Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
----- Tại Vĩnh Hòa Cung.
Ngô ma ma thấp giọng bẩm báo: "Tiểu Xích truyền lời nói, Thừa Càn Cung bên kia......"
Sắc mặt Đức phi tái nhợt mà ôm tã lót, nghe tiếng khóc yếu ớt của nữ nhi truyền đến bên tai, ánh mắt trầm xuống một chút.
Nàng đã sinh tiểu cách cách được hai ngày, biết được tin vui, Từ Ninh Cung, Ninh Thọ Cung cũng ban thưởng đồ vật, trong đó cũng có rất nhiều trân phẩm, nhưng quy mô lại không so được với lúc thưởng cho Dực Khôn Cung, không bằng lúc Nghi phi sinh Cửu a ca.
Đúng là khó chịu.
Theo lẽ thường, a ca vốn dĩ quý hơn cách cách vài phần, chớ nói người khác, ngay cả Đức phi cũng thật sự thất vọng. Nàng chỉ mong sinh được tiểu a ca, ai ngờ lại sinh ra tiểu cách cách yếu ớt, còn phải cẩn thận chăm sóc.
Thái y nói, chỉ cần sơ sẩy một chút, thì hậu quả khó lường! Tiểu cách cách, sợ là sống chưa đến hai mươi tuổi.
Thương tâm, kinh giận, oán giận qua đi, Đức phi dần dần bình tĩnh lại, cũng dần tiếp nhận hiện thực, thương tiếc nhìn nữ nhi mới sinh đang nằm trong lòng.
Có cả trai lẫn gái, đây chính là điềm lành...... Dận Tộ sẽ thích tiểu muội muội của hắn.
Advertisement
Đây là nữ nhi của nàng, nữ nhi nàng phải hoài thai mười tháng mới sinh hạ, sau này sẽ là áo bông nhỏ tri kỉ của nàng, sao nàng có thể không thương? Nàng muốn tận tâm tận lực chiếu cố nữ nhi lớn lên, nhìn nàng gả cho người, hạnh phúc an khang, cả đời suôn sẻ.
Còn kế hoạch ban đầu, nàng tính đem tiểu cách cách nhờ Thái Hậu nuôi......
Đức phi nhắm mắt, nàng không dám nữa, cũng luyến tiếc nữ nhi.
Chưa nói tới có thể Thái Hậu sẽ không đồng ý, rồi lại nghĩ đến thân thể tiểu cách cách như vậy, không thể nào so được với Dận Kỳ khoẻ mạnh; nếu đến Ninh Thọ Cung, không có nương chăm sóc, tiểu cách cách chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Cũng có lẽ lý do lớn nhất chính là tấm lòng người mẹ của nàng, Đức phi đau lòng nữ nhi mới sinh giống hệt con mèo nhỏ, suy yếu chống đỡ, suốt ngày đốc xúc thái y chữa trị, bắt buộc phải dưỡng thân thể tiểu cách cách cho thật tốt.
Cùng lúc đó, chỉ dụ từ Càn Thanh Cung khoan thai tới muộn.
Cửu cách cách được ban tên Mạt Nhã Kỳ, nhưng theo thứ tự, đứng hàng thứ năm, phong làm Ngũ cách cách. Vì biết được thân thể Mạt Nhã Kỳ ốm yếu, Hoàng Thượng thưởng cho vài dược liệu trân quý, tính ôn hòa, để trẻ nhỏ dùng không có hại, chuyện này vừa lúc giúp Đức phi một phen.
Dược liệu được Lương Cửu công công tự mình đưa đến, lúc này Đức phi mới thoải mái chút, sự thất vọng đối với Khang Hi cũng chậm rãi phai nhạt không còn nữa.
Có lẽ do Hoàng Thượng bận chính vụ, ít ngày nữa sẽ giá lâm thôi...... Hắn vẫn nhớ thương nàng, nhớ thương Mạt Nhã Kỳ.
Còn chưa kịp cao hứng, các phi tần còn lại liền đồng loạt phái người đưa hạ lễ tới.
