*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
----- Mắt cắm trên bảng hiệu?
Hắn đã bao giờ bị người ta sáng tạo mấy lời khác người như vậy mà mắng đâu!
Thế nhưng người mắng hắn chính là người đứng đầu thiên hạ, là Hoàng A Mã mà hắn vô cùng ái mộ, vậy nên Dận Thì chỉ có thể câm nín mà chịu. Hắn há miệng thở dốc, mặt trở nên đỏ bừng, còn mang theo chút sợ hãi.
Đại a ca như bị tạt một chậu nước lạnh cóng, khó khăn lắm mới phục hồi được tinh thần, sự xúc động chậm rãi lui đi, sắc mặt đỏ bừng lại trở nên trắng toát.
Advertisement
Thời cơ tốt nhất để cầu tình chắc chắn không phải hiện tại. Sáng nay Hoàng A Mã mới vừa ban ý chỉ, mà hắn vừa học xong liền vội vã chạy tới, nhất thời xúc động cầu tình cho nương, nhưng có lẽ phản tác dụng rồi, bây giờ mọi chuyện như lửa cháy đổ thêm dầu vậy......
Dận Thì kính cẩn nhặt sổ con trên mặt đất lên, lắp bắp mà hô: "Hoàng A Mã ——"
Nói xong, hắn lập tức cúi đầu, lắp bắp nói: "Nhi tử, do nhi tử quan tâm nhiều nên sẽ bị loạn, khiến lời nói ra không có chừng mực, mong Hoàng A Mã bớt giận. Nhưng sự tình liên quan tới Bát đệ, nhi tử tuyệt đối không dám nói dối! Nương...... thật sự không phải người như vậy......"
Thanh âm dần dần nhỏ xuống.
"Bớt giận à? Tức giận của trẫm đều bị ngươi lôi ra hết rồi." Khang Hi liếc nhìn Dận Thì, hừ lạnh một tiếng, chặn ngang lời của hắn rồi sau đó trầm giọng nói, "Ngươi quỳ ở đây cho trẫm, quỳ nửa canh giờ để mà bình tâm. Đã mười ba tuổi rồi, vậy mà cả ngày cứ hấp tấp bộp chộp, nhìn ra thể thống gì hả!"
Cuốn sổ con vừa rồi Hoàng Đế cũng chỉ là tiện tay ném thôi, cũng không có quá mức tức giận.
Hắn chỉ muốn vạch đầu của đại nhi tử ra mà nhìn xem rốt cuộc sọ não phát triển kiểu gì. Bên trong chỉ dụ rõ ràng đã nói Huệ phi "giáo dưỡng thất trách", hắn làm vua sao có thể nói đùa, chẳng lẽ Bảo Thanh muốn hắn sửa lại ý chỉ, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Tuy hắn không có ý muốn khoan hồng, nhưng ngay cả cái cớ cầu tình Dận Thì cũng không biết tìm cho tốt......
Khang Hi hận rèn sắt không thành thép, lại liếc Đại a ca một cái, chợt thấy lo lắng, thầm thở dài một hơi.
Là hắn nhìn lầm Nạp Lạt thị rồi, lão Đại còn cần phải tôi luyện nhiều hơn.
......
Advertisement
Cái hôm diễn ra việc khởi tố độc sủng vào tháng trước, Vân Tú có châm chọc đôi mắt Hi tần cắm trên bảng hiệu Dực Khôn Cung, những chuyện này đều được Lương Cửu công công tìm hiểu không sót một chữ, sau đó quay đầu lại kể cho Vạn Tuế Gia nghe.
Khang Hi nghe xong thì cực kỳ buồn cười, chỉ cảm thấy Vân Tú hình dung vô cùng sống động, vô cùng chính xác, hắn chỉ thuận miệng lặp lại một lần, sau đó ghi tạc trong lòng.
