo Lý Hoành Phi nhìn lên nhìn xuống, gật đầu: “Ừ, nam sinh ở thành phó lớn có khí chất nhỉ, vừa nhìn đã thấy tuần tú lịch sự.”
“Không tệ không tệ.” – Phan Tăng Mỹ cũng gật đầu liên tiếp, chỉ nhìn thấy quần áo hàng hiệu trên người Lý Hoành Phi, Phan Tăng Mỹ đã biết gia thế của Lý Hoành Phi rất khá giả.
“Yên Yên thật lợi hại, tìm được một bạn trai trong trường.” – Mã Dong cũng không để vụt mát cơ hội tán dương.
Triệu Yên say mê trong những lời tán dương, không ngừng lâng lâng vui sướng.
Mà bên này, vì Vương Liên mang theo túi lớn túi nhỏ, lần đầu tiên ngồi xe con nên rất vất vả mới có thể xuống xe.
“Mẹ.”
Nhìn thấy mẹ vừa đen vừa gầy xuống xe, cái mũi cô chua xót,vội vàng tiến lên ôm Vương Liên.
“Doãn Doãn.”
Vương Liên nhìn thấy con gái, cũng thoáng vừa chua xót vừa vui mừng, hai mẹ con ôm nhau.
* Con…,con trắng hơn trước rồi, béo thêm, thật tốt.”
Vương Liên vuốt khuôn mặt con gái và nói, tuy rằng bình thường người làm mẹ đều chỉ thấy đứa con của mình gây, nhưng mà không thể không nói, khoảng thời gian này, vì nhờ công của Lục Nguyên, Chu Doãn được ăn rất tốt, hơn nữa còn được Lục Nguyên chăm sóc, hưởng thụ ấm áp giữa hai người, đương nhiên thần sắc Chu Doãn tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi.
“Mẹ, mẹ gầy quá.”
Chu Doãn xoa nắn bàn tay và mặt của mẹ và khóc nói. Tay của mẹ thô ráp và đen thui, là do quanh năm đào thuốc trong núi đem bán, cầy cấy ruộng bậc thang nên bị nắng chiếu và gió thổi.
Mẹ vì tiền học phí và tiền sinh hoạt của cô mà, cả vì cái nhà này mà đã bỏ ra quá nhiều.
“Tốt rồi tốt rồi, đâu cần phải khóc tới như vậy chứ.”
“Đúng rồi, mẹ Chu Doãn, bà mang đến nhiều đồ như vậy, sao cầm được?” – Phan Tăng Mỹ có chút chán ghét chỉ máy túi lớn túi nhỏ trên mặt đất.
Mấy thứ này, người như bà ta thấy cũng không muốn thấy, đương nhiên không muốn hỗ trợ.
“Để con cầm cho.”
Lục Nguyên vẫn luôn đứng bên cạnh, lằng lặng nhìn Chu Doãn và mẹ ôm đầu khóc rống, trong lòng cảm nhận được một loại ấm áp không nói nên lời.
Nói xong, Lục Nguyên ôm đồm treo túi lên người, tay trái tay phải đều cầm lấy những túi xách lên.
Dẫu sao cũng là đàn ông mà.
“Cậu ta là ai?”
Lúc này đám người Phan Tăng Mỹ phát hiện Lục Nguyên cũng ở đây.
“À, cậu ấy tên là Lục Nguyên, là bạn trai của Chu Doãn.” – Triệu Yên nói.
*Ò? Chu Doãn cũng có bạn trai?” – Phan Tăng Mỹ đánh giá Lục Nguyên từ trên xuống dưới,frong lòng đã nắm chắc là một kẻ vừa nghèo vừa thấp kém mà thôi, không thể nào sánh được với bạn trai của con gái mình.
“Ôi, vẫn còn đi học sao tìm được bạn trai tốt chứ?”
“Đúng vậy, vốn dĩ điều kiện trong nhà cũng không tốt, trong trường học được giáo dục tư tưởng, bé gái thời nay thật là…”
“Cho dù muốn tìm cũng phải tìm tốt chút chứ, giống như bạn trai của Yên Yên đây này.”
Mã Dong và Vương Tiểu Thúy ai cũng đều lắc đầu, biểu lộ rất thất vọng nhìn Chu Doãn.
Nói thật, lời này Lục Nguyên nghe xong cảm thấy rất khó chịu, mấy người này, nhìn thấy Triệu Yên tìm bạn trai như Lý Hoành Phi thì đều làm quá lên, bây giờ biết mình là bạn trai Chu Doãn thì nói mấy loại lời ám chỉ thế này, đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép.
Nhưng trái lại, Vương Liên lộ ra vẻ rất bất ngờ, còn thêm kinh ngạc vui mừng, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu nhé, mấy ngày nay chắc chắn là cậu chăm sóc tốt Doãn Doãn, thật lòng cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không có gì đâu dì.” – Lục Nguyên mỉm cười.
“Đúng rồi, Hoành Phi đã đặt bàn ở nhà hàng, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” – Triệu Yên đắc ý nói.
“À, thật tốt quá, sắp chết đói rồi, ha ha.”
“Thật đúng là hiểu chuyện, nhà hàng cũng đã đặt xong.”
“Không hỗ là con nhà giàu, làm việc đúng là mạnh tay.”
Lại tiếp tục thổi phồng Lý Hoành Phi một trận.
“Đúng rồi, mẹ Chu Doãn, mọi người cũng đi cùng đi, không cần các bà trả tiền, Hoành Phi nhà chúng tôi mời.” – Vẻ mặt Phan Tăng Mỹ vừa hạnh phúc vừa đắc ý nói. Lúc này bà đã xưng Lý Hoành Phi là “Hoành Phi nhà chúng tôi” rồi.
Lục Nguyên cũng không khách sáo, mang đồ vật của Vương Liên gửi vào siêu thị trong trường học trước, rồi sau đó đi theo bọn người Lý Hoành Phi.
Đúng vậy, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.
Dù sao khách sạn chính là do mình mời đấy.
“Đến nơi rồi.”
Lý Hoành Phi dẫn theo mọi người đi tới cửa chính nhà hàng.
“Ôi, nhà hàng này vừa nhìn đã thấy xa hoa. Nhất định rất đắt đỏ nhỉ?”
“Các bà nhìn xem, trước cửa ra vào này đỗ toàn xe sang trọng, đây là Porsche? Maradona… Maserati?”
Hai người Vương Tiểu Thúy và Mã Dong kinh ngạc kêu lên.
Trong lòng Phan Tăng Mỹ cũng ngạc nhiên tán thán một tiếng, nhìn nhà hàng này, trong nháy mắt có thể giết bát cứ nhà hàng nào ở Giang Du đó.
Bà còn làm bộ nói: “Ôi trời, Hoành Phi à, con cũng quá tốn kém rồi, thế mà mời chúng ta tới đây ăn cơm, đây cũng quá xa xỉ rồi, chúng ta đều là vài kẻ nhà quê, nào đến những nơi này lần nào, lỡ như làm ra cái gì xáu hỗ sẽ không tốt.”
Tuy rằng Phan Tăng Mỹ nói vậy, nhưng trong lòng cũng kêu lên một tiếng tốt.
Ở trước mặt mấy người bạn thân của mình, thật đúng là có thể diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!