Trừ quý nhân và thường ở, các nương nương chủ vị như là có bàn trước với nhau, sau khi bên Vĩnh Thọ Cung của Quý Phi đưa dược liệu tới, thì những cung kia cũng đưa đến dược liệu, dược liệu không ngừng mà chảy cuồn cuộn vào Vĩnh Hòa Cung, chưa tới hai ngày, thiên điện đã chồng chất thành núi, Vĩnh Hòa Cung nhanh chóng bị mùi thuốc chua xót bao phủ.
Trong đó, Dực Khôn Cung của Nghi phi tặng lễ nặng nhất, chính là —— nhiều dược liệu nhất.
Hoàng Thượng đưa dược là quan tâm, nhưng phi tần đưa dược, tính chất hai sự việc không giống nhau.
Đặc biệt là Nghi phi!
Đức phi tức giận đến sắc mặt xanh mét, không còn giả trang dịu dàng nổi nữa, ngay lúc nàng còn chưa bình tĩnh lại, thì cái đinh nàng chôn ở Thừa Càn Cung truyền đến một tin tức kinh người.
Bởi vì Đồng gia vẫn mãi cầu tình, thái y cũng tận lực trị liệu, tình huống của Hoàng Quý Phi ngày một tốt hơn, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng nói—— Hoàng Quý Phi sắp nhậm chức lại, Thừa Càn Cung cũng không hề tự phong bế nữa.
Advertisement
"Đồng Giai thị không phải điên rồi sao?" Nghe xong Ngô ma ma bẩm báo, Đức phi lặng người hồi lâu, cực kỳ không thể tin được, dưới thân truyền đến cơn đau, "Thân mình đã rách nát như vậy, sao có thể chuyển biến tốt đẹp được chứ?!"
Mộng đẹp Hoàng Hậu tan biến, hài tử khó sinh chết non, tất cả đều "Vừa khéo" phát sinh trong ngày tết Đoan Ngọ kia. Từng chuyện đả kích nối gót mà tới, đem người bức tới đường cùng, Đức phi vô cùng chắc chắn, đừng nói là Đồng Giai thị có chấp niệm sâu đậm, ngay cả nam nhân trẻ tuổi còn chịu không nổi.
Trải qua việc này, Đồng Giai thị dù bất tử cũng phải đi tong nửa cái mạng, mỗi ngày sẽ nằm trên giường không dậy nổi, không có khả năng gây ra tí ti bọt sóng nào.
Nàng cũng không sợ tiện nhân kia trả đũa. Người đều điên rồi, nơi nào còn lý trí trả thù?
Vậy nên nàng không lo mình đã rút răng cọp, huống chi, Đồng Giai thị nhiều lắm cũng chỉ là con chồn hôi.
Nàng vốn đã suy nghĩ chu toàn, nhưng hôm nay, Đồng Giai thị vậy mà muốn đứng lên lần nữa!
Đức phi nắm chặt tã lót bên cạnh, hít một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lần này nàng bị khó sinh nên đã khiến thân thể thương tổn, nếu là không ở cữ cho tốt, sau này sẽ bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, chính mình vẫn là người chịu khổ.
Trừ việc ở cữ, nàng còn phải chăm sóc tiểu cách cách ốm yếu và Dận Tộ tuổi nhỏ, nàng hận không thể phân thân, đúng là không còn tí sức lực nào để quan tâm mấy chuyện bên ngoài nữa.
Tiện nhân Đồng Giai thị đáng giận kia, lại chọn ngay lúc nàng ở cữ mà xuất đầu, mục đích không nói cũng rõ.
Còn có Nghi phi, hơn 5 ngày nữa là đầy tháng Cửu a ca rồi!
Đầy tháng xong, Nghi phi sẽ lại có thể thị tẩm. Dựa vào mức độ sủng ái của Hoàng Thượng, đến lúc đó sẽ không ai cản được nàng ta, cũng không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]......
Vĩnh Hòa Cung bây giờ, có thể nói xung quanh toàn là sói.
Đức phi cắn răng, trong đầu dâng lên từng trận đau nhức, còn chưa nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn nào để đối phó với hai người kia, liền nghe có tiếng thông báo từ bên ngoài, nói có người bên Dục Khánh Cung tới.
Nghe được tin thái tử muốn mời Dận Tộ đi chọn ngựa con, Đức phi ngơ ngác, khóe miệng trầm trầm, cho dù trong lòng đều là không tình nguyện nhưng vẫn nói: "Đi gọi Lục a ca lại đây."
