*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
----- Lúc Vân Tú nói lời này, tuy ngữ điệu rất "nhẹ nhàng", nhưng lại tạo ra lực sát thương kinh người.
Trừ Thụy Châu, Lương Cửu công công và những người đang hầu hạ ở bên, thì thái tử và Dận Kỳ cũng nghe rõ mồn một. Ngũ a ca thì ngây thơ mờ mịt, không hiểu được lời của nương có ý gì. Thái tử thì thầm cảm thán tình cảm Nghi mẫu phi dành cho Hoàng A Mã thật thâm hậu, hắn cũng không cảm thấy uy hiếp thê tử của thần tử có gì sai, chỉ cảm thấy chủ ý này rất tốt.
Tào gia cùng Lý gia dã tâm thật lớn.
Đã muốn đưa mỹ nhân cho Hoàng A Mã đến thế, vậy thì gậy ông đập lưng ông bọn họ đi, đưa mỹ nhân cho Tào Dần làm thiếp, đưa mấy người thì nạp mấy người, có thánh chỉ ban, bọn họ còn dám kháng chỉ chắc?
Nghi mẫu phi quả thật rất thông minh!
Tiểu thái tử tỏ vẻ như rất tâm đắc mà gật gù, chỉ thấy thân mình lão phu nhân lung lay, trước mắt tối sầm, còn Lý thị lại cảm giác như bầu trời sụp đổ.
Advertisement
Mỹ nhân mà huynh trưởng tìm tới, đưa cho phu quân làm thiếp, gọi nàng là tỷ tỷ......
Nghi Quý Phi...... biết tất cả rồi.
Ngón tay kia đặt trên cằm nàng rất ấm áp, nhưng lại khiến trái tim Lý thị phát run, giống như bị một chiếc lưỡi rắn "tê tê" rà quét, chực chờ cắn mạnh một cái, thẩm thấu đến tủy, rét lạnh thấu xương.
Nghi Quý Phi mỉm cười nhìn nàng, giống nhìn thứ đồ dơ bẩn, khí thế từ trên cao nhìn xuống áp đảo mọi người, không chút nào che đậy ý đồ trả đũa, cũng không chút nào bận tâm Vạn Tuế Gia đang ở đây, tuy nàng (Vân Tú) hỏi nhưng hệt như đang ra lệnh, không cho phép nàng (Lý thị) làm trái.
Không được!
Lý thị quỳ trên mặt đất, cả người trở nên run rẩy, nước mắt càng rơi lã chã hơn: "Nương nương, thần phụ...... thần phụ......"
Nàng nào còn dáng vẻ đoan trang cao quý, nào còn khí thế của chủ mẫu một gia tộc quản lý đủ thứ trong hậu viện?
Ngay cả một lời cũng không thể thốt lên.
Lòng lão phu nhân ngày càng trầm xuống, chỉ cảm thấy nghẹn trân trối, mặt trong mặt ngoài đều mất hết, hận không thể biến mất tại chỗ, trở về Hiệt Phương Đường. Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận, nàng không thể mặc kệ con dâu của mình được.
Mỹ nhân chuẩn bị cho Hoàng Thượng giờ lại thành thiếp của Dần ca nhi, chuyện này sao mà được? Dung mạo nàng quá xuất sắc, một khi nạp vào, chưa nói tới sẽ khiến nhà cửa không yên, mà Tào gia cũng sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Giang Nam.
Lão phu nhân cảm thấy thật hối hận, biết vậy đã chẳng làm.
Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu người hiến mỹ nhân cho chủ tử, làm gì loạn tới mức này đâu?!
Hiện giờ trong hậu cung bỏ không, đúng là Quý Phi có quyền cho các mệnh phụ từ ngoài vào bái kiến, nhưng việc nhúng tay vào nội trạch nhà người khác thì lại hơi quá mức!