Vân Tú không hề biết Hoàng Thượng sau khi ' học lỏm ' liền đem ra dùng, mắng Đại a ca máu chó đầy đầu, khiến Đại a ca lo sợ không yên, cũng từ lúc này sinh ra sự chán ghét đối với bảng hiệu; Hiện tại, cũng không ai biết rằng sau này khi ra cung có phủ đệ riêng, Đại a ca gạt bỏ tất cả những đề nghị của quan viên Công Bộ, không chịu dùng mấy tấm bảng gì mà "Hỉ các" "Yến minh viện", chỉ để lại cái xà nhà màu đỏ trụi lủi, nhất quyết không dùng bảng hiệu...... khiến phủ đệ của hắn trở nên đặc sắc có một không hai trong kinh thành, cũng có chuyện cho lão gia tử mắng chửi ác liệt hơn nữa!
Lúc này, nàng đang cười mỉm mỉm mà nhìn Dận Kỳ và Dận Đường chơi đùa.
Nói là chơi đùa, nhưng đúng hơn là Ngũ a ca tự mình chơi với đệ đệ, do tay chân của Cửu gia vẫn còn nhỏ, nên không hề có sức phản kháng, dù ê ê a a kháng nghị cỡ nào cũng không có hiệu quả, hắn đành phải mở to mắt cá chết, lúc thì trợn lúc thì trừng mắt nhìn ca ca của mình.
"Nương, Hoàng A Mã nói, đợi thêm một năm nữa là ta phải đến A Ca Sở ở, đi Thượng Thư Phòng đọc sách." Dận Kỳ nắm lấy tay mũm mĩm của đệ đệ, yêu thích không buông tay mà xoa, xoa đến vô cùng vui vẻ, rồi lại cao hứng nói, "Lão Tổ Tông cũng an bài cho ta một cái sân rất rộng rất thoáng, ở gần Tam ca và Tứ ca, khiến ta đi qua chơi cũng tiện hơn rất nhiều......"
Tứ cách cách Y Nhĩ Cáp đang đồ lại chữ ở bên bàn, nghe vậy chớp mắt to, giọng mềm mại non nớt: "Ngũ đệ à, sao trọng điểm của ngươi lại là đi chơi vậy. Đọc sách mới là chuyện quan trọng nhất nha, nếu mà ngươi đứng bét, không phải mất mặt lắm sao? Chẳng những mất mặt, còn ném luôn thể diện của Nghi mẫu phi và Hoàng Mã Ma...... đúng rồi, cả thể diện của Nhị ca thái tử nữa, vì Nhị ca cũng dạy tiếng Hán cho ngươi lâu như vậy rồi."
Nàng lớn hơn Dận Kỳ mấy tháng, nhưng rất có dáng dấp của đại tỷ tỷ. Dứt lời, Y Nhĩ Cáp cười ngọt ngào, lại nói: "Tứ tỷ sẽ luôn coi chừng ngươi, ngươi cũng không thể lười biếng. Nếu lười biếng, ta sẽ không mang đồ ăn ngon cho ngươi!"
Dận Kỳ bắt đầu trợn mắt há hốc mồm, nghe được câu cuối cùng thì lập tức héo queo.
Nữ hài mới có vài tuổi, âm thanh non nớt ngây ngô khuyên nhủ đệ đệ đọc sách, cảnh này nhìn tới nhìn lui nhìn sao cũng thấy thích thú. Vân Tú nén cười, nghiêm trang mà phụ họa theo: "Tỷ tỷ ngươi nói khá đúng đó, thể diện của nương đều nằm trong tay ngươi, ngươi phải lấy Nhị ca làm chuẩn, chăm chỉ học hành mới là lẽ phải."
Nhìn cả người Dận Kỳ dần tản ra không khí bi thương, Dận Đường đang nằm trên giường: "......"
Thôi thôi sao ngài cứ phải lừa dối bọn ta thế hả nương?
Đọc sách có cái gì tốt? Còn không bằng học tiếng nước ngoài...... không đúng, phải làm một người ăn chơi trác táng mới thống khoái!
