Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
----- Vân Tú nhàn nhạt liếc nhìn dáng chết thê thảm của quạ đen, xua xua tay: "Con chim này là điềm xấu, nhanh xử lý đi. Đem để sâu vào trong nhà kho là được, không cần cất giữ kỹ càng đâu."
Mấy bộ trang sức vàng ròng kia rất tinh mỹ nhưng nương nương cũng không để vào mắt. Đổng ma ma rút đi chán ghét, lộ ra bộ dáng tươi cười, các cung nhân gật đầu đáp vâng, vội kêu mấy thái giám thô sử tiến vào, rất nhanh liền chuyển hạ lễ ra ngoài.
"Dận Kỳ nói đi chọn ngựa con, không biết chọn sao rồi nữa?" Mắt thấy ánh nắng cũng vừa hạ, Vân Tú dời khỏi đề tài Hoàng Quý Phi, nhẹ nhàng cười, vui vẻ trò chuyện với cung nữ, "Hắn thích màu trắng thuần, y hệt bổn cung vậy......"
Gần đây, công việc ở Dực Khôn Cung bắt đầu lu bù lên, nơi nơi tràn ngập không khí vui mừng, vì hơn năm ngày nữa dính là đầy tháng của Dận Đường.
Bởi vì liên tục uống thuốc bổ và vô cùng tập trung vào tu dưỡng, nên sau khi đã nghĩ thông suốt, trong lòng Vân Tú không còn tích tụ suy nghĩ lo âu nữa, trạng thái Vân Tú bây giờ cũng không khác biệt với lúc trước khi sinh nữa.
Không chỉ có khôi phục lại nhan sắc ban đầu, thậm chí còn tăng thêm chút đẫy đà, có thể nói là tươi sáng rực rỡ động lòng người, hơn cả dĩ vãng.
Đã sắp ở cữ xong, lại được thái y đồng ý, hôm qua Vân Tú liền tạm biệt ' lớp dầu ' trên người, cực kỳ sảng khoái mà tắm gội một phen, giờ nàng thoải mái khoác một chiếc áo lông chồn ấm áp mượt mà, vô cùng thích ý mà dựa vào trên đệm.
Advertisement
Nhìn theo hạ lễ của Hoàng Quý Phi được cung nhân đem ra, lại nói về mấy chuyện vui vẻ của Dận Kỳ, nàng nhẹ khép mắt, thoáng có chút ngây người, hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Bẩm nương nương, giờ Thân ạ." Văn Uyên nhẹ giọng nói, "Cửu a ca chắc cũng tỉnh rồi, nô tỳ sẽ ôm hắn đến."
Vân Tú đáp một tiếng, sau đó lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp bèn cẩn thận suu nghĩ lại......
Đúng rồi, là Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ngày nào cũng phải tới Dực Khôn Cung dùng cơm trưa, bây giờ đến cả thân ảnh cũng không thấy, cả phái người thông báo cũng không có nốt.
—— không giống tác phong thường ngày của hắn chút nào.
Hắn không tới, nàng càng tự do hơn, chỉ có hơi nghi hoặc mấy giây, sau đó liền ném Khang Hi ra sau đầu.
"Ngươi đem tiểu Cửu......" Vân Tú ôn hoà nói, lời còn chưa dứt đã thấy Đổng ma ma vội vàng mang một tiểu thái giám rất quen mắt tiến vào, tiểu thái giám kia vừa thấy nàng, liền giống như tìm được cứu tinh, không ngừng mà dập đầu bôm bốp: "Nô tài Phú Thuận tham kiến Nghi phi nương nương! Lục a ca trúng độc, sau khi uống thuốc thì hôn mê bất tỉnh, kết quả...... Kết quả Đức phi nương nương làm loạn ở Dục Khánh Cung, thậm chí còn giận chó đánh mèo Ngũ a ca......"
Phú Thuận nhanh chóng miêu tả lại tình huống ở chuồng ngựa, ngay sau đó, đem mấy câu Đức phi hỏi chuyện lặp lại một lần, nôn nóng nói: "Hoàng Thượng tức giận, nhưng Đức phi vẫn cố chấp nắm tay Lục a ca không buông, một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn khởi tố. Bên trong Dục Khánh Cung tiếng khóc rung trời, thừa dịp hỗn loạn, Thái Tử gia lệnh cho nô tài trộm chui ra, tới cầu Nghi phi nương nương ra tay!"
