Lam Hi Thần phát hiện từ sau khi chia tay Kim Quang Dao ở chỗ Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ, trạng thái tinh thần không tốt được bao nhiêu.
Ban đêm y luôn nhớ tới ngày đó Kim Quang Dao nói còn chưa có người trong lòng, mình đáp lại sẽ giúp Kim Quang Dao tranh thủ một phen, ánh mắt Kim Quang Dao liền ảm đạm xuống. Y ngủ không an ổn liền mở to mắt nhìn nóc giường, lại càng thêm tâm phiền ý loạn. Sâu trong đáy lòng, y phảng phất chìm vào sương mù mênh mang dày đặc, như mê cung tìm không thấy phương hướng.
Lam Hi Thần đơn giản ngồi dậy, nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mép giường. Y theo bản năng sờ lên trâm gỗ đặt bên gối, cây trâm này là Lam Hi Thần giật từ trong tay Kim Quang Dao ở chỗ Lam Thừa Yến, nhất thời quên trả cho Kim Quang Dao, vốn định lúc đến Kim Lân Đài thì trả lại cho chủ nhân, nhưng bởi vì bận sự vụ mà trì hoãn đến nay.
Y nương ánh trăng nhìn cây trâm gỗ điêu khắc đơn giản này, nhớ tới khi ấy Kim Quang Dao mặc xiêm y màu xanh lục dựa vào ngực mình, ánh mắt nâng lên kia như trút được gánh nặng, nhẹ giọng gọi "Nhị ca", trong lòng thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Vân Thâm Bất Tri Xứ làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cứ việc tối hôm qua thiếu ngủ, sáng nay Lam Hi Thần vẫn đúng giờ rời giường rửa mặt, sau đó đi phê chữa công văn hôm qua chưa làm xong. Lam Hi Thần nhìn hàng bút bày biện bên án thư, tâm huyết dâng trào liền nghiền mực vẽ tranh. Vẽ xong, Lam Hi Thần xem qua rất vừa lòng, quyết định đề bút viết mấy chữ tặng cho A Dao.
Lúc hạ bút, Lam Hi Thần cũng không biết sao lại đột nhiên nhớ tới lời Tô Thiệp nói với y lúc ấy.
"Mấy năm qua Liễm Phương Tôn vẫn luôn vì yên ổn của Kim gia, thậm chí là của toàn bộ Tiên giới, mà mệt nhọc hối hả, thân thể vốn yếu ớt lại liên tục làm lụng vất vả, còn tích tụ tâm tình, liền sinh bệnh, nhưng có khi công việc lu bù lên lại âm thầm bỏ uống thuốc... Một vài sự tình mà Liễm Phương Tôn né tránh, kỳ thật chỉ có Trạch Vu Quân mở miệng mới có hiệu quả, mong Trạch Vu Quân khuyên nhủ Liễm Phương Tôn."
"Chỉ là mấy ngày gần đây Liễm Phương Tôn tâm sự nặng nề lại không chịu thổ lộ... Nhưng một lần ta đến thư phòng, trùng hợp phát hiện Liễm Phương Tôn đang ngủ gục, mà trên án không chỉ có công văn... còn có những thứ liên quan đến Trạch Vu Quân. Tuy ta không biết giữa Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân có xuất hiện hiềm khích gì hay không, lại biết Liễm Phương Tôn đem Trạch Vu Quân đặt ở vị trí quá quan trọng trong lòng, đến nỗi cất giấu quá nhiều tâm sự."
Suy nghĩ lập tức bị quấy rầy, mực nước nhỏ xuống bức họa loang ra, đồng thời tuyên cáo bức tranh này đã thành đồ bỏ.
Lam Hi Thần đến Thanh Hà Bất Tịnh Thế đàn Thanh Tâm Âm cho Nhiếp Minh Quyết xong ở lại uống vài chén trà. Nhiếp Minh Quyết thấy tâm trạng Lam Hi Thần không vui, liền hỏi: "Hi Thần, đệ có tâm sự gì à? Không ngại nói ra xem?"
Lam Hi Thần giương mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, nhẹ nhàng thở dài: "Đại ca, nếu một người luôn muốn gặp một người khác, lại còn cảm thấy vừa cao hứng vừa mất mát khi người nọ chưa phải lòng ai, là vì sao?"
"Bởi vì huynh đã phải lòng đối phương lại chưa biểu đạt tâm ý cho đối phương chứ sao!" Nhiếp Hoài Tang ngồi bên cạnh làm bộ nghiêm túc học tập đột nhiên xen mồm, bị Nhiếp Minh Quyết liếc một cái vội rụt cổ nhìn chằm chằm quyển sách trước mắt.
"Nếu một người luôn rất để ý một người khác..." Bị một câu của Nhiếp Hoài Tang nói toạc ra, Lam Hi Thần càng xác định suy nghĩ trong lòng mình.
