Chương 108
Vô Bi đại sư thống khổ kêu lên, gân xanh trên trán bục ra, từng nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ đau đớn.
Ông mở bừng mắt, mặt tái xám phun ra một búng máu tươi.
“Đại sư!”
Cố Minh Viễn vội chạy đến truyền cho Vô Bi đại sư một ít nội lực, khoảng hai khắc sau sắc mặt của Vô Bì đại sư mới tốt lên một chút, ông lắc đầu ra hiệu cho Cố Minh Viễn dừng lại.
“Đa tạ vương gia.”
Vô Bi đại sư có chút khó nhọc nói ra mấy chữ.
Cố Minh Viễn: “Chuyện nên làm, đại sư, vừa rồi có chuyện gì, sao đột nhiên…?”
Vô Bi đại sư: “ác tinh có hắc quang bao quanh, bần tăng không thể nhìn thấu nó.
Vừa rồi bần tăng là bị phản hệ, bần tăng đã đánh giá thấp sự hung ác của nó”
Cố Minh Viễn hiểu, Vô Bi đại sư cố gắng muốn nhìn thấu hắc quang tinh nên đã bị nó phản hệ.
Trong lòng Cố Minh Viễn vô cùng trầm trọng, đến cả người có đạo hạnh cao thâm như Vô Bi đại sư cũng bị phản hệ, hắc quang tinh này…phải hung ác đến mức nào? Một ác tinh như thế lại giáng xuống Bắc Tinh quốc, ông trời muốn diệt Bắc Tinh rồi sao?! Đời đời Cố gia đều lên chiến trường giết địch bảo vệ quê hương, hàng trăm vạn quân địch hung mãnh đều không làm bọn họ chùn bước.
Bảo vệ Bắc Tinh từ lâu đã không còn là nghĩa vụ của người Cố gia nữa, nó đã trở thành trách nhiệm, là tín ngưỡng cao nhất của mỗi thế hệ Cố gia.
Dù có đầu rơi máu chảy cũng không cho phép quân địch giày xéo dù chỉ là một mảnh đất, dù có phải phơi thây nơi chiến trường cũng không cho phép quân địch làm hại bá tánh Bắc Tinh.
Thế mà đến đời của hắn, đường đường là một đại tướng quân thống lĩnh hàng chục vạn binh mã, đẩy lùi biết bao quân địch, nay lại chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn một ác tinh hủy diệt quốc gia hay sao?! Cố Minh Viễn siết chặt nằm đấm đến mức khớp xương kêu lên rôm rốp, gân xanh nổi đầy, sát khí trên người hắn bùng lên, nhưng chợt nhớ đến Vô Bi đại sư bên cạnh nên nhanh chóng thu về.
Nhưng như thế chỉ khiến cho khí tràng quanh người hắn trở nên đè nén đến mức khiến người ta ngạt thở.
Cố Minh Viễn nặng nề hỏi: “Đại sư, thật sự không có cách nào ngăn chặn hắc quang tỉnh đó hay sao?”
Vô Bi đại sư: “Trước đây thì không…nhưng bây giờ thì có.
Cố Minh Viễn giật mình trợn to mắt, dồn dập nói: “Mong đại sư chỉ điểm, giang sơn Bắc Tinh không thể bị hủy hoại như thế được!”
“Vương gia bình tĩnh trước đã”
Nghe Vô Bi đại sư nói thế, Cố Minh Viễn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, trở về chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!