Chương 172
Chiến Bắc vương không tự ý quyết định mà hỏi ý kiến nàng, Diệp Vãn Tình muốn chọn cách nào thì Bùi Viện Viện sẽ bị xử lý theo cách đó.
Diệp Vãn Tình nhìn bức thư mà ngây ngẩn cả người, nét chữ trên giấy cứng cáp mạnh mẽ, hiện rõ sự sát phạt quyết đoán của một tướng quân lâu năm chinh chiến sa trường.
Nàng biết Chiến Bắc vương sẽ không xử lý qua loa, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm đến mức này.
Dù gì Bùi Viện Viện cũng là con gái của một viên quan tứ phẩm, thế mà vào miệng Chiến Bắc vương lại đơn giản như vậy, nói bỏ tù là bỏ tù.
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
Diệp Vãn Tình giật mình hồi thân, nhìn thấy binh lính của vương phủ còn đang đợi quyết định của nàng để trở về phục mệnh, Diệp Vãn Tình than nhẹ: “Ngươi trở về chuyển lời cho vương gia, ta quyết định nhận tiền bồi thường của Bùi đại nhân.”
Binh lính nọ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, hành lễ rồi rời đi.
Đợi người đi xa rồi, Cẩm Tú mới nói: “Tiểu thư, sao người lại dễ dàng tha cho nàng ta như thế?!”
Bất bình nói xong, Cẩm Tú còn buồn bực lâm bâm: “Người hiền lành quá rồi đấy.”
Nhưng Diệp Vãn Tình vẫn nghe được hết, nàng đứng dậy, gõ lên đâu Cẩm Tú một cái, trừng mắt: “
Không có quy củ gì cả, phạt ngươi quét sân một tháng.”
Cẩm Tú nghe vậy liên mếu máo: “Tiểu thư!”
Hải Đường cũng lườm nàng: “Tiểu thư hành sự đều có ý định riêng.”
Diệp Vãn Tình nhìn hai người như vậy, chỉ cười mà không nói, cũng không có ý định giải thích cho hai người.
Nếu như hôm nay nàng hành động tuyệt tình, không chừa đường sống cho Bùi Viện Viện thì ắt hẳn Bùi Viễn sẽ ghi hận nàng.
Nàng thả cho Bùi Viện Viện một con ngựa, tuy nàng ta không phải ngồi tù nhưng cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không thể nào tốt đẹp như trước.
Ở kinh thành thanh danh của nàng ta đã thối nát, chỉ còn nước tìm một cửa thấp hơn mà gả đi thật xa, sau này cũng chẳng khuấy lên được sóng gió gì nữa.
Không những thế còn có thể khiến Bùi Viễn cảm kích nàng, nếu không cảm kích thì cũng không đến mức thù hận, sau này sẽ bớt đi nhiều chuyện phiền phức.