Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
----- Ham muốn độc sủng sao?
Vân Tú cười lạnh một tiếng, cái mũ này thật lớn a.
Người Mãn coi trọng việc nhiều con nhiều phúc, huống chi là hoàng gia? Thế nên việc độc sủng chính là việc kiêng kị nhất từ trước tới nay, đó cũng là chuyện mà Thái Hoàng Thái Hậu chán ghét nhất.
Năm đó, khi Hiếu Hiến Hoàng Hậu Đổng Ngạc thị còn sống, tiên đế cũng không thèm nhìn tới mấy phi tần khác, có thể nói Đổng Ngạc thị chính là độc sủng, biến các cung điện còn lại còn lạnh lẽo hơn cả lãnh cung. Sau khi nàng qua đời, lòng của tiên đế cũng chết, không hề muốn tham gia triều chính, cũng mặc kệ người trong thiên hạ đánh giá, tiên đế dần si mê Phật pháp, có ý muốn xuất gia, không tiếc mà tranh cãi cùng Thái Hoàng Thái Hậu......
Tiên đế tuổi còn trẻ liền bệnh mà chết, rất khó nói Đổng Ngạc thị không phải là nguyên nhân chính.
Vài chục năm đi qua, Thái Hoàng Thái Hậu tuy đã già, không hề nhúng tay vào cung vụ, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó, Hoàng Thượng kính trọng nàng, hiếu thuận nàng, không cho phép người khác có nửa phần ngỗ nghịch.
Hai chữ "Độc sủng" này mà ra, có khi sẽ khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu nhớ tới việc của tiên đế, sau đó tức giận sinh ra ác cảm với Dực Khôn Cung, Vân Tú cũng khó mà thu xếp được.
Nàng bất quá chỉ vừa mới ở cữ xong, sau đó liền được chọn thẻ bài, vậy mà có người đã nhịn không được rồi sao?
"...... Chuyện độc sủng này ở đâu ra vậy?" Vân Tú đặt chung trà xuống, nhàn nhạt nói, "Bổn cung phúc khí nhỏ, lá gan cũng nhỏ, chịu không nổi ' khen ngợi ' cỡ này a."
Advertisement
Còn chưa có bằng chứng, liền nói nàng có ham muốn độc sủng rồi. Sắp tới có phải còn muốn mắng nàng yêu phi hại nước luôn không?
"Đó là cũng có nguyên do a." Thành tần chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc trước nương nương mang thai, không thể thị tẩm được, nhưng Hoàng Thượng vẫn nhớ thương, hiện giờ ngài đã tốt rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sau này phong quang vô hạn. Vậy nên các nàng vừa nóng nảy, cũng vừa sợ!"
Vốn đã không được Hoàng Thượng yêu thích, thật vất vả tranh giành lại bị hẫng tay trên, ai có thể chịu nổi? Thế nên lúc này các nàng mới gấp không chờ nổi mà hất bát nước bẩn, có ý đồ muốn làm giảm thánh quyến của Nghi phi.
Trước đây lúc Thành tần vẫn là trắc phi, nàng thường có thể nghe thấy nhóm tiểu chủ tụ tập một chỗ, ngẫu nhiên đàm luận vài câu về Nghi phi nương nương, trong lời nói lộ ra vẻ hâm mộ cùng ước ao.
Không đề cập tới chuyện con nối dõi, nếu chỉ bàn về sủng ái, thì Nghi phi chính là nữ tử duy nhất trong hậu cung có thể nắm giữ được thánh quyến. Một tháng qua, Hoàng Thượng ở Dực Khôn Cung nghỉ ít nhất cũng mười ngày, còn không biết đã khiến bao nhiêu người tức nổ đom đóm mắt!
Thành tần quan sát, hiện giờ, Hoàng Thượng càng thêm yêu thích Nghi phi.
Ở buổi tiệc đầy tháng của Cửu a ca, Hoàng Thượng còn làm trò trước mặt mọi người khiến An tần á khẩu, khen dung sắc Nghi phi cực mỹ, làm sắc mặt nhóm nương nương và tiểu chủ biến tới biến lui.