Nghĩ đến đây, Dận Đường đá đá chân, thở dài thật sâu, phát ra tiếng "Ê a ——".
Nhưng mà Ngũ ca là người vô cùng thành thật đơn thuần, nương nói cái gì mà chả tin, đúng là không thông minh bằng hắn, nên không thể ăn chơi trác táng như hắn được rồi. Tuy nói ca ca hắn quá thành thật nên dễ bị lừa, nhưng hắn làm đệ đệ, sao có thể không thông cảm cho ca ca đây?
Đột nhiên Cửu gia cảm thấy có chút kiêu ngạo, biết mình có chỗ hơn người, nên cũng hào phóng rất nhiều, không so đo với chuyện Dận Kỳ luôn kéo quần hở đũng của hắn nữa.
Đột nhiên người thành thật trước mắt hắn trưng ra một cái mặt bánh bao, bên trái viết "Ta không vui", bên phải viết "Ta không muốn đọc sách", người thành thật tức giận dời đôi tay xuống, bắt đầu xoa cái chân béo béo trắng trắng mềm mềm của đệ đệ.
Bà vú ngồi kế bên vẫn bình tĩnh không lo lắng gì, do cũng đã nhìn mãi thành quen.
Cũng không có ai lo sợ Ngũ a ca sẽ làm đau Cửu a ca, vì tuy Ngũ a ca còn nhỏ, nhưng lại luôn rất đúng mực, động tác trên tay mềm nhẹ...... Quan trọng nhất chính là những lúc ở cùng Ngũ a ca, các nàng chưa bao giờ thấy Cửu a ca khóc!
Vân Tú cười đủ rồi mới nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, đọc sách không buồn tẻ như vậy đâu. Có Phúc Lộc của Đồ Nhạc cữu cữu bồi ngươi, còn có một vị thư đồng khác do Hoàng Thượng chọn nữa, bạn cùng tuổi cùng nhau đi học, chuyện này rất thú vị nha."
Nói xong, nàng cong cong khóe môi, nói: "Hài tử kia nương không rõ lắm, nhưng Phúc Lộc thì lanh lợi hệt con khỉ, lần nào cữu cữu gửi thư cũng than thở với nương, không biết tốn bao nhiêu là giấy đấy...... có hắn ở đó thì ngươi cứ yên tâm, sư phó sẽ không trách phạt ngươi đâu."
Tính theo thời điểm trong mộng, thời gian này chính là lúc Hoàng Quý Phi và Đức phi tranh chấp kịch liệt nhất.
Đầu năm Tứ a ca bắt đầu nhập học, danh sách thư đồng cũng chưa định ra, Đức phi có ý muốn cho đứa cháu trong nhà tiến cung làm bạn, cũng đã cầu việc này trước mặt Hoàng Thượng rồi, ai dè bị mưu kế của Hoàng Quý Phi cản trở, đổi thành một thiếu niên của Đồng gia.
Chuyện thư đồng cuối cùng cũng đã định, hài tử Đồng gia chọn cũng không phải là cháu ruột của Hoàng Quý Phi, sau đó nàng còn được chính miệng Hoàng Thượng khen ngơi "không phân biệt họ hàng xa hay gần, đối xử bình đẳng", sau đó Vân Tú cũng mãi tính toán, cuối cùng cũng gạt bỏ ý định cho Phúc Lộc tiến cung.
Hài tử Phúc Lộc kia lớn lên ở Thịnh Kinh, rất chán việc đọc sách, đã mời rất nhiều tiên sinh về nhà dạy nhưng đều không dùng được. Sau này hắn đi tòng quân, đánh giặc tận Chuẩn Cát Nhĩ, bằng sự anh dũng khí phách của mình mà lập được một ít công lao, sau đó cũng lên được một chức quan vừa phải, tuy không đủ trình độ tự mình thống lĩnh, nhưng cũng không quá thấp.