Nghe xong liền hiểu toàn bộ lời Phú Thuận nói, mặt Vân Tú từng chút từng chút một trờ nên thâm trầm.
Phú Thuận thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu, nói nhanh như đạn pháo: "Thái Tử gia nói, chỉ cần Nghi phi nương nương cho người cầu kiến thái hậu, còn nô tài thì đưa Đổng ma ma đến Dục Khánh Cung là được, Hoàng Thượng rất để ý nương nương, nên chắc chắn thấy tâm phúc nương nương thì sẽ thu bớt tức giận......"
Hà Trụ Nhi còn cố ý dặn dò hắn, Nghi phi nương nương đang ở ở cữ, không thể tự đến đây, ngàn vạn không được làm nương nương lao tâm!
Không đợi hắn nói xong, Vân Tú nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Thụy Châu, đến Ninh Thọ Cung ngay, không được chậm trễ."
Thụy Châu vội vàng xốc mành, lao ra bên ngoài mà chạy. Phú Thuận từ dưới đất ngẩng đầu lên, khe khẽ nhẹ nhàng thở ra, hắn còn chưa thở được mấy hơi liền hoàn toàn bị nghẹn.
Advertisement
Đôi mắt hắn trợn trừng, Nghi phi nương nương làm gì thế?!
"Bổn cung không biết là Đức phi lại thiếu dạy dỗ đến như vậy đấy." Vân Tú kéo áo lông chồn ra, lưu loát đặt xuống giường, môi đỏ mím chặt, trong mắt đào hoa xuất hiện hàn ý khiến người ta không rét mà run, "Chuẩn bị kiệu!"
Tại Dục Khánh Cung.
Cung nhân hầu hạ Tam a ca biết rõ không thể để mình ở lại dính đạn được, đành cáo lui mang Dận Chỉ trở về; Dận Chân và Dận Kỳ lại không chịu đi, cứ đứng canh giữ ở mép giường, một người lâu lâu trộm nhìn Đức phi, một người ngóng mong mà nhìn Dận Tộ.
Sau khi Đức phi lạnh giọng chất vấn Ngũ a ca xong, Dục Khánh Cung hoàn toàn im lặng như tờ.
Dận Kỳ nào đã gặp chuyện này bao giờ?
Từ nhỏ hắn đã được Thái Hậu bảo vệ rất tốt, lại có nương yêu thương vô bờ, Hoàng A Mã càng thêm quan tâm, nói hắn lớn lên trong vại mật* cũng không quá.
*lớn lên trong vại mật: chìm trong hũ mật ong, ý chỉ cuộc sống ngọt ngào êm đềm không trúc trắc, thậm chí là cuộc sống cực kỳ tốt. Vậy mà bây giờ hắn lại phải đối diện với một đôi mắt hạnh cực kỳ hung ác, Ngũ a ca hoàn toàn ngây dại, lui về phía sau một bước, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.
Dận Kỳ dùng tiếng Mãn lắp bắp mà giải thích: "Ta không biết Lục đệ, Lục đệ trúng độc...... Ta dắt hắn đi chọn ngựa, tay hắn thực nóng thực nóng......"
Thái tử bỗng nhiên trầm mặt xuống, nhìn Hà Trụ Nhi ra hiệu, rồi sau đó che trước người Dận Kỳ, trong tiếng nói trong ngầm có ý cảnh cáo: "Đức phi nương nương, là Dận Kỳ đã cứu Dận Tộ, cô gia và Tam đệ Tứ đệ đều nhìn thấy điều đó! Lục đệ vừa uống thuốc nên chỉ đang ngủ thôi, rất nhanh sẽ khỏi hẳn."
Đức phi nhìn chằm chằm thái tử, lát sau thì cười một tiếng, chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng quay đầu nhìn Dận Tộ trên giường, rơi lệ không ngừng, chỉ cảm thấy trong lòng đau như đao cắt.