Nàng sẽ cược một phen, cho dù mất hết tất cả, cũng muốn cầu Hoàng Thượng khai ân, cầu Nghi Quý Phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Advertisement
"Vạn Tuế Gia, nương nương, tiện tì kia gây chuyện đến mức này, cũng do lão nô nhất thời hồ đồ! Ngài muốn mắng muốn phạt, lão nô đều chịu, chỉ mong nương nương giơ cao đánh khẽ, tha cho phụ nhân ngu ngốc Lý thị này." Lão phu nhân dập đầu bang bang, miệng xưng "lão nô", ánh mắt mong đợi nhìn về phía Hoàng Đế đang đứng trong một góc, nhìn như già đi vài tuổi, hốc mắt đỏ ửng, "Xin hãy niệm tình để phu thê bọn họ hoà thuận vui vẻ......"
Vân Tú chậm rãi buông tay, cuối cùng Lý thị cũng chống đỡ không được, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất.
Sao, cho rằng lời nói của nàng không giá trị, còn tính hy vọng vào Hoàng Thượng à?
Nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ, Vân Tú cười mìm nhìn vào mắt Khang Hi, sau đó quay đầu, châm chọc nói: "Phu thê hoà thuận vui vẻ sao, nghe thật cảm động. Các ngươi hoà thuận vui vẻ, nhưng lại muốn cho bổn cung và Hoàng Thượng bất hòa à...... Suýt chút là đã hại bổn cung, còn muốn toàn thân trở về sao, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Nói xong, nàng trầm mặt, nói vô cùng quyết đoán: "Người thiếp Vương thị này, Tào Dần phải nạp."
Đều nói nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân, nếu nữ quyến Tào gia không đối nghịch với nàng, đương nhiên nàng sẽ không vô cớ gây khó dễ. Vậy mà, trước thì có lão thái quân ỷ vào thân phận ma ma mà cậy già lên mặt, sau thì có Lý thị đánh bàn tính muốn hiến mỹ nhân, cho rằng thanh danh ương ngạnh kiêu ngạo khó chơi của nàng là giả chắc?
Về lại vấn đề, vốn dĩ Hoàng Thượng cũng không có ý muốn nạp Vương thị vào cung.
Mọi chuyện náo loạn đến như vậy, dù là do Vân Tú hiểu lầm, nhưng nàng vẫn quăng sắc mặt cho Hoàng Thượng xem, cũng do nàng muốn hắn phải "lấy công chuộc tội", khụ, nên phải tỏ vẻ như vậy mới đúng.
Đầu tiên là bị lão phu nhân nhìn như hắn là cọng rơm cứu mạng, sau lại bị Quý Phi nương nương liếc mắt một cái đầy xem xét, Khang Hi đứng trong góc im lặng một lúc lâu, sau đó cũng bước ra.
Hắn nhàn nhạt nói: "Cứ làm theo Quý Phi nói đi."
Có thể nói, hắn là đang giận chó đánh mèo. Cái đệm chăn có phủ huân hương kia, dù là vô tình, nhưng cũng do Lý thị bố trí, việc đó đã suýt gây ra hậu quả khó lường!
Nếu Tú Tú và hài tử mà có việc gì......
Nghe xong, đột nhiên lão phu nhân ngẩng đầu lên, sắc mặt xụi lơ hệt như Lý thị, dần trở nên trắng bệch: "Vạn Tuế Gia......"
Dần ca nhi chính là tâm phúc của Vạn Tuế Gia đó!
"Vương thị có ý đồ đáng chết, chuyện đó đã chọc tới Quý Phi, nhưng nếu ma ma cầu tình, vậy trẫm sẽ tha nàng một mạng. Nạp thiếp hay là hưu thê, Tào Dần đương nhiên sẽ biết nên chọn cái nào." Sau đó, Hoàng Đế cũng bận tâm Tào gia trung thành với hắn, nói tới đây liền dừng lại, giúp giải quyết dứt khoát, "Làm tiện thiếp đi."
