Tối hôm qua Kim Quang Dao ngủ ngon đến không ngờ, ngủ đến khi sắc trời hơi sáng mới tỉnh dậy. Nhưng suốt một đêm không cử động, cánh tay hơi tê rần, định giãn tay ra khỏi chăn hoạt động một chút.
Lam Hi Thần vốn dựa vào cột giường nghỉ ngơi, ngủ rất nông, nghe thấy trên giường hơi có động tĩnh liền tỉnh dậy, nghiêng người xem Kim Quang Dao có chỗ nào không thoải mái.
Vì thế hai người lập tức mắt to trừng mắt nhỏ.
Kim Quang Dao xấu hổ, tay ngừng giữa không trung vội lùi về ổ chăn: "Đệ đánh thức nhị ca à?"
Lam Hi Thần khẽ lắc đầu: "Là ta ngủ ngồi, cảm giác cổ hơi nhức." Lại không ngờ Kim Quang Dao tưởng thật, bảo y nhanh nằm xuống giúp y xoa xoa sau gáy thả lỏng. Không đấu lại được Kim Quang Dao bướng bỉnh, y đành bò lên giường để Kim Quang Dao xoa bóp cho.
Người hầu bình thường đều chỉ đợi ở ngoại viện, chỉ khi Kim Quang Dao phân phó mới có thể đi vào nội viện, hôm nay người hầu còn chưa bưng nước rửa mặt tới cho Kim Quang Dao, Lam Hi Thần liền ra giếng múc một chậu nước vào, hầu hạ Kim Quang Dao rửa mặt xong giúp hắn chải tóc, điểm chu sa.
"Lại giúp đệ vẽ mi." Kim Quang Dao trêu chọc "Chúng ta tựa như một đôi phu thê cực kỳ ân ái vậy."
Tai Lam Hi Thần đỏ lên: "A Dao đừng giễu cợt nhị ca."
Kim Quang Dao cười không đáp, chỉ là ánh mắt ảm đạm đi vài phần, trong lòng cũng không còn ý muốn trêu chọc, quy quy củ củ tự mặc quần áo chỉnh tề.
"Công tử, đã đến giờ Mẹo rồi." Đột nhiên ngoài cửa có người hầu nhẹ giọng gọi.
Kim Quang Dao đáp lại một tiếng: "Biết rồi."
Chỉ chốc lát sau, có người hầu gõ cửa, đưa nước rửa mặt và cơm sáng tới. Tối hôm qua có tỳ nữ tới giúp Kim Quang Dao thắp đèn, bắt gặp Lam Hi Thần đang canh giữ ở mép giường Kim Quang Dao, bị dọa sợ hết hồn, may mà Lam Hi Thần kịp thời ngăn lại mới không kêu lên đánh thức Kim Quang Dao đã đi vào giấc ngủ. Thế nên sáng nay người hầu thấy Lam Hi Thần ở trong phòng Kim Quang Dao đều không lấy làm lạ.
Lam Hi Thần cho người hầu lui xuống mới giúp Kim Quang Dao dùng xong đồ ăn sáng. Kim Quang Dao nói ở trong phòng ngột ngạt, muốn ra ngoài thông khí, Lam Hi Thần khoác thêm cho hắn một tấm áo ngoài liền mở cửa phòng ra, bắt gặp Kim Tử Hiên bước nhanh đến, phía sau còn có Ôn Tình vừa ngự kiếm xong, đang thong thả ung dung sửa sang lại vạt áo.
Kim Tử Hiên thấy cửa phòng mở ra, vừa định gọi "A Dao", thấy người mở cửa lại là Lam Hi Thần, tức khắc đầu lưỡi như bị thắt nút, một hồi lâu nói không nên lời, cuối cùng đổi giọng: "Lam tông chủ, sao ngài lại ở đây?"
"Ta đến thăm A Dao." Lam Hi Thần bình tĩnh nói.
Kim Tử Hiên nhìn về phía Kim Quang Dao chậm rãi dịch đến cạnh cửa. Kim Quang Dao gật gật đầu: "Nhị ca tối hôm qua đến đây."
Kim Tử Hiên hơi hơi hé miệng, cuối cùng không biết nên nói cái gì nữa. Ôn Tình vòng qua Kim Tử Hiên, nói với Kim Quang Dao: "Liễm Phương Tôn, từ hồi Cùng Kỳ đạo xảy ra chuyện đến giờ cũng đã qua một thời gian, ta tới xem tình hình cho ngươi."
Kim Quang Dao không biết sau khi hắn hôn mê Cùng Kỳ đã phát sinh cái gì, nhưng có thể suy đoán lúc ấy Ngụy Vô Tiện có để Ôn Tình trị liệu cho hắn. Kim Quang Dao mời Ôn Tình vào nhà, Ôn Tình xoay người đóng cửa, nhốt Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần ở ngoài phòng, sau đó thong thả ung dung đặt hòm thuốc xuống.