Thái tử là con của vợ cả là Nguyên Hậu, là trữ quân của Đại Thanh, nói hơi xấc xược một chút, chính là cả đám a ca cộng lại cũng không quý trọng bằng thân phận của hắn.
Thái tử mời các a ca chọn ngựa, cũng không quên Dận Tộ 4 tuổi, ai cũng sẽ khen ngợi thái tử điện hạ yêu mến huynh đệ, lòng dạ rộng lớn.
Nếu nàng uyển chuyển từ chối, Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào? Triều thần sẽ nghĩ như thế nào?
Nàng đã không còn được sủng ái như trước nữa, không thể lại bước sai thêm một bước.
"Dận Tộ đừng sợ, nương sẽ để Lục Bình đi theo ngươi." Đức phi kéo Dận Tộ qua, trong lòng chứa đầy lo lắng, không nhịn được mà dặn dò nói: "Không muốn chơi thì cứ nghỉ ngơi một bên, hoặc là cầu Nhị ca của ngươi giúp, phải nhớ kỹ, không được chơi cùng với Tứ ca. Tính tình hắn rất ngoan cố, ngươi còn nhớ việc ở tết Vạn Thọ không......"
Sau khi sinh, Đức phi còn chưa khôi phục nguyên khí, thần sắc tái nhợt, trong lời nói che đậy rất nhiều mỏi mệt, vậy nên nàng cũng xem nhẹ trên má Dận Tộ hiện lên một ít màu đỏ không bình thường.
Nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, Dận Tộ rất hưng phấn, nghiêm túc đem lời dặn của Đức phi ghi tạc trong lòng.
Nhưng bận tâm nương và Mạt Nhã Kỳ yếu ớt, hắn chần chờ một tí, ngập ngừng nói: "Nương, muội muội nàng......"
"Muội muội ngươi đang ngủ ngon lành, Dận Tộ yên tâm." Đức phi hiền hoà mà cười, xốc tã lót lên cho hắn nhìn, giọng điệu tuy mệt mỏi nhưng trong mắt lại lộ ra tia sáng ngời, "Đi đi, nương chờ ngươi trở về."
Dận Tộ lúc này mới yên tâm, cao hứng mà chạy đi.
"Lục a ca, ngài đợi nô tỳ với!" Lục Bình thở hổn hển từ phía sau hô lên.
Vừa dứt lời, Dận Tộ lập tức dừng lại, ngay lúc quay đầu, bỗng nhiên có cảm giác choáng váng đến kinh khủng từ sâu trong óc ập tới.
Sắc mặt Lục a ca bỗng nhiên trắng bệch, trong nháy mắt, cảm giác choáng váng đó đột nhiên biến mất, làn da tái nhợt cũng rút đi, chỉ có màu sắc đỏ ửng càng thêm dày đặc.
Hắn nghi hoặc mà chớp chớp mắt, sau đó cũng không quan tâm.
Hắn sờ sờ bảo bối trong vạt áo, lớn tiếng kêu: "Cô cô mau chút! Nếu đến chậm sẽ không có ngựa con!"
......
Dận Tộ cao hứng phấn chấn mà chạy đến Dục Khánh Cung, được Hà Trụ Nhi chờ sẵn cung kính đưa đến sân luyện võ ở hậu viện.
Sân luyện võ của Thái tử không khác gì sân ở Thượng Thư Phòng, cũng có các chuồng ngựa liên thông; phía Nam bày vài cái trống to màu đen, có khắc hình rồng, tràn ngập khí thế hoàng gia.
"Thái Tử gia, Lục a ca tới rồi." Chờ Hà Trụ Nhi thông báo xong, thái tử liền dẫn đầu đi ra từ bên đầu kia của chuồng ngựa, sờ sờ đầu Dận Tộ, tươi cười ấm áp gọi một tiếng Lục đệ.
Dận Tộ lúc nào cũng bị Đức phi quản chặt chẽ, ngày thường ít khi ra cửa, thời gian ở chung với mấy ca ca rất ít, không tính là quen thuộc, cho nên liền thu liễm sắc mặt cao hứng, có chút gượng gạo.
