Chương 119
Trong phòng chỉ còn Diệp Vãn Tình vẫn đang hôn mê và Cố Minh Viễn.
Cố Minh Viễn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn thụy nhan của thiếu nữ.
Tiểu cô nương này mới mười bảy tuổi, nhưng lại đem đến cho Cố Minh Viễn một cảm giác trầm lẳng thấu triệt, lại phảng phất chút tang thương của những người từng trải.
Nghĩ lại biểu hiện điên cuồng bi thương đến tột cùng của nàng lúc đó, trong lòng Cố Minh Viễn có chút nặng nề cùng nghỉ vấn.
Rốt cuộc thì…tiểu cô nương này đã phải trải qua những gì? Thái độ của nàng với đứa bé kia…
Khóe mắt nữ nhân trên giường tràn ra một giọt lệ, Cố Minh Viễn giật mình, may mà không phải huyết lệ như lúc đó nữa.
Nước mắt của nàng như chuỗi ngọc trai bị hỏng, không ngừng tràn ra từ khóe mi rồi biến mất trong mái tóc đen dài.
Tiểu cô nương này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, chuyện gì mà khiến nàng trong lúc ngủ cũng không ngừng rơi nước mắt? Cố Minh Viễn bất giác đưa tay ra, đến khi cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi trên ngón tay hắn mới giật mình choàng tỉnh.
Nhận ra hành động của mình quá mức thân mật, hắn như bị phỏng vội rụt tay về, có chút rối loạn bước nhanh ra khỏi phòng.
Hải Đường trở lại thấy bóng lưng Cố Minh Viễn bước vội, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, rồi lại tự tìm cho Cố Minh Viễn một lý do.
Chắc là vương gia có chuyện gấp.
Dù sao cũng là đại tướng quân thống lĩnh chục vạn binh mã, chút rối rằm ấy rất nhanh đã bị Cố Minh Viễn đè xuống, bắt gặp Lý Tín cũng đang đi về phía này, hẳn liên hỏi: “Đã xử lý xong chưa?”
Lý Tín khom người bẩm báo: “Bẩm vương gia, đã xử lý xong nhưng mà…gã Ám Môn kia nhân lúc rối loạn đã cắn lưỡi tự sát.
Là thuộc hạ thất trách!”
Nói rồi liền quỳ sụp xuống, Cố Minh Viễn phẩy tay: “Đứng lên đi, không có lần sau”
“Tạ vương gia thứ tội: “Thế còn đám người đi cùng hắn?”
Lý Tín lắc đầu: “Thuộc hạ đã thẩm vấn rồi, trừ gã để râu quai nón cầm đầu thì bốn người bọn chúng đều không dính đến Ám Môn”