Một gia tộc như Tào gia, đương nhiên cũng có phân giai cấp quy củ của thiếp thấp. Dưới quý thiếp là lương thiếp, người không có địa vị nhất là tiện thiếp, khế ước bán mình có thể đem ra mua bán, cùng lắm chỉ là một vật để đùa vui mà thôi.
Không nói tới nhan sắc hồ ly tinh xuất chúng kia, Vương thị tốt xấu cũng là nữ nhi ruột của huyện lệnh, là tiểu thư quan lại đã mười mấy năm, xuất thân sạch sẽ, vậy mà đùng phát lại biến thành tiện tịch*...... Phiền toái kéo tới liên miên, lão phu nhân bóp chặt tay mình, rất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, hận không thể hôn mê bất tỉnh.
*tiện tịch: xuất thân ti tiện Thái tử nghe xong thì như suy tư gì, đối với Tào gia, Hoàng A Mã vẫn còn thủ hạ lưu tình lắm.
"Cho dù là tiện thiếp, nhưng cũng không được đem ra mua bán, Tào thị vệ cũng phải đối đãi với cô nương người ta thật tốt." Vân Tú tiếp lời, tươi cười sâu hơn vài phần, sau đó liền liếc Lý thị một cái, thong thả ung dung nói, "Làm chủ mẫu cần phải rộng lượng, không được sử dụng mấy thủ đoạn tra tấn ức hiếp người, ngươi hiểu rõ đúng không?"
Sau một lúc lâu, Lý thị cắn môi dập đầu, hốc mắt đỏ bừng, giọng điệu rách nát: "Vâng, vâng. Thần phụ xin cẩn tuân...... lời chỉ dạy của Quý Phi nương nương."
Thấy Vân Tú đã giáo huấn xong, Khang Hi nhìn ra nàng không kiên nhẫn. Hắn cũng không muốn xử lý mấy vụ của nữ quyến, vì thế đưa mắt ra hiệu cho Lương Cửu công công, xua xua tay để lão phu nhân và Lý thị lui ra.
Lương Cửu công công thầm hiểu rõ, Vạn Tuế Gia là muốn hắn lo liệu bên chỗ Tào đại nhân và Tào thị vệ.
Tiện tì kia cũng nên thả ra rồi, chỉnh đốn lại tốt chút, sau đó lại đưa qua chỗ lão thái quân.
Đại tổng quản dẫn người đi ra ngoài, trong chớp mắt, trong phòng rộng ra rất nhiều. Thấy thái tử và Dận Kỳ vẫn đứng tại chỗ, Khang Hi nhìn chằm chằm vào mắt hai a ca, sau một lúc lâu, hắn vẫn tiếp tục nhìn trân trối......
Thái tử vô cùng hứng thú mà dòm ngó bụng nhỏ của Vân Tú, hắn đứng lù lù bất động, như mọc rễ dưới chân; Dận Kỳ gãi gãi cái ót, chỉ cảm thấy có chút lạnh cả người, nghĩ một hồi, vẫn là không muốn đi.
Ngạch nương mang thai đệ đệ muội muội của hắn, hắn không muốn đi đâu.
Nhi tử bảo bối thoáng chốc biến thành nhi tử đồ bỏ, tay Khang Hi ngứa lên, tức giận nói: "Sao không học được chút nhìn mặt đoán ý gì hết vậy hả? Không thấy trẫm và Nghi mẫu phi của các ngươi có chuyện muốn nói sao?"
"......" Thái tử bừng tỉnh, vội vàng nặn ra một nụ cười hề hề, "Nghi mẫu phi nghỉ ngơi cho tốt, Hoàng A Mã, nhi tử liền cáo lui."
Hắn lôi kéo tay Dận Kỳ, vừa đi vừa nói thầm, thì ra là thế, làm hắn còn tưởng mắt Hoàng A Mã bị rút gân.