Nhưng nếu hắn làm thư đồng cho Dận Kỳ, thì sẽ có thể xuất hiện trong cung, lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng, điểm bắt đầu của hắn cũng sẽ rất khác.
Nàng nhớ trong mộng nàng cũng vì việc này mà buồn bực hối hận, tuy sau đó cảm giác đó cũng dần phai đi, nhưng trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn cái gai không thể gỡ được. Hiện tại trời cao có mắt, ban đặc ân cho nàng, để nàng có cơ hội bắt đầu lại, vậy thì sao nàng có thể không nắm bắt đây?
Vả lại, việc học ở Thượng Thư Phòng cũng rất khác, các tiên sinh nơi này cũng không phải là tiên sinh bình thường. Hoàng Thượng lại thường đến khảo bài, nên chuyện đọc sách này Phúc Lộc có muốn tránh cũng tránh không được!
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ......
Nghiêm túc nghe xong lời Vân Tú nói, hạt đậu nhỏ là Ngũ a ca lâm vào trầm tư.
Dận Kỳ: Nghe rất có đạo lý.
Dận Đường: Đừng có bị nương lừa!!
Vừa mới yên lòng, hắn liền nhớ tới hai chữ "Phúc Lộc", đôi mắt Dận Kỳ sáng lên, không chơi với chân của Cửu đệ nữa, lật đật chạy đến, ngửa đầu hỏi Vân Tú, đáy mắt tràn ngập chờ mong: "Nương, khi nào cả nhà cữu cữu mới tới kinh thành?"
"Vài ngày nữa sẽ đến. Bọn họ sẽ ở đây tầm một năm, rất nhanh là Dận Kỳ có thể gặp Phúc Lộc rồi......"
Tại Thừa Càn Cung.
"Khụ khụ...... bồn cung cho rằng Huệ phi là người thông minh hiếm có, không ngờ nàng cũng không khá là bao, bị người tính kế mà không tự biết." Hoàng Quý Phi chậm rãi miết nhẹ chiếc khăn, trào phúng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Làm người không thể quá càn rỡ. Nàng ta thật sự cho rằng mình sinh được Đại a ca, rồi có Minh Châu làm hậu thuẫn, thì có thể kê cao gối mà ngủ yên sao?"
Không có Bát a ca, mặt mũi không chỉ mất hết, mà còn ném đi mất một trợ lực giúp đỡ nhi tử, cú té này có hơi đau, nhưng Hoàng Quý Phi thấy vậy thì rất vui mừng, trong lòng vui sướng đến cực điểm.
Hiện tại vẫn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng chỉ cần dựa vào dã tâm của Huệ phi và Minh Châu, thì việc Đại a ca đấu với thái tử và Tác Ngạch Đồ đến sứt đầu mẻ trán vì ngôi vị trữ quân là hoàn toàn chắc chắn. Nếu Đại a ca đã mất quân cờ Bát a ca này rồi, thì tiếp theo hắn sẽ vươn cành ôliu đến các huynh đệ khác, nếu mọi chuyện cứ diễn biến như vậy, thì con đường của Dận Chân cũng sẽ thông thuận rất nhiều.
Bên phía Huệ phi đột nhiên phát sinh chuyện kia, đối với Hoàng Quý Phi là trăm lợi mà không một hại. Sau khi biết được, nàng sung sướng cười cười, chợt nhớ tới kế hoạch bên chỗ Vĩnh Hòa Cung, tươi cười lại càng thêm rạng rỡ.
"Túi thơm đặt đúng chỗ rồi chứ?" Nàng hỏi.
"Bẩm nương nương, đã đặt đúng chỗ rồi ạ. Bởi vì Tứ a ca thường xuyên đến A Ca Sở, nên bà vú của Vinh Quận Vương liền phát hiện ra ' dấu vết ' do Hứa ma ma để lại, sau nhiều lần cố gắng, rốt cuộc bà vú đó cũng đưa được tin vào Vĩnh Hòa Cung......" Chân ma ma thấp giọng nói, "Có tin tức của Lưu thị, Ô tần lập tức phát rồ lên! Lúc trưa nàng liền cầu kiến Hoàng Thượng, giờ ngài chỉ cần ngồi yên đợi tin tốt là được."