Thiên vị rõ ràng tới cỡ này, đúng là chọc vào tử huyệt của các nàng rồi còn gì!
Thành tần nhìn thấy hết thần sắc của Bình tần các nàng, ngón tay hơi giật giật.
Phi vị còn trống một người, tâm tư của chúng tần liền bị lung lay, không an phận như xưa được nữa. Có vài vị quý nhân thì ỷ vào có con nối dõi mà cũng muốn áp chế khí thế của Nghi phi...... Lại gặp ngay thời điểm mẫn cảm này, được người ở bên khuyến khích, lòng đố kị liền ồ ạt mà ra.
Tuy các nàng đã cho Thành tần ở Hàm Phúc Cung ra rìa, nhưng trên đời này có gì có thể chặn được gió. Lúc gần bữa tối, Dận Hữu chạy ra Ngự Hoa Viên chơi, lúc chui vào lùm cây trích hoa chợt nghe thấy cung nhân vội vàng đi qua mơ hồ nói nhỏ: "Thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu...... đối phó Nghi phi......"
Nhìn bóng dáng các nàng là đang muốn đi tới chỗ của Bình tần, Trữ Tú Cung.
Thất a ca Dận Hữu cũng đã tới tuổi hiểu được chuyện nọ chuyện kia, cũng biết được đường xá trong hậu cung. Mấy tháng nay, hắn thường được Thành tần dắt đến Ninh Thọ Cung chơi đùa, còn được Thành tần ân cần dạy bảo rất nhiều chuyện. Nương nói Nghi phi có ân với nương, muốn hắn phải thân thiết với Dực Khôn Cung hơn, hiểu chưa?
Dận Hữu nghiêm túc mà gật đầu, hắn cũng thích chơi với Ngũ ca nữa.
Bởi vì chân bị thọt, nên hắn sinh ra tính hay ngại ngùng, còn có chút tự ti, thế nhưng độ quan sát lại hết sức nhạy bén, trí nhớ cũng cực tốt. Dận Hữu đã nghe nương dặn dò, an an tĩnh tĩnh trốn trong bụi cây nghe hết mấy lời cung nữ nói, sau đó hồi cung thì thuật lại không sót một chữ cho Thành tần nghe.
Thành tần luôn biết ơn Vân Tú đã đề bạt mình, sáng sớm hôm sau liền vội vàng đến thỉnh an. Đại khái đem tình hình nói xong một lần, sau đó Thành tần thấp giọng nói: "Hoàng Quý Phi thì không rõ, nhưng nhóm Huệ phi các nàng thì có nhúng tay vào. May mà Dận Hữu nghe được vài câu......"
Ánh mắt Vân Tú ngưng lại, sau đó lại buông lỏng. Một lát sau, mắt đào hoa của nàng đong đầy ý cười, quay đầu nhìn về phía Thất a ca đang ghé vào mép giường chơi với Dận Đường, ôn nhu nói: "Tiểu Thất đã lập công lớn rồi đó."
Dứt lời, nàng vỗ vỗ tay Thành tần tay, nhẹ giọng nói: "Ân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ."
Advertisement
Thành tần nghe vậy nhẹ nhàng cười, khẽ lắc đầu: "Lời này là ta nói mới đúng! Ta bất quả cũng chỉ báo tin mà thôi, còn chưa đền đáp được ân đức mà nương nương đã cho ta nữa."
Nhiều năm qua, Hoàng Thượng dù có tình thương với Dận Hữu, nhưng lại không coi trọng bằng các a ca khác.
Lúc trước khi còn ở Vĩnh Hòa Cung, Đức phi ' hiền lương ' luôn cố ý làm mờ đi sự tồn tại của Dận Hữu, nàng luôn dùng chút thủ đoạn, không muốn để sự thương tiếc của Hoàng Thượng chia sang cho hắn, không muốn hắn chiếm một phần sủng ái của Lục a ca.
