*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
----- Dận Thì hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi kêu lên một tiếng: "Nương."
Hắn muốn phúc tấn sinh hạ hoàng trưởng tôn không?
Đương nhiên là muốn.
Hắn chịu đủ cảnh bị con vợ cả cho ăn khổ rồi, từ đó đến giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Hoàng A Mã đem hết lòng yêu thương gửi cho Dận Nhưng, thậm chí đạt tới mức vô cùng cưng chiều, vậy nên chuyện Dận Thì luôn mong mỏi chính là cùng phúc tấn sinh một hài tử, hài tử đó sẽ là con vợ cả, hắn sẽ sủng hắn, bảo hộ hắn, dạy hắn thành tài.
Nếu là hoàng trưởng tôn thì càng tốt. Hắn sẽ được Hoàng A Mã thích, lấy bớt sủng ái của Dận Nhưng, còn có thể cao hơn Dận Nhưng một bậc, chọc hắn tức điên, có thể nói là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Từ nhỏ, Dận Thì đã không phục thái tử, dựa vào cái gì chứ?
Chỉ bằng Dận Nhưng đầu thai vào cái thai tốt sao, đầu thai vào trong bụng Hách Xá Lí Hoàng Hậu?
Advertisement
Chỉ là một hài tử mới sinh cái gì cũng không hiểu, từ lúc nằm trong tã lót đã được lập trữ quân, đúng là trò đùa!
Cho đến bây giờ, Dận Thì vẫn nhớ rõ không quên chuyện năm xưa khi hắn và nương bị chia cắt.
Năm đầu thời Khang Hi, bởi vì các hoàng tử cứ liên tục chết non, cho nên sau khi Nạp Lạt trắc phi sinh ra nhi tử, Hoàng Đế tuổi thành niên liền nhịn đau gửi gắm hắn sang phủ đệ của một đại thần trong nội vụ phủ để nuôi. Lúc tầm 5, 6 tuổi khi mà Bảo Thanh còn chưa thay tên thành Dận Thì, hắn liên tục hỏi ma ma, hỏi vì sao nương không đến thăm hắn? Vì sao Hoàng A Mã không tới đón hắn?
Ma ma cười đến rất là miễn cưỡng, nàng nói: A ca, trong cung có Thái Tử gia, cũng chính là nhị đệ của ngài, hắn bị đậu mùa...... Hoàng Thượng không ngủ không nghỉ mà chăm sóc hắn, nên không đủ tinh lực lo cho ngài. Còn Huệ tần nương nương thì không có cách ra khỏi cung, nhưng nương nương vẫn đang trong cung ngóng chờ ngài đấy.
Đây chính là lần đầu tiên Dận Thì nghe được tin tức về thái tử.
Nhị đệ bị đậu mùa, Hoàng A Mã vì thế mà nghỉ lên triều, tự mình chăm sóc ba ngày ba đêm, Đại a ca bé nhỏ lúc đó vừa hâm mộ vừa mong ngóng. Nhưng sau khi hồi cung, sau khi hắn tận mắt thấy thái tử được sủng ái đến mức nào, sự hâm mộ đó chậm rãi lên men, hóa thành sự bất bình cùng ghen ghét nho nhỏ.
Ngay từ đầu, Dận Thì vô cùng không hiểu, rõ ràng Dận Nhưng là đệ đệ hắn, vậy sao hắn còn phải hành lễ với đệ đệ?
Sau đó đến tuổi đi học, được sư phó dạy dỗ sự khác nhau giữa quân và thần, trưởng ấu tôn ti, hắn mới nhận thức được Hoàng Thái Tử khác hẳn những a ca tầm thường.
Mặc dù hắn là trưởng tử, sủng ái cũng chỉ dưới thái tử, nhưng hắn cũng chỉ là "Thần", phải hành lễ với "Quân".
Tuổi càng lớn hơn, sự khó chịu trong lòng Dận Thì cũng tỉ lệ thuận mà phóng đại.
Rồi cũng nhờ trên triều có Minh Châu, hậu cung có Huệ phi dốc hết sức lực suy tính cho hắn, nên những thứ hắn có trong tay cũng có thể nói là so được với thái tử, thậm chí còn tốt hơn!
May mà còn có đường cữu cữu hỗ trợ hắn trên triều.
Tin tốt liên tục truyền đến, Tác Ngạch Đồ bị cách chức quan, rốt cuộc thái tử cũng không có nhà ngoại để dựa vào nữa. Ngay lúc hắn đang cao hứng chưa được bao lâu, thì Lão Tổ Tông liền tấn phong Quý Phi Quách Lạc La thị, sau đó giao phó thái tử cho nàng.