Nhưng đã được Đức phi ân cần dạy bảo, hắn biết được người trước mặt chính là Nhị ca, là nhi tử mà Hoàng A Mã yêu thích nhất...... Dận Tộ thẹn thùng mà cười, nhỏ giọng mà kêu Nhị ca.
Tứ a ca đi theo sau thái tử vừa lúc nghe được tiếng kêu Nhị ca này, hắn hừ một tiếng, sau đó xoay đầu đi, mắt lại trộm mà ngó Dận Tộ.
Dận Tộ nhớ đến lời Đức phi nói, Tứ ca vẫn ghi thù việc hắn làm sai ở tết Vạn Thọ Tiết, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất.
Hắn cũng không có ý đó, bất quá lúc ở Ngự Hoa Viên nghe được hai tiểu cung nữ trò chuyện, cảm thấy các nàng nói rất đúng, lúc đó mới lên tiếng hỏi Tứ ca.
Tứ ca cũng do nương sinh ra, là ca ca ruột của hắn, Tứ ca nên hiếu thuận nương, nên thân mật với hắn mới phải!
Nương nói rất đúng, Tứ ca không muốn tốt với hắn, hắn cũng sẽ không tốt với Tứ ca.
Dận Tộ cũng hừ một tiếng, nhìn thấy hai anh em đối chọi nhau gay gắt, khiến thái tử rất là đau đầu.
Tam a ca nhìn mọi người, vội vàng lui về sau một bước, ngửa đầu nhìn về phía không trung; Ngũ a ca Dận Kỳ đứng kế bên, mắt đen ục ục xoay chuyển, một tay kéo Dận Chân qua, một tay kéo Dận Tộ qua, nhanh chóng dẫn bọn họ chạy tới chuồng ngựa.
Dận Kỳ vừa chạy vừa kêu: "Tứ ca Lục đệ, các ngươi cứ việc chọn đi, Nhị ca rất hào phóng! Ta muốn con ngựa đen có xoáy kia, không được tranh với ta đâu đó......"
Thanh âm cực kỳ vang vọng, khiến đến thái tử ngây người ngẩn ngơ, tiện đà lắc đầu bật cười.
Con ngựa đen có xoáy đó, chỉ là một con ngựa đen nhỏ thuần chủng thôi mà, còn cao chưa qua eo của cô gia nữa.
......
Tới chuồng ngựa, Dận Kỳ cười hắc hắc, vẫn lôi kéo hai người không buông tay, nhưng mà, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạ lạ.
Tay Tứ ca tay có chút lạnh lẽo, nhưng dù như vậy, độ ấm cũng na ná hắn; còn Lục đệ, tay Lục đệ, sao nóng thế này?
Cứ như có lửa vậy!
Ngũ a ca còn nhỏ, không hiểu được lý do vì sao, nhìn trái nhìn phải một cái, lại cúi đầu nhìn mình, trong óc đều là hoang mang.
Hai huynh đệ Dận Chân và Dận Tộ vẫn ngoảnh mặt đi, ai cũng không nhìn ai, lâu lâu lại hừ một tiếng, câu chữ thời gian đều khớp nhau mà hừ.
Dận Kỳ không biết làm sao liền buông tay bọn hắn ra, gãi gãi đầu: "Đừng hừ, lại hừ nữa coi chừng hỏng giọng đấy. Mau chọn ngựa đi! Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Quá liễu giá thôn......Thôn...... Một giá điếm*."
*Quá liễu giá thôn một giá điếm: qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác. nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi. [copy từ: rungthanthoai.wordpress.com] Thái tử vừa đi vào chuồng ngựa, nghe được thì rất vui mừng. Câu ngạn ngữ này là hắn đã dạy tiểu Ngũ, vậy mà giờ tiểu Ngũ đã có thể vận dụng thuần thục.
Ngay sau đó, Dận Kỳ kéo kéo ống tay áo của thái tử còn đang đắm chìm trong vui sướng, rồi lại thò đầu qua, nhỏ giọng mà kêu Nhị ca.
"Làm sao thế?"
"Tay Lục đệ nóng quá, nóng như lửa vậy," Dận Kỳ lén lút nói, "Có phải do hắn mặc nhiều quá hay không?"
Nụ cười của Thái tử liền nhạt đi, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, lặp lại một lần nữa: "Nóng?"