Thành tần đều biết, đau lòng nhưng lại không thể làm gì. Nàng không có sủng ái cũng không có quyền lực, biết làm như thế nào đây? Chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Chỉ cần Dận Hữu bình bình an an lớn lên là được, nàng cũng không cần cái gì xa vời, vậy mà đột nhiên, hậu cung bất ngờ thay đổi, tình thế của mẫu tử các nàng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nàng trở thành chủ vị của Hàm Phúc Cung, Đức phi lại rơi xuống Ô tần......
Nhờ Nghi phi phân phó, mà Ngũ a ca thường xuyên dắt Dận Hữu theo chơi đùa, hơn nữa lại được thái tử quan tâm, từ đó Dận Hữu dần dần xuất hiện nhiều hơn trước mặt Hoàng Thượng, Hàm Phúc Cung cũng được ban thưởng vài lần.
Đối với Thành tần, Dận Hữu chính là mạng sống. Không nói tới việc Nghi phi tình cờ giúp nàng thăng vị, chỉ bằng việc nàng để người của Quách Lạc La gia làm nhiều cách hay hỗ trợ cho tật của Dận Hữu, mỗi chuyện đó thôi cũng đủ để nàng cam lòng báo ân, có chết cũng không sợ hãi.
Vân Tú nhấp môi cười, chọt chọt nàng: "Ngươi nha......"
Hôm sau, tại Dục Khánh Cung.
Hôm nay là hiếm khi được Thượng Thư Phòng cho nghỉ cả ngày, thái tử thức dậy muộn hơn ngày thường một chút, từ từ rút một quyển 《 binh pháp Tôn Tử 》 gần đó ra rồi đặt trên bàn nhỏ mà đọc.
"Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn......" Thái tử niệm niệm, như có suy tư gì, một lát sau, liền múa bút thành văn trên trang giấy.
Hà Trụ Nhi từ bên ngoài bước nhanh vào, đứng suy nghĩ một hồi, vẫn là dừng ở bên cửa sổ, không dám quấy rầy chủ tử đang đọc sách tập viết.
" Có chuyện gì?" Thái tử liếc liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, đặt bút xuống, cao giọng hỏi.
Hà Trụ Nhi nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm Thái Tử gia, Tác đại nhân cho người mang đồ tới."
Thái tử "Ngô" một tiếng, xua xua tay, đôi mắt vẫn không rời trang sách: "Đem vào đi."
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ......
"Nô tài Tác Mậu tham kiến Thái Tử gia." Người tới hơi béo, bộ dáng khôn khéo phúc hậu. Hắn tên là Tác Mậu, có chức quan Lại Bộ viên ngoại lang trên triều, cũng là tâm phúc hối hả ngược xuôi làm việc cho Tác Ngạch Đồ.
Thái tử ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy là người quen liền hơi mỉm cười: "Miễn lễ, đứng lên đi."
"Đa tạ Thái Tử gia." Tác Mậu ngồi dậy, cười tủm tỉm, "Mới vừa rồi hạ triều, đại nhân bị Hoàng Thượng triệu kiến nhất thời không thể qua đây, cho nên để nô tài đến thỉnh an, thuận tiện đưa lên một vật."
Nói xong, hắn kêu người nâng vào một bức bình phong thật lớn.
Thái tử rốt cuộc cũng bị hấp dẫn, buông văn thư, hơi có chút tò mò nhìn lại.
Thủ công trên bức bình phong rất tinh xảo, dùng hoa cúc lê tốt nhất tạo thành; Ở trên mặt, thêu một con khổng tước màu lam trông vô cùng sống động, ngửa đầu kiêu ngạo, như chuẩn bị cất cánh, xung quanh có quầng sáng lan tỏa, lông đuôi rõ ràng từng cọng, sinh động như thật.
Càng tuyệt hơn chính là, bức bình phong này lại thêu cả hai mặt, vòng ra sau nhìn, lại là vài cọng mai hồng đứng trong đình viện, nụ hoa nở bừng phóng khoáng, đẹp đến kinh diễm, ngạo nghễ đứng thẳng, tựa như một bức họa có thần.