Đức phi nhếch nhếch khóe miệng, không màng dưới hạ thân trở nên đau đớn, nhẹ giọng nói: "Đây là Dục Khánh Cung của Thái Tử gia mà, ngài nói cái gì, thì đúng là cái đó."
Nói xong, ánh mắt nàng dừng trên túi thơm cách đó không xa. Túi thơm được đặt đoan đoan chính chính trên khay, nàng kêu thái y đưa đến để nhìn kỹ, nhìn một hồi liền nhận định đồ vật này nàng chưa từng gặp qua.
Độc vật như vậy, đột nhiên xuất hiện trên người Dận Tộ trên người, còn được đeo bên người......
"Dận Tộ không phải trúng độc ở Vĩnh Hòa Cung! Cái này ở đâu ra hả, Thái Tử gia có thể giải thích cho bổn cung được không?" Đức phi dừng một chút, cười lạnh một tiếng, hờ hững mà nhìn Dận Chân đang phát run, hỏi: "Có phải là ngươi làm hay không?!"
Lời này vừa nói ra, Dận Chân hô to một tiếng không phải, sau đó lau mắt, xoay người chạy đi; Tất cả mọi người đều kinh hãi, sắc mặt ai cũng thay đổi.
"Tứ đệ! Hà Trụ Nhi, còn không mau đuổi theo?!"
Thái tử phân phó xong, hít sâu một hơi, giận đến mức bật cười.
Dù hắn chỉ mới là một đứa con nít, nhưng cũng là trữ quân của Đại Thanh, nào đến phiên một phi tần xuất thân thấp hèn nghi ngờ hắn?
Trong nháy mắt, đột nhiên nghe tiếng nói lạnh lẽo của Khang Hi vang khắp đại điện: "Ô Nhã thị, đủ rồi."
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ......
Ai cũng không biết Hoàng Đế đã đứng đó bao lâu, đã nghe được những gì, bọn họ chỉ biết, hôm nay...... Sẽ không yên ổn.
Đức phi xoay đầu, gò má bỗng nhiên trắng bệch, nước mắt rơi càng dữ hơn.
Nàng đùng phát quỳ trên mặt đất, thu lại tất cả tàn nhẫn vừa nãy, bụm mặt bi thương khóc rống: "Hoàng Thượng, Dận Tộ mới 4 tuổi a! Hắn từ nhỏ thông tuệ lanh lợi, được Hoàng Thượng ban tên hay lại còn khích lệ...... Người hạ độc thật tàn nhẫn độc ác, này là muốn mạng thần thiếp rồi còn gì! Chỉ mới sau giờ ngọ, Dận Tộ còn nói muốn đi nhìn ngựa nhỏ, hắn cười vui vẻ cực kỳ, nói đây là lần đầu tiên Nhị ca mời hắn...... Vậy nên hắn mới có thể tạm thời để nương qua một bên, tạm thời để muội muội yếu ớt qua một bên, hắn vốn rất muốn có một con ngựa......"
Thanh âm vừa thê lương vừa tuyệt vọng, thoáng chốc, có mấy cung nữ tuổi còn nhỏ cũng lộ ra thần sắc không đành lòng.
Khang Hi khoanh tay mà đứng, mặt vô cảm mà nhìn Đức phi, cũng không nói lời nào, cứ trầm mặc mà nghe.
Thái tử lạnh mặt, chậm rãi siết chặt hai tay.
Hay cho một Đức phi nương nương co được dãn được......
Dận Kỳ cúi đầu, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, trong lòng dâng lên cuồn cuộn ủy khuất không kiềm nén được.
Hắn đã nhìn thấy! Hoàng A Mã đến sau, nên sẽ không nghe được mấy lời mà Đức phi chất vấn hắn.
Hắn muốn chạy đi tìm Tứ ca.
......
Đức phi khóc lóc kể lể cực dài, cứ một đoạn khóc một đoạn nói, khóc đến muốn ngất đi: "...... Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp, làm chủ cho tiểu Lục!"