Trong lòng hắn liền giống như bị thọc một cái lỗ, gió lạnh ào ào luồn vào, hiếm khi Đại a ca có chút mờ mịt.
Advertisement
Lão Tổ Tông thiên vị Dận Nhưng, Hoàng A Mã thiên vị Dận Nhưng, cả hai đều dốc sức tìm cho hắn trợ lực cường đại như thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì hắn còn cơ hội sao?
Rốt cuộc cũng là không cam lòng, Dận Thì nghĩ, hắn sẽ một chút, chờ Dận Nhưng lớn chút nữa, chờ hắn phạm sai lầm, sau đó tìm cơ hội chọc một phát để hắn ngã đau, như vậy sẽ không lãng phí sự bố trí của đường cữu cữu ở kinh thành và Giang Nam.
Nhưng cơ hội còn chưa kịp tới, trụ cột của Nạp Lạt, Nạp Lạt Minh Châu liền bị đổ.
Hắn dẫm vào vết xe đổ của Tác Ngạch Đồ, nhưng không biết có được may mắn mà quật khởi như Tác Ngạch Đồ hay không. Huệ phi thấy vậy liền nôn nóng, Dận Thì có thể cảm nhận được nàng gấp gáp bất an, chỉ đành thở dài an ủi nàng: "Nương đừng vội, tuy cữu cữu nhàn rỗi, nhưng thế lực nhiều năm hắn gầy dựng vẫn còn mà."
Hiện giờ, Dận Thì không còn nhỏ nữa. Mấy người tâm phúc bên phe cánh Minh Châu không những không lùi bước, ngược lại còn như được tiêm máu gà, vô cùng hăng hái, bí mật tập trung lại, cược vào ô Đại a ca đoạt đích thành công, bọn họ đặt cược vào cửa hoàng trưởng tôn, cầu mong tương lai sáng lạn.
—— Nhưng thực tế, Đại a ca cảm thấy không ổn.
Có Nghi Quý Phi thổi gió, nên Hoàng A Mã trở nên lãnh đạm với hắn rất nhiều, đem so với thái tử vẫn được sủng ái như cũ, thật đúng là không có phần thắng.
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm. Tuy đường cữu cữu uy thế khắp nơi, quyền cao chức trọng, nhưng nếu Hoàng A Mã muốn đoạt quyền của hắn, thì hắn cũng chỉ có thể chắp tay dâng lên; Hoàng A Mã muốn hắn chết, hắn có thể nói không sao?
Hoàng A Mã trở mặt vô tình, không hề nhớ đến công lao của cữu cữu dù chỉ một chút.
Nếu Nghi Quý Phi tiếp tục mách lẻo khiến Hoàng A Mã ghét hắn, thì đối với nhi tử bị chán ghét này, Hoàng A Mã còn có thể nhẫn nhịn bao lâu?
Nói ngắn gọn hơn chính là, Dận Thì bị dọa.
Nhưng hắn...... thoát không được.
Hắn gánh lấy kỳ vọng của mọi người, còn cả chấp niệm của Huệ phi, từng vụ từng việc đều đè nặng lên vai hắn.
Nương nuôi hắn lớn lên, sao hắn có thể làm nương thất vọng?
Bọn họ đều nói, nếu Đại phúc tấn sinh hoàng trưởng tôn, thì đó chính là lợi thế tuyệt nhất, nương cũng nói tuyệt đối không thể để thái tử chiếm trước miếng ngon này.
Dận Thì thoáng cân nhắc, lời này rất đúng.
Làm người chính là phải tranh đoạt, hắn đã tranh với Dận Nhưng nhiều năm, tranh đến mức thành thói quen. Khó khăn lắm mới hơn được hắn ở chỗ thành thân sớm hơn, vậy nên hoàng trưởng tôn cũng nên từ bụng của phúc tấn hắn chui ra mới đúng!
Nghe tin thái tử sắp thành thân, trong lòng Đại a ca hoảng hốt, nhưng miệng lưỡi của Huệ phi lại làm hắn có cảm giác không thoải mái.
"Nương, phúc tấn hiền huệ chu đáo, làm gì cứng đầu độc địa như ngài nói vậy?" Hắn nhịn xuống ý muốn tranh luận, ôn tồn mà giải thích, "Trong gia đình, con vợ cả mới quý giá. Nếu để mấy nữ nhân lung tung sinh hoàng trưởng tôn, ngài ngẫm lại xem, chắc chắc Hoàng A Mã cũng sẽ không liếc hắn một cái, vậy thì sinh ra còn có ích lợi gì? Nhi tử chỉ cần phúc tấn sinh thôi."