"Rất tốt." Hoàng Quý Phi hơi hơi mỉm cười, kìm nén cảm giác kích động vì thù hận sắp được báo, cúi đầu sờ sờ bụng nhỏ, ánh mắt hung ác nhưng ngữ điệu lại nhu hòa, "An Nhạc à, có phải ngươi đang ở trên trời nhìn nương không? Có cao hứng không? Nương sẽ thay ngươi xả giận. Những người có quan hệ với Hách Xá Lí thị, dù là ai, một người cũng chạy không thoát......"
Đến khi mấy người An tần, Hi tần chép xong kinh Phật rồi được bỏ cấm túc thì đã là tháng 12.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, các nàng đã bị tin tức Huệ phi bị phạt làm cho thất kinh không kịp phục hồi lại tinh thần. Tiếp đến là chuyện mẫu tử Bát a ca và Lương quý nhân dời ra khỏi Duyên Hi Cung, ssu đó vài ngày, lại đến thêm một tin sốt dẻo khác, Hoàng Thượng thế nhưng giá lâm Vĩnh Hòa Cung!
Đây là lần đầu tiên Khang Hi đặt chân vào Vĩnh Hòa Cung sau hơn một tháng.
Các tai mắt thấy mặt Hoàng Đế âm trầm rời đi, sau đó nhiều lời đồn đãi vớ vẩn xào xạc thổi đến. Có người nói, Ô tần bất chấp tất cả, lại tiếp tục chọc giận Hoàng Thượng; Còn có người nói Ô tần muốn phục sủng, nhưng Hoàng Thượng vẫn không dao động, thậm chí lạnh giọng răn dạy...... Đủ loại lời đồn đãi, đúng là cũng không phải chuyện gì lạ.
Hôm sau, tại Dục Khánh Cung, giờ Mẹo chưa đến, sắc trời vẫn còn tối tăm, thái tử rửa mặt thay đồ xong liền dùng cháo nóng với mấy đĩa rau nhỏ, rồi lại chuẩn bị đến Thượng Thư Phòng đọc sách.
Hắn khoác một chiếc áo lông thật dày, vừa ra cửa điện liền sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Lương tổng quản?"
Lương Cửu công công đứng chờ ở cách đó không xa, phía sau là một hàng dài toàn là người. Thấy thái tử, hắn như là nhẹ nhàng thở ra, cũng hít một hơi thật sâu, cười khổ tiến lên vài bước, cung kính nói: "Nô tài tham kiến Thái Tử gia."
Thái tử chợt ngây người, sau đó ý thức được có chuyện không bình thường. Mới sáng tinh mơ, mà Lương Cửu công công còn tự mình đến......
Thần sắc hơi đổi, hắn thấp giọng hỏi: "Hoàng A Mã có cái gì phân phó sao?"
"Việc này có quan hệ với Vinh Quận Vương, nhưng lại không có liên hệ với Thái Tử gia." Lương Cửu công công khom người nói, "Nô tài phụng mệnh điều tra chỗ ở của cung nhân trong Dục Khánh Cung, nhưng cần phải được ngài chấp thuận. Vạn Tuế Gia đã phân phó, tất cả đều nghe theo Thái Tử gia, nếu ngài không muốn, nô tài sẽ rời đi ngay......"
Ngón tay thái tử cuộn lại, như có suy tư gì, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh trong trẻo của thiếu niên chậm rãi vang lên: "Lục soát đi! Cô gia cho phép."
Tác giả có lời muốn nói:
Đại a ca: Tháo xuống. Đừng để ta nhìn thấy bất cứ cái bảng hiệu nào......