Biểu tình thái tử nghiêm túc, đi chậm rì rì ra ngoài, trong lòng thở dài, lại cảm thấy có chút ủy khuất, Lão Tổ Tông nói, Nghi mẫu phi rất muốn dành thời gian săn sóc hắn.
Vậy mà cứ bị Hoàng A Mã chen vào, cái tật xấu dính người này, khi nào mới có thể sửa đây?
Vừa mới bước vòng qua bình phong, phía sau liền truyền đến thanh âm ôn hòa của Khang Hi, mềm mại như có thể véo ra nước: "Tú Tú, đều do trẫm sai. Đầu còn đau không? Bụng có còn không thoải mái không?"
Cứ mặc kệ tất cả mà nhận sai trước, đây chính là đạo lý mà gần đây Hoàng Đế đã ngộ ra.
Tú Tú để ý hắn quá nhiều, nàng thấy tiện tì Vương thị kia làm càn như thế có lẽ đã cảm thấy rất mất mát bi thương, từ đó mới giận quá mà ngất!
Nghĩ đến đây, Khang Hi liền có chút tự trách, đây là sơ hở của Lương Cửu công công, cũng là sơ hở của hắn.
Ánh mắt hắn có chút rét run, Tây Uyển không phải là nơi mà Tào gia được phép nhúng tay, Lý Húc cũng nên tỉnh ngộ.
Trong lòng xẹt qua trăm ngàn loại suy nghĩ, hắn cúi người hôn nhẹ vào trán Vân Tú, nói: "Có thái y ở đây rồi, ngươi không cần đi. Thời gian này cứ dính cùng trẫm, ngươi chỉ việc an tâm......"
Những lời ê răng phía sau, một câu thái tử cũng không muốn nghe nữa.
......
Dận Kỳ nắm tay hắn, tròng mắt nhỏ chớp chớp, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Nhị ca, đầu còn đau không? Bụng có còn không thoải mái không?"
"......" Mặt mũi thái tử đột biến, đang muốn nói cái gì rồi lại ngậm miệng, khuôn mặt tuấn tú có vài phần vặn vẹo.
Cuối cùng hắn liền mắng: "Không được học vẹt, kẻo Hoàng A Mã bổ đôi ngươi."
"Vâng." Dận Kỳ rụt cổ lại, lập tức ngoan ngoãn.
Vương thị vẫn chưa kịp làm tí gì, mà lại biến thành thiếp của Tào Dần, việc này cứ như sét đánh giữa trời quang với với Tào gia và Lý gia.
Đại phu nhân Lý thị vừa về phòng liền ngã xuống, khiến bọn tỳ nữ đại kinh thất sắc, lay mãi mới khiến nàng tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, Lý thị ôm nhi tử Ngung ca nhi rơi lệ không ngừng, như là không chịu nổi đả kích; Trong Hiệt Phương Đường, lão phu nhân lẩm bẩm "Thất sách", nếu không có quải trượng chống đỡ, có lẽ nàng cũng ngất đi rồi.
Giang Ninh chức tạo Tào Tỉ năm nay đã gần 60, năm trước bị bệnh nặng, thân mình đã sớm không được như xưa nữa. Lần này Khang Hi vi hành đến đây, hắn cũng đang tính xin cho Tào Dần hồi phủ thừa kế, tiếp nhận trọng trách của hắn, coi chừng Giang Nam cho Vạn Tuế Gia, cũng sẽ giúp hắn và thê nhi không phải chia lìa nữa.
Còn hắn, sẽ có thể buông xuống trọng trách này mà bảo dưỡng tuổi thọ, hoặc đi du ngoạn khắp nơi cũng lão thê, chẳng phải rất viên mãn sao?
Vậy mà ngay lúc hắn còn chưa hỏi ý Vạn Tuế Gia, liền xảy ra việc này.
Phu nhân hắn hồ đồ, con dâu cả cũng hồ đồ. Đúng là hắn đồng ý đưa mỹ nhân, nhưng sao lại đưa theo cách đó?