Huệ phi vạn lần cũng không ngờ Dận Thì lại trả lời như vậy.
Nàng tức đến ngã ngửa, hắn bị Y Nhĩ Căn Giác La thị bỏ bùa sao?!
Huệ phi tuyệt đối không chịu thừa nhận lời nhi tử nói có lý, tay nàng run rẩy giơ lên, chỉ vào hắn: "Tạm không nhắc đến việc nạp thiếp nữa, vậy giờ nếu Y Nhĩ Căn Giác La thị sinh thêm công chúa, thì ngươi phải làm sao bây giờ?"
"Hôm qua nương còn nói với nhi tử rằng cái thai này chắc chắn là a ca mà." Dận Thì nhăn mi, làm như không để tâm vấn đề này, rồi sau đó trầm mặc một lát, trịnh trọng nói, "Nếu mà thật sự như thế, thì cũng do duyên phận chưa đến. Nhi tử sẽ lại nỗ lực, rồi sẽ có một ngày cho ngài bế tôn tử."
Mặc dù Huệ phi nhận định con dâu đang mang thai hoàng trưởng tôn, nhưng vừa rồi cũng chỉ là tức giận mà hỏi hắn, ai ngờ nghe hắn đáp vậy, thoáng chốc nàng có dự cảm bất hảo, chỉ biết "Ngươi" "Ngươi" hơn nửa ngày, đứng cũng đứng không yên.
Có tức phụ đã quên nương, có tức phụ đã quên nương!
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] Che chở Y Nhĩ Căn Giác La thị cũng thôi, sao lại còn nguyền rủa chính mình như vậy?
Gì mà duyên phận chưa đến?
Gì mà lại nỗ lực?
Huệ phi chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm, ngực nhói lên đau nhức, sau một lúc lâu liền chảy nước mắt: "Dận Thì! Tên nghiệp chướng nhà ngươi muốn làm nương tức chết mà!"
Dận Thì cả kinh, hắn cũng chỉ nói thật thôi mà.
Nhưng bởi vì lòng hiếu thuận, nên sự khiếp sợ liền bị sự tự trách xen vào, hắn nhanh nhẹn quỳ xuống, vô cùng nôn nóng nói: "Đều là nhi tử sai, nương không nên tức giận hỏng thân mình."
Huệ phi ngã ngồi ở trên giường, khó khăn lắm mới thở đều lại, nàng nhắm mắt, bình tĩnh mà kêu hắn đứng dậy: "Đứng dậy đi."
Nhi tử mà nàng sinh, hiện giờ trong lòng hắn đều toàn là Y Nhĩ Căn Giác La thị, cũng vì vậy, mà nàng không thể quản được gì nữa.
Nàng muốn chọn một trắc phúc tấn để tăng thêm trợ lực cho hắn, nhưng hắn không đồng ý. Thôi, không đồng ý thì thôi, đỡ hơn xin ý chỉ rồi hắn lại chạy tới Càn Thanh Cung mà kháng chỉ.
Huệ phi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, Dận Thì một thân võ công siêu quần, được Minh Châu cầm tay dạy, trên triều cũng có nhiều ý kiến bất phàm, nhưng tâm kế lại không có, quá mức thẳng thắng chính trực, nếu đã nhận định việc gì thì có tám con trâu cũng không kéo nổi hắn.
Cái tính tình chày gỗ này rốt cuộc là kế thừa từ ai thế?
Vậy nên nàng cố chịu đựng khó chịu, thay đổi đề tài: "Ngươi biết người được chọn làm Thái Tử Phi là ai chưa?"
"Nhi tử không biết." Dận Thì nhẹ nhàng thở ra, hỏi, "Nương có nghe được gì không?"
"Tóm lại là ở trong Thượng Tam kỳ, tuyển trong mấy họ lớn ở Mãn Châu," Huệ phi xoa xoa mi tâm, chậm rãi nói, "Gia thế hiển hách, hơn nhiều người khác."
Nhắc tới cái này, Huệ phi đột nhiên mà nhớ tới Đại phúc tấn.
Con dâu này của nàng, xuất thân từ một trong tám họ lớn, a mã là Hộ Bộ thượng thư, là Khoa Nhĩ Khôn bên phe cánh Minh Châu, được hắn cực lực tán dương, khiến nàng cũng rất vừa lòng.