Ngũ a ca khẳng định gật gật đầu.
Dận Kỳ mới năm tuổi, không hiểu mấy chuyện này, thái tử cũng không hiểu nốt.
Hắn trầm ngâm một giây, theo bản năng mà nghĩ, Lục đệ có phải phát sốt hay không?
Tuy thời tiết không còn lạnh nữa, nhưng vẫn có gió trời, bị cảm cũng có thể xảy ra. Huống hồ Đức phi mới sinh tiểu cách cách, không thể việc gì cũng chu toàn, có lẽ không còn tâm sức để xem Lục đệ, cho nên...... Không có phát hiện?
Nhưng tiểu Lục mà sinh bệnh ở Dục Khánh Cung, thì cũng sẽ dính dáng đến hắn.
Nếu thỉnh thái y, sẽ kinh động Hoàng A Mã cùng Lão Tổ Tông, nếu là cảm mạo thật thì không sao...... Còn lỡ chỉ là sợ bóng sợ gió, thì thái tử hắn đây sẽ gặp rất nhiều công kích.
Vả lại, tính tình Đức phi hắn loáng thoáng cũng biết vài phần, khác hẳn Nghi mẫu phi.
Nàng quản Lục đệ chặt chẽ như vậy, có khi sẽ oán trách hắn......
Nói đến cùng, cũng là hắn tự mời Lục đệ.
Chần chờ một hồi, thái tử giật giật ngón tay, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng hạ quyết tâm.
Bên kia, Dận Tộ khó ở không chút nào nhìn đến Dận Chân khó ở, tự mình đi xem ngựa con, vươn tay sờ sờ một cái, phát ra âm thanh thích thú kinh ngạc.
Thái tử bước tới, tay hơi lạnh phủ lên trán Dận Tộ, làm Dận Tộ ngơ ngác nâng đầu lên, khó hiểu mà nhìn hắn.
Kề sát tay vào một lát, trong lòng thái tử có dự cảm bất hảo, lập tức sắc mặt trầm xuống, tức khắc gọi Hà Trụ Nhi đến: "Thỉnh thái y ——"
Sau khi Dận Tộ đi lúc lâu, Đức phi áp xuống lo lắng trong lòng, nhịn không được mà mỏi mệt nằm trên giường, cảm giác chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
Đang thiu thiu giấc, nàng bỗng nhiên nghe âm thanh hơi vội vàng của Ngô ma ma: "Nương nương, nương nương......"
Lông mi Đức phi giật giật, sau một lúc lâu, mới hơi không vui mà mở mắt.
Nàng nửa rũ mắt hạnh, đang muốn hỏi "Chuyện gì", liền nghe Ngô ma ma chỉ chỉ phía sau bình phong, đè thấp giọng, vui sướng nói: "Vạn Tuế Gia tới!"
Đức phi thoáng chốc vừa mừng vừa sợ, cơn buồn ngủ không cánh mà bay, trên khuôn mặt tái nhợt liền hiện lên màu hồng nhuận khỏe mạnh.
Nàng gian nan ngồi dậy, dựa vào gối mềm, trong âm thanh nghẹn ngào mang vài phần tình ý: "Thứ cho thần thiếp thất lễ, không thể thỉnh an Hoàng Thượng. Vài ngày trước, Hoàng Thượng ban cho dược liệu quý báu, còn ban tên Mạt Nhã Kỳ, thần thiếp vô cùng cảm kích......"
Giọng điệu vẫn mềm nhẹ dịu dàng như cũ, thế nhưng Khang Hi lại không có tâm tư muốn nghe.
Hắn không nhịn được mà xoay nhẫn ngọc ban chỉ, xoay nhanh đến mức hầu như không nhìn rõ nguyên dạng chiếc nhẫn, chỉ thấy được tàn ảnh.
Hoàng Đế nhắm mắt, đánh gãy lời nói của Đức phi, trầm thấp hỏi: "Dận Tộ trúng độc...... Ngươi là nương hắn, ngươi có biết chuyện đó không?"
Ánh mắt Ngô ma ma trở nên hoảng sợ cực kỳ, cả người Đức phi run lên, gò má đột nhiên mất hết huyết sắc, "Ầm" một cái hôn mê bất tỉnh.