Bất luận là thủ công, hay ý tứ, cũng đều là cấp bậc thượng thừa, thái tử liếc mắt một cái liền thích.
"Đại nhân nói, từng đường kim mũi chỉ của bức bình phong này đều hao phí rất nhiều tâm huyết, đưa cho điện hạ, cũng là đưa cho Thái Tử Phi nương nương tương lai." Tác Mậu nói, "Điện hạ thích không?"
Nghe vậy, thái tử hơi hơi có chút không được tự nhiên.
Thái Tử Phi?
Thúc tổ phụ nghĩ thật xa vời, hắn mới mười tuổi, chuyện đón dâu còn không biết tới năm tháng nào nữa......
Bất quá, bình tĩnh mà xem xét, bức bình phong này xác thật rất tinh mỹ.
Thái tử nhìn nhìn, trái tim nảy lên vui sướng, hắn cười gật đầu: "Cô gia rất thích, nhớ nói cô gia cảm ơn thúc tổ phụ."
Hôm qua hắn đến Dực Khôn Cung ôm tiểu Cửu, tiểu Cửu lại bướng bỉnh quay đầu trốn tránh không cho hắn ôm ấp, quay qua quay lại vừa đá vừa cào, sau đó cào hỏng luôn bức bình phong thêu hoa điểu mà Nghi mẫu phi rất thích.
Ai da, hết cào mặt Hoàng A Mã, giờ Cửu đệ lại đem ma chưởng cào tới đồ mà Nghi mẫu phi âu yếm, dù sao đó Cửu đệ bị giáo huấn, nhưng bức bình phong của Nghi mẫu phi cũng bị huỷ hoại mất rồi
Lễ vật của thúc tổ phụ như mưa rào vào ngày nắng khô! Hắn sẽ chuẩn bị để mai đem qua Dực Khôn Cung, Nghi mẫu phi chắc chắn sẽ thích.
Thái tử âm thầm suy tư, đúng lúc này, Tác Mậu thoáng khom người, vui vẻ ra mặt mà nói: "Thái Tử gia thích thì tốt, như thế cũng không uổng công Bình tần nương nương dùng hết tâm tư."
"....." Suy nghĩ thái tử chợt đông lại, "Bình tần?"
"Đúng ạ." Tác Mậu nói, "Bình tần nương nương chuyên tâm thêu bình phong cho ngài, vài ngày trước nhờ người đưa đến trong phủ, nghĩ khi đại hôn sẽ đưa cho Thái Tử gia để làm một phần lễ vật. Thế nhưng đại nhân lại không nghĩ vậy! Đồ vật để lâu sẽ cũ. Đưa vào Dục Khánh Cung sớm một chút cũng để điện hạ ngắm nhìn nhiều hơn không phải sao?"
Quy củ hậu cung rất nghiêm ngặt, chỉ có khi được Hoàng Thượng chấp thuận thì các phi tần trên phi vị mới được triệu kiến mệnh phụ trong gia tộc tiến cung đưa đồ, còn tần vị thì không hề có chuyện đó. Như Bình tần vậy, nàng không có quyền đưa đồ sang cho Dục Khánh Cung, cần phải thông qua gia tộc nhờ người đến.
—— cẩn thận nghe xong, hàm nghĩa trong lời này đúng thật rất thâm sâu.
Thái tử vẫn cười như cũ, độ cong bên miệng cũng chưa mất, chỉ nói thêm: "Cô gia biết rồi...... cũng thay cô gia cảm tạ Bình tần."
Tiễn Tác Mậu rời đi, tươi cười thái tử liền phai nhạt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bức bình phong giữa phòng.
Bình tần cũng chỉ hơn hắn bảy tuổi mà thôi, là thứ muội mà nương chưa gặp qua bao giờ. Không phải một mẹ đẻ ra, vậy sẽ không tính là dì ruột của hắn, bọn họ cũng đâu có tình cảm gì?