Vương thị sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, cố tình xuất hiện làm trò trước mặt Nghi Quý Phi, chọc cho Quý Phi giận đến mức hôn mê bất tỉnh!
Tuy là nàng ghen tị, nhưng cũng không dùng chữ ghen tị để nói được, bởi lẽ Quý Phi mang thai, vốn sẽ mẫn cảm hơn người thường, nhưng ai cũng không biết việc nàng có mang. Lỡ như xảy ra sai lầm gì, thì cả phủ có chôn cùng cũng không hết tội!
Biết được khẩu dụ của Thánh Thượng, lại được Lương Cửu công công răn dạy một phen, Tào Tỉ kém chút không thở nổi hỏi người hầu: "Dần ca nhi đâu rồi?"
"Đại gia đi thỉnh tội rồi, nói muốn cầu vạn tuế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra ạ......"
Tào Tỉ thầm nôn nóng, lập tức lấy mũ quan, quyết tâm cùng trưởng tử đi thỉnh tội. Sau khi thở dài, hắn chân trước chân sau ra khỏi cửa, không bao lâu, liền đụng phải Tào Dần chật vật trở về.
"Nhi tử quỳ gối ngoài hành lang, Hoàng Thượng truyền cho nhi tử đứng dậy. Nhưng nhi tử không chịu đứng, Hoàng Thượng liền hạ lệnh cho đồng liêu xách ta lên, hỏi ta muốn kháng chỉ sao. Chọn hưu thê hoặc là nạp thiếp......" Tào Dần quệt mặt, trong mắt dày đặc tơ máu, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, ngay sau đó cười khổ một tiếng, "Phụ thân, nhi tử phải chọn như nào đây?"
Vì nhi tử của hắn, hắn còn có thể chọn như thế nào?
Việc hiến mỹ nhân này, không chỉ có Lý Húc, mà tất cả mọi người trong phủ đều gạt hắn!
—— Ngay cả thê tử tốt kia của hắn.
Bước chân Tào Tỉ chững lại, thoáng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sao lại đến nỗi này, sao lại đến nỗi này?
Hắn lảo đảo nói: "Đều do nương và tức phụ của ngươi......"
"Lão gia, lão gia! Người đâu, thỉnh đại phu tới!"
Bên trong Tây Uyển.
Thật vất vả mới tiễn được Khang Hi, đột nhiên lại thấy thái tử đến. Sau khi thái tử đưa Dận Kỳ đi, liền nhân cơ hội đi vòng vèo trở về, đem từng việc xảy ra sau đó vừa nói vừa chê cười kể cho Vân Tú nghe.
Chỉ thấy Nghi mẫu phi nhăn nhăn mày, hỏi hắn: "Không phải bổn cung đã ổn rồi ư? Sao từng người cứ liên tục mà tới thế?"
"Cô gia cũng không biết." Thái tử khụ một tiếng, sờ sờ cái mũi, rồi sau đó cười tủm tỉm nói, "Tào Tỉ là lão thần, Hoàng A Mã nói hắn cũng muốn đến thăm chút xem sao...... Nên mới dặn cô gia ngoan ngoãn bồi Nghi mẫu phi dùng bữa."
Vân Tú không hề nghi ngờ hắn, vui mừng kêu thiện phòng mang thêm đồ ăn, trong đó có cả món thịt kho tàu, vịt bát bảo mà thái tử yêu thích nhất, nhìn cả bàn ăn phong phú không thôi, làm ngón trỏ người ta vô cùng muốn động.
Thái tử vui sướng rạo rực mà cầm đũa lên, còn chưa kịp kẹp lấy miếng thịt, đột nhiên, Hoàng Đế trầm khuôn mặt xuất hiện: "Dận Kỳ cho người tới cáo trạng với trẫm, nói Nhị ca đột nhiên biến mất, trẫm lật cả dệt phủ lên mà tìm, kết quả ngươi ở chỗ này a!"