Ôn Tình duỗi tay đè lại linh mạch của Kim Quang Dao, dò xét một hồi nhăn mày lại: "Ngươi rốt cuộc... dùng cấm thuật gì?"
Kim Quang Dao nhướng mày: "Ôn cô nương nói vậy là thế nào?"
"Ở Cùng Kỳ đạo đã phát hiện hồn phách của ngươi đã tiêu tán bốn phách, hơn nữa còn có dấu hiệu nứt vỡ, Cố Hồn Đan mà Ngụy Vô Tiện cho ngươi ăn cùng với mấy châm kia của ta chẳng qua chỉ có thể tạm thời ngăn cản hồn phách nứt vỡ thôi. Mà hiện giờ, hồn phách của ngươi lại bắt đầu vỡ ra."
"Kế tiếp Cố Hồn Đan cần ba ngày dùng một lần." Ôn Tình vừa nói vừa lấy ra chín cây châm: "Sau này muốn bổ về hồn phách bị tiêu tán chỉ sợ phải tốn nhiều thời gian tinh lực hơn, nhưng phòng ngừa sau này hồn phách không bị tiêu tán, Ôn Tình ta vẫn có thể làm được."
"... Đa tạ." Kim Quang Dao cởi quần áo nằm lên giường để Ôn Tình châm cứu.
"Sao còn bị thương nữa?" Ôn Tình bụng hắn quấn đầy băng gạc: "Mấy ngày này gặp vận đen à? Nên đến miếu Quan Âm cúng bái giải xui đi."
"Có lẽ vậy." Kim Quang Dao nói, nhớ tới lúc ấy hắn dựng miếu Quan Âm cho mẫu thân. Chỉ miếu Quan Âm kia cũng là nơi cắt đứt hy vọng sống của hắn với thế gian, nơi hắn kết thúc sinh mệnh.
"Thuốc này mỗi ngày một viên." Ôn Tình lấy ra một chiếc bình sứ nút đỏ: "Nghiền nát sau đó hòa vào đồ ăn nước uống dùng là được."
"Trong cơ thể ngươi tích lũy không ít độc, cần phải thanh trừ độc tố trong người."
"Độc?" Kim Quang Dao nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Độc trong cơ thể ngươi mỗi ngày chỉ dùng một lượng cỡ đầu móng tay thôi, trong thời gian ngắn không thấy tác dụng, nhưng độc tích lũy nhiều sẽ dẫn đến hộc máu, tim phổi suy kiệt đến chết. Mà hiện tại thân thể ngươi yếu nhược, sợ là càng chịu không nổi." Ôn Tình giải thích: "Ngươi gần đây chắc cũng cảm thấy ngực khó chịu, thỉnh thoảng ho ra máu đúng không?"
Ánh mắt Kim Quang Dao trầm xuống. Đúng là dạo này hắn thường bị tức ngực, mất ngủ, mấy hôm trước còn ho khan ra tơ máu, tưởng mình nóng trong người, cũng không để tâm.
Ôn Tình lắc đầu: "Vết thương trên bụng, ta xử lý một chút cho ngươi."
Đầu óc Kim Quang Dao nhanh chóng chuyển động. Có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc hắn hằng ngày, tám phần là hạ trong đồ ăn hoặc nước uống, bình thường có thể đến gần hắn cũng chỉ có người hầu, mà những người đó đều là từ khi hắn vào Kim Lân Đài mới bắt đầu hầu hạ hắn. Chẳng lẽ từ lúc mới vào Kim Lân Đài đã có người đề phòng hắn?
"Xong rồi." Ôn Tình thay thuốc và băng gạc cho Kim Quang Dao xong liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc: "Chính ngươi chú ý nhiều hơn, qua một thời gian nữa ta lại tới châm cứu cho ngươi, thêm mấy vị thuốc điều trị."
Kim Quang Dao chậm rãi từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo, nhìn bình trà người hầu vừa thay không lâu: "Ôn cô nương, không bằng uống chén nước rồi hẵng về?". Truyện Ngôn Tình
Ôn Tình thấp giọng cười nói: "Lam tông chủ và Kim Tử Hiên hẳn đang sốt ruột chờ, ta cũng phải về nghiên cứu phương pháp bổ hồn đã, xin lỗi không tiếp được."
Nàng cầm hòm thuốc lên, đột nhiên tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng: "Trong nước không có độc, ngươi không cần thử ta, nếu ta muốn lấy mạng ngươi đã sớm ra tay ở Cùng Kỳ đạo rồi."
Kim Quang Dao bật cười. Kỳ thật mục đích chân chính của hắn không phải muốn thử Ôn Tình, mà là muốn thông qua phản ứng của Ôn Tình, nghiệm chứng đối tượng hoài nghi trong lòng.