Dứt lời, nàng nắm lấy bàn tay nóng hầm hập của Dận Tộ, nức nở, run rẩy mà đứng dậy, tiến tới trước mặt thái y rồi quỳ xuống: "Tôn nghiêm hay bản thân bổn cung cũng không cần nữa, chỉ muốn Dận Tộ bình an thôi......"
Đột nhiên vào lúc này, từ ngoài điện truyền đến một giọng nói đầy lạnh lẽo của nữ tử: "Không cần tôn nghiêm luôn sao? Nghe được đó."
Dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, Vân Tú bọc một chiếc áo choàng xanh thẳm, ôm lò sưởi trong tay, ngược ánh sáng mà đến, bên môi hàm chứa ý cười đẩy mỉa mai.
Nàng vội vàng mà đến, trên khuôn mặt mịn màng không chút phấn son lại có chút đỏ hồng như rặng mây đỏ hoàng hôn, khiến đại điện đen tối dâng lên một loạt ánh sáng tươi đẹp.
Dận Kỳ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt chợt sáng!
Hoàng Đế cả kinh, nhịn không được mà tiến lên, thường thường đi ba bước nay rút lại chỉ còn có hai bước, nhanh chóng đến chỗ Vân Tú, nếp gấp thật sâu giữa mày thoáng chốc giãn ra, ngay sau đó lại càng gấp sâu hơn nữa.
"Hồ nháo!" Khang Hi tận lực áp xuống lửa giận trong lòng, không muốn phác tác thịnh nộ với người trước mặt.
Nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Vân Tú, hắn thấp giọng trách mắng: "Không lo ở cữ cho tốt, tới chỗ này làm gì? Văn Uyên, còn không mau đỡ chủ tử của ngươi trở về nghỉ ngơi!"
Vân Tú miễn cưỡng cười, lắc đầu, giương mắt nhìn Khang Hi: "Thần thiếp nghe nói việc Lục a ca trúng độc, thế nhưng lại liên lụy tới tiểu Ngũ......"
Nói xong, nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt dính cả lên hàng mi: "Dận Kỳ là người đầu tiên nhìn ra tiểu Lục phát nóng. Nhưng Đức phi lại nói gì chứ? Nàng thế nhưng hoài nghi Dận Kỳ hạ độc, thậm chí còn nói lung tung dính líu cả thái tử điện hạ."
Vân Tú khóc đến lung lay sắp đổ không đứng nổi, "Nếu không phải người bên cạnh Dận Kỳ đến nói cho thần thiếp, ta một chút cũng sẽ không biết được. Hoàng Thượng, tiểu Ngũ bị oan đến cỡ này, ta là nương hắn, sao có thể an ổn mà ở cữ?!"
Cùng lúc đó, Dận Kỳ cũng nghẹn nước mắt, thút tha thút thít mà kêu nương.
Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, Vân Tú lập tức chịu không nổi.
Nàng buông tay Hoàng Đế ra, chậm rãi tiến đến mép giường, cúi đầu, nặng nề mà quăng cho Đức phi một cái tát.
Thái tử hơi hơi há mồm: "......"
Nghi mẫu phi...... Mới một thoáng liền thu nước mắt?
Sau khi tát một cái, Vân Tú vẫn thấy không đủ, quan sát vài giây, sau đó đánh thêm một cái bên má trái của nàng ta, hai bên trái phải đối xứng.
Chỉ nghe thêm một tiếng chát, đánh tới mức Đức phi hoàn toàn dại ra!
Thái tử khiếp sợ xong chết lặng, thế nhưng rốt cuộc cũng không tức giận nổi. Hắn vừa liếc nhìn thần sắc của Khang Hi, vừa lớn tiếng ngăn lại: "Nghi phi nương nương ngài làm gì vậy?! Dận Tộ vẫn đang bệnh! Cho dù Đức phi nương nương có ghi hận cô gia, giận chó đánh mèo tiểu Ngũ, thì cũng là do quá nóng vội nên mới phản ứng như thế. Ngài làm vậy......"
"Bảo Thành," Khang Hi trầm giọng kêu, "Không nói nữa."
Thanh âm của Thái tử đột nhiên im bặt, cúi đầu vâng một tiếng, sau đó thối lui qua một bên.