...... Vốn hắn không nên nghĩ như vậy.
Bình tần tóm lại cũng có họ Hách Xá Lí thị, nàng tốt, Hách Xá Lí gia sẽ càng tiến thêm một bước, thúc tổ phụ trên triều càng có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng tâm địa nàng đâu đâu cũng là tính kế, tính kế Nội Vụ Phủ, tính kế Ngũ đệ, mấy chuyện này, Nghi mẫu phi đều nói cho hắn.
"Hoàng Thượng chán ghét nàng, cho lên tần vị là cao lắm rồi." Vân Tú nhẹ giọng nói, "Ngươi cũng đừng oán ta chặt đứt đường lui của nàng, dám ra tay với tiểu Ngũ, một người cũng không chạy thoát."
Khi đó, thái tử liền nghĩ Nghi mẫu phi giải quyết vẫn nhân từ lắm.
Nếu là hắn, hắn sẽ trả thù còn ác hơn, dữ dội hơn!
Xuống tay với cả hài tử, đây là ác độc cỡ nào?
Thái tử nhìn bình phong, nỗi lòng hỗn độn, mang theo chút châm biếm, không thể nói bây giờ đang có cảm thụ gì. Hắn bỗng nhiên nói: "Hà Trụ Nhi, gọi Hồ Minh và Hồ Quảng tiến vào."
Hồ Minh và Hồ Quảng là thân tín Tác Ngạch Đồ đưa vào cung, làm mấy việc bên người thái tử, là người chịu trách nhiệm liên hệ giữa hắn và gia tộc bên mẹ, cũng truyền rất nhiều tin tức cho Tác Ngạch Đồ.
Vừa nghe được truyền, hai người nhanh chóng bước vào, quỳ xuống dập đầu: "Nô tài tham kiến Thái Tử gia."
Thái tử nhìn bọn hắn chằm chằm, trong giây lát cảm thấy có chút bực bội, mím môi, đôi mắt trong trẻo xuất hiện rất nhiều điều không nói rõ.
"Chuyện Bình tần, thúc tổ phụ phân phó các ngươi như thế nào?" Thái tử không kêu bọn hắn đứng dậy, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
Hồ Minh và Hồ Quảng không nghĩ tới thái tử sẽ hỏi câu này, đột nhiên chấn động, tức khắc rối thành một đoàn: "Thái Tử gia, nô tài, nô tài......"
Cũng tại chỗ này, cũng là những người này. Thái tử cũng từng ra lệnh như thế này cho bọn họ, dặn bọn họ không được nói cho Tác Ngạch Đồ biết hắn có quan hệ với Dực Khôn Cung.
Hồ Minh Hồ Quảng đối diện với uy nghiêm của trữ quân, lần đầu hiểu rõ như thế nào là hậu duệ quý tộc, tâm tư phản kháng một chút cũng không dám có, hỗn loạn sợ hãi sắp mất mạng, thành thành thật thật mà làm theo lời thái tử.
Một hài tử mới mười tuổi, lại có khí thế như thế, làm người ta thật sự sợ hãi. Lớn thêm mấy năm nữa thì còn tới trình độ nào đây?!
Bọn họ dần dần ý thức được, chủ tử ở Dục Khánh Cung chỉ có một, đó là thái tử điện hạ.
Lúc này, thái tử trực tiếp chất vấn, là thử lòng, cũng là cưỡng bức.
Buộc bọn họ phải đưa ra lựa chọn —— là chọn Tác đại nhân ở ngoài cung, hay là chọn trung thành với chủ tử?
Nếu chọn Dục Khánh Cung, thì sẽ hầu hạ điện hạ cả đời, thế nào cũng không trở về được. Nhưng còn Tác đại nhân bên kia......
Bọn họ tức khắc lâm vào hai cái khó.
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, thái tử híp híp mắt, "Kéo xuống đi......"