Nhiếp Hoài Tang lập tức lộ ra tươi cười hưng phấn lại hóng hớt, vứt sách nhìn Lam Hi Thần: "Hi Thần ca là..." Nhiếp Minh Quyết hung hăng trừng mắt một cái, Nhiếp Hoài Tang nháy mắt an phận đọc sách.
"Hi Thần, là cô nương nhà ai vào mắt nhị đệ, rồi lại làm nhị đệ phiền não như thế?" Nhiếp Minh Quyết hỏi.
Lam Hi Thần lắc đầu, không mở miệng nữa. Nhiếp Minh Quyết thấy Lam Hi Thần không muốn nói lại vẻ mặt mệt mỏi, thức thời để Lam Hi Thần trở về nghỉ ngơi sớm. Lam Hi Thần sắp ra khỏi Bất Tịnh Thế thì bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại liền thấy Nhiếp Hoài Tang đang chạy vội tới.
"Hi Thần ca, đệ không dám tùy ý phỏng đoán suy nghĩ trong lòng huynh, nhưng chuyện tình không phải ai cũng có thể khống chế." Nhiếp Hoài Tang lén lút đưa cho Lam Hi Thần một thứ, cười bí hiểm: "Đệ lừa đại ca mới ra ngoài được, đi trước nhé."
Chờ Nhiếp Hoài Tang đi xa Lam Hi Thần mới cúi đầu xem, phát hiện Nhiếp Hoài Tang đưa cho mình một quyển sách tranh. Lật xem vài trang, lỗ tai liền đỏ rực, vội vàng khép lại, chột dạ nhìn chung quanh sau đó nhanh tay giấu đi.
Lam Hi Thần trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, vào phòng ngủ vừa lúc nhìn thấy bộ áo kim tinh tuyết lãng lúc ấy mình đem từ Kim Lân Đài về.
Trong óc bỗng hiện ra cảnh tượng Kim Quang Dao tắm khi ấy, thân mình trần trụi, bộ dạng thất thố đứng trước mắt y, tiếp theo lại là hình ảnh Kim Quang Dao tư thế trần trụi ngồi trên người y như trong sách tranh.
Tức khắc tim đập mãnh liệt, mà lần này y lại không áp chế cảm xúc khác thường này xuống, bởi vì y đã biết vì sao gần đây mình tâm phiền ý loạn như thế. Tình đã đến, trốn tránh cũng vô ích.
Trong lòng đã có đáp án, Lam Hi Thần cũng không do dự nữa, mang theo Liệt Băng và Sóc Nguyệt lên đường đến Kim Lân Đài, tới điện Phương Phỉ lại là Tô Thiệp ra tiếp đãi. Tô Thiệp dường như biết Lam Hi Thần đang nghĩ gì, nói ngay: "Liễm Phương Tôn đang gặp mặt đại tiểu thư Tiêu gia trong vườn mẫu đơn."
Lúc Lam Hi Thần phản ứng lại mới ý thức được mình đang đứng dưới cổng vòm bằng đá vào vườn mẫu đơn, vừa lúc Kim Quang Dao đưa lưng về phía y, mà đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Tình lại có thể nhìn thấy y.
Tiêu Tình lại làm bộ không nhìn thấy sự tồn tại của y, vẫn tiếp tục trò chuyện cùng Kim Quang Dao, sau đó lấy ra một thứ đưa cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao cũng nhận lấy. Tu vi của Lam Hi Thần rất cao, tai đương nhiên cũng rất thính, lời Tiêu Tình và Kim Quang Dao nói đều lọt vào tai không sót một chữ.
"Hoặc là, đưa cho Trạch Vu Quân." Tiêu Tình nói Lam Hi Thần nghe rất rõ ràng, thở dài một hơi đồng thời căng thẳng lên, mà lúc này Kim Quang Dao quay đầu lại, nhìn thấy y.
Lam Hi Thần biết rõ mình tới vườn mẫu đơn là phá đám bọn họ, nhưng lại không ngăn được tình tố mãnh liệt trong lòng. Y bước qua, Tiêu Tình như đang chờ mong gì đó, ánh mắt nhìn y một cái liền chủ động rời đi, để lại y và Kim Quang Dao cùng một chỗ.
"Ta nghe thấy... A Dao muốn đưa cho ta một thứ?" Lời đến bên miệng, Lam Hi Thần lại thay đổi ý tứ.
Y nhìn Kim Quang Dao nắm chặt tua màu lam nhạt chưa đưa ra, lúc Kim Quang Dao nói: "A Dao còn có một chuyện, muốn nói với nhị ca", gật gật đầu đáp lại: "Nhị ca cũng có mấy lời muốn nói với A Dao."