Nhưng hiện tại không giống nhau. Khoa Nhĩ Khôn ngã, tộc nhà thê tử không thể giúp Dận Thì chút nào, việc tuyển Thái Tử Phi lại không thể chen chân, sao nàng có thể không lo?
Trong lúc nhất thời, thành kiến nàng dành cho Đại phúc tấn lại đậm một chút.
Dận Thì tiếp lời: "...... Lão Tổ Tông bị phong hàn, khiến Hoàng A Mã hủy bỏ tuyển tú năm nay, nhưng danh sách mấy nữ tử vừa độ tuổi đã được đưa về Nội Vụ Phủ từ lâu rồi. Mấy quý nữ Thượng Tam kỳ có tuổi tác không kém Dận Nhưng cũng không nhiều lắm, nương thử dùng chút sức lực tra thử danh sách xem sao."
Huệ phi ngạc nhiên, sau đó trở nên trầm ngâm, đây cũng là một biện pháp tốt.
Nếu vẫn chưa có người được chọn, thì những quý nữ của mấy gia tộc không có quyền cũng có cơ hội với chiếc ghế đó!
Đáy mắt Huệ phi chợt loé tinh quang, việc này phải làm như thế, nàng nên cẩn thận ngẫm lại.
Nàng bớt giận một chút, lộ ra tươi cười, tiếp tục hỏi: "Theo ngươi, làm sao để làm chậm việc thành hôn của thái tử đây?"
Hiện giờ, thái tử chỉ nghe báo cáo và quyết định sự việc, sau khi đại hôn, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tham chính. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể có phe cánh riêng, người đầu nhập vào nhiều không đếm xuể, hơn xa Dận Thì của nàng.
Sao Huệ phi lại không nóng lòng cho được?
Dận Thì nghĩ gì rồi cười nói: "Chỉ mong Hoàng A Mã chọn cho hắn một xấu nữ, sau đó đem cho Dận Nhưng nhìn."
Nếu mà vậy, không phải Dận Nhưng sẽ không còn muốn thành hôn sao?
"......" Huệ phi nghẹn họng.
Nàng xua xua tay, mệt mỏi nói: "Nương mệt rồi, lui ra đi."
Thấy Dận Thì đi xa, Huệ phi hít sâu một hơi, không muốn nghĩ tới Y Nhĩ Căn Giác La thị, cũng không muốn nghĩ tới việc hoàng trưởng tôn nữa, lòng nàng trầm xuống, lẩm bẩm nói: "Danh sách tuyển tú của...... Nội Vụ Phủ."
Thái Hoàng Thái Hậu nhiễm phong hàn, nên việc tuyển tú năm 28 liền bị trì hoãn.
Sau khi nghe chuyện này, Huệ phi khựng lại, giấu đi sóng to gió lớn trong lòng.
Bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không tốt lên được......
Nếu có quốc tang, thái tử phải giữ đạo hiếu ba năm!
Cùng lúc đó, tại Thượng Thư Phòng.
"Tứ ca! Tứ ca không thể a!" Đây là tiếng kinh hô của Vinh Quận Vương.
"Tứ ca, Cửu đệ chỉ là vô tình làm lỗi......" Thất a ca ôm chặt lấy chân Tứ a ca.
"Tứ ca, Cửu đệ còn nhỏ, ca ca phải thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình a......" Bát a ca kéo cánh tay Tứ a ca không buông.
"Tứ ca muốn giết người ——" Thập a ca nhảy sang một bên như con thỏ.
"Tứ ca......" Ngũ a ca vươn tay tới, muốn nói lại thôi.
Khuôn mặt Dận Chân đen đến mức không thể đen hơn.
Hắn tức giận đến mức môi cũng run run, nhìn chằm chằm Cửu a ca cách đó không xa, nghiến ra mấy chữ: "Có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng Phúc Lộc."
Nhân cơ hội mà lẻn vào viện của hắn, rồi đổ mực nước lên người Bạch Tuyết, rồi còn xoa đều đều, ha hả......
"Tứ ca, ý tưởng đổ mực lên Bạch Tuyết là của là lão Thập, không liên quan tới đệ đệ a." Dận Đường núp phía sau biểu ca trời sinh thần lực, nên rất có cảm giác an toàn, lúc này cũng vô cùng nhàn hạ thoải mái, đúng lý hợp tình mà biện hộ cho mình.
Tứ a ca nghe xong, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc, vọt tới thẳng trước mặt Dận Ngã.