"Hoàng Thượng." Vân Tú chậm rãi xoay người, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Khang Hi, cong cong đầu gối, "Thần thiếp nhất thời xúc động phẫn nộ, ngài muốn mắng muốn phạt, ta đều chấp nhận."
Khang Hi đưa tay đỡ lấy nàng, than nhẹ một tiếng, vẫn chưa trách cứ một câu.
Hắn nhìn về phía Ngũ a ca đang không biết làm sao: "Dận Kỳ, nương của ngươi sợ hãi mệt nhọc, chịu không nổi gió lạnh như thế này, còn không mau đỡ nàng sang một bên nghỉ ngơi?"
Đức phi bụm mặt, thật vất vả mới hoàn hồn, vừa lúc nghe thấy lời này, quả thực không thể tin được.
Làm càn như thế, ương ngạnh như thế, khiến nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống Quách Lạc La thị......
Thế nhưng Hoàng Thượng lại không trách tội một tí gì, giọng điệu còn rất là thương tiếc, bỗng nhiên Đức phi cảm thấy thật sự rất châm chọc, thật sự rất buồn cười.
Nhiều năm qua nàng cũng nóng vội khóc lóc như vậy, thế mà sao, Hoàng Thượng còn chẳng để tâm nàng, giờ nhìn lại thấy mình hệt như một con khỉ trong rạp xiếc tự mình nhảy nhót khiến người ta chê cười.
Nàng cười thảm một tiếng: "Hoàng Thượng, Dận Tộ của ta trúng độc, uống giải dược nhưng đến giờ vẫ chưa tỉnh. Ngài bất mãn với thần thiếp, thần thiếp nhận, nhưng Dận Tộ thì sao? Nương của hắn bị người khi dễ, ngài cũng làm bộ không thấy sao?!"
Khang Hi hờ hững đánh gãy lời nàng: "Trẫm đều thấy."
"Trẫm thấy ngươi khống chế Bao y, sắp xếp quân cờ, thấy ngươi lợi dụng hài tử tính kế người khác, thấy ngươi bất kính với trữ quân, không tiếc mà bôi nhọ......"
Khang Hi vô cùng chán ghét mà nhìn nàng, nhìn ánh mắt Đức phi dần trở nên kinh ngạc rồi lại sợ hãi.
"Ngươi là nương của Dận Chân, cũng là nương của Dận Tộ, trẫm bởi vì hai a ca nên mới tấn phong ngươi làm phi." Khang Hi xoay chuyển nhẫn ban chỉ, cười một tiếng, "Ngươi quá mức coi trọng Dận Tộ, mà quên đi Dận Chân, hắn cũng là con ngươi, nhưng ngươi thì sao, một chút tình mẹ cũng không dành cho hắn."
"Trẫm thấy ngươi sinh Mạt Nhã Kỳ, nên đã nghĩ sẽ tha cho ngươi! Nhưng ngươi thì sao? Tâm địa ngoan độc, không biết hối cải, không xứng với chữ ' Đức ' này."
"Còn có Dận Tộ......" Khang Hi nhớ lại câu nói đứa bé sẽ lưu lại di chứng, hắn lấy lại bình tĩnh, trong mắt xẹt qua thương tiếc, trộn với một tia hối hận rất nhỏ.
"Truyền chỉ, giáng Đức phi Ô Nhã thị xuống tần vị, tước phong hào ' Đức ', lệnh cho đóng cửa ăn năn trong hai tháng." Hoàng Đế dừng một chút, tiếp theo nhẹ giọng nói: "...... Lục a ca Dận Tộ, sẽ thừa hưởng hương khói của Vinh Thân Vương, mọi thứ đều thuộc hàng cao nhất, kế thừa tước quận vương. Nhưng vì tuổi nhỏ nên sẽ dưỡng dục trong cung, chí phí ăn mặc đều như các a ca còn lại!"
Hai đạo ý chỉ, giống như hai tia sét giáng xuống đánh vào lòng mọi người ở Dục Khánh Cung.
Cuối cùng, Khang Hi bình tĩnh nói: "Lương Cửu công công, soạn chiếu chỉ rồi truyền xuống đi."