"Thái Tử gia thứ tội! Nô tài nói, nô tài liền nói." Hồ Minh liên tục dập đầu, thân mình run rẩy thấp giọng đáp lời, "Tác đại nhân phân phó nô tài, tìm cơ hội khuyên ngài dùng chút thủ đoạn nhỏ...... để Vạn Tuế Gia sắc phong Bình tần nương nương làm phi."
Thái tử thầm nghĩ một tiếng, quả nhiên.
Hắn rũ mi mắt, sắc mặt vô cảm hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Hồ Minh nghẹn giọng, nhất thời liền mắc kẹt.
Chuyện về Bình tần nương nương, Tác đại nhân chỉ phân phó nhiêu đó, hắn nhìn về phía Hồ Quảng xin giúp đỡ, còn có cái gì nữa hả?
Hồ Quảng nhìn hắn một cái, vắt hết óc mà suy nghĩ hồi lâu.
Thấy Thái Tử gia càng có vẻ không kiên nhẫn, Hồ Quảng liền quýnh lên, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, vội vàng nói: "Trừ bỏ chuyện Bình tần, Tác đại nhân còn nói, Ô tần không đáng để lo, chỉ có Hoàng Quý Phi...... hắn kêu bọn nô tài quan sát rồi truyền lại tin tức bên phía Hoàng Quý Phi, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, trăm triệu không thể để nàng duỗi tay đến Dục Khánh Cung."
Cái này thì ngoài dự đoán.
Thái tử thoáng ngây người, sao lại có cả Hoàng Quý Phi?
Hoàng Quý Phi mất thực quyền, không còn vinh quang như xưa nữa, dần dần cũng trở nên khiêm tốn, thúc tổ phụ cần gì để bụng như vậy?
Còn có mấy lời "Ô tần không đáng để lo" này......
Thái tử xoay người nhìn về bức bình phong thêu hai mặt sinh động như thật, trong lòng chợt lạnh, tựa như bị chọc thủng một lỗ lớn, gió lạnh cứ ồ ạt mà thổi vào.
Hắn chậm rãi nắm chặt hai tay.
Cùng lúc đó, ở Từ Ninh Cung.
"Bẩm Lão Tổ Tông, An tần, Kính tần, Hi tần, Bình tần bốn vị nương nương cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần báo, cầu ngài đưa ra chủ ý." Tô Ma Lạt Cô ghém ghém chăn gấm trên giường cho Thái Hoàng Thái Hậu, thấp giọng nói.
"Chuyện quan trọng?" Thái Hoàng Thái Hậu mở mắt ra, trầm ngâm một lát, hỏi Thái Hậu bên cạnh, "Ngươi nói xem, các nàng không tìm Hoàng Đế, tìm ai gia làm cái gì?"
Thái Hậu cười, dùng tiếng Mông trả lời: "Không phải Hoàng Mẫu phi hỏi một chút liền biết sao?"
Thái Hoàng Thái Hậu ngồi thẳng lên, xua xua tay, "Tuyên vào."
Sau khi mấy người An tần vào nội điện, liền đồng thanh cung kính mà thỉnh an, ngay sau đó theo thứ tự ngồi xuống.
Các nàng liếc nhau, Hi tần dung mạo tốt nhất hơi có chút thiếu kiên nhẫn, dẫn đầu mở miệng: "Lão Tổ Tông, thần thiếp vốn không nên quấy rầy ngài, nhưng......"
Lời còn chưa dứt, ngoài điện lại truyền đến tiếng thông báo "Nô tài tham kiến Nghi phi nương nương".
Trong phút chốc, thanh âm trong trẻo mang theo ý cười của Vân Tú vang lên, cắt đứt lời Hi tần tính nói: "Lão Tổ Tông, các nàng là tới cáo trạng thần thiếp đó. Các nàng muốn nói, thần thiếp được Hoàng Thượng độc sủng, nên phải chịu nghiêm trị ——"
- ----
Đôi lời editor:Trời ơi sao mà thích Dận Hữu quá đi, tự nhiên muốn tác giả viết mấy chuyện riêng về tình cảm cho mấy đứa nhỏ ghê á, đứa nào cũng có tố chất làm nam chính =)))