Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Rõ ràng như vậy sao?
Trong lòng Ngụy La ngờ vực không tinnhưng sắc mặt không thay đổi chút nào, nàng nhìn thẳng vào mắt hẳn, lắc lắc đầu nói: “Không có”.
Đuôi lông mày Triệu Giới cong lên, hiển nhiên là không tin lời của nàng chút nào.
Lúc ở Chiêu Dương Điện, nàng ngồi đối diện hắn, từ đầu tới cuối cũng không nhìn hắn lần nào. Đừng nhìn nàng bình thản như vậy, thật ra lại đang lẩn tránh tầm mắt của hắn. Nàng xem hắn là đồ trang trí sao? Hay là cố ý làm như vậy?
Trước kia Ngụy La sẽ không né tránh ánh mắt hắn, cũng không khách khí gọi hắn “Tĩnh Vương ca ca”, càng không bài xích hắn đụng chạm nàng. Bây giờ lại làm sao, cố gắng giữ khoảng cách với hắn, có phải không… Nàng biết cái gì rồi? Hay là ngày đó ở Thiên Phật Tự, nàng không ngủ, hoặc trên đường đã tỉnh?
Nghĩ đến đây, mắt Triệu Giới sâu thêm vài phần, không nói lời nào mà nhìn Ngụy La.
Ngụy La coi như không thấy ánh mắt chăm chú của hắn, bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm cũng không thu về, lặp lại lời nói của mình lần nữa: “Tĩnh Vương ca ca đưa cho muội cái dù đi”.
Lần này Triệu Giới không nói gì, cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề vừa rồi. Hắn đưa cho nàng một cái dù, thuận miệng hỏi: “Vấn đề mà mẫu hậu hỏi muội, câu trả lời của muội đều là nói thật sao?”
Ngụy La nhận lấy dù trúc có bốn mươi tám nan, mở ra, che trên đỉnh đầu, giương dù bước vào màn mưa, đối với lời nói vừa rồi của Trần Hoàng Hậu cũng không có bao nhiêu ấn tượng: “Vấn đề gì?”
Lúc đi ra cửa Khánh Hi Cung, nàng không đi con đường nhỏ yên tĩnh kia, mà đi trên đường lớn lát đá xanh. Nước mưa đập vào trên dù, phát ra tiếng vang thùng thùng, hoàng cung là nơi yên tĩnh, dọc đường đi cơ hồ không nghe được thanh âm nào, tiếng mưa ngược lại trở thành âm thanh vang dội duy nhất. Ngụy La nghe cũng không thấy ồn ào, trái lại lại giúp người ta tĩnh tâm.
Triệu Giới che dù, cất bước đi sau nàng.
Trên đường không có người khác, chỉ có hai người bọn họ. Ngẫu nhiên cũng có cung nữ và công công đi ngang qua, quỳ gối hành lễ với Triệu Giới, hắn trả lại một câu miễn lễ, sau đó tiếp tục đi sau lưng Ngụy La.
Hiếm khi Triệu Giới chậm rãi hỏi: “Bình thường ở nhà muội thích trồng hoa?”
Bước chân Ngụy La chậm lại, Trần Hoàng Hậu quả thật có hỏi qua, nàng cũng có trả lời như vậy.
Lúc nãy Trần Hoàng Hậu kéo nàng hỏi việc nhà, hỏi lung tung vài chuyện, hình như vô cùng hứng thú với cuộc sống của Ngụy La, không chỉ hỏi nàng bình thường ở nhà làm gì, còn hỏi nàng thích ăn gì, thích xem sách gì…
Ngụy La từng cái từng cái đều trả lời hết, cũng không nghĩ Triệu Giới lại nhớ trong lòng!
Ngụy La nhìn chằm chằm đường dưới chân, không yên lòng nói: “Phải… phụ thân có làm một vườn hoa nhỏ chỗ hậu viện cho muội, lúc nhàn hạ có thể chăm sóc hoa giết thời gian”.
Triệu Giới nhìn thân ảnh nho nhỏ trước mặt, lại hỏi: “Thích ăn vằn thắn nguyên bảo (1) của Ngự Hòa Lâu?”
Ngụy La nhẹ gật đầu một cái.
“Ăn ngon sao?”
“… Rất ngon”.
Triệu Giới đem mấy câu trả lời của nàng từng cái hỏi lại một lần, đến cuối còn khiến Ngụy La lười giải thích, hắn hỏi cái gì nàng cũng chỉ gật đầu. Không để ý hai người đã tới Tuyên Đức Môn, xe ngựa của Phủ đệ đang đợi ngay đó, Ngụy La không chờ được đi nhanh tới. Vừa đi được hai bước, đột nhiên nàng nhớ ra chuyện gì, xoay người mỉm cười với Triệu Giới, má hồng sáng long lanh, trong suốt động lòng người: “Muội về trước, tạm biệt Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới đứng ở tại chỗ, lúc nàng xoay người đi thì gọi lại: “A La”.
Ngụy La không rõ có chuyện gì: “Ừ” một tiếng.
Khóe môi Triệu Giới cong lên: “Mấy ngày nữa Lưu Ly muốn xuất cung, nhờ bản vương nói với muội, muốn muội đi cùng nó”.
Ngụy La nghĩ nghĩ: “Nàng ấy xuất cung có chuyện gì sao? Hoàng Hậu Nương Nương đồng ý?”
Lần trước Trần Hoàng Hậu đã phá lệ cho Triệu Lưu Ly ra cung, không nghĩ tới còn có lần thứ hai. Lần trước là có Triệu Giới cầu tình, lần này là vì sao?
Triệu Giới ừ một tiếng, giải thích: “Lưu Ly trước lúc cập kê chỉ có một yêu cầu, mẫu hậu cũng đồng ý rồi”.
À… Nếu đã như vậy, nàng cũng không tiện từ chối. Có điều Ngụy La nhớ lần trước Triệu Lưu Ly xuất cung, nói là hai người họ cùng đi, kết quả tới Vinh Xuân Phường đã thấy Triệu Giới ngồi bên trong! Lần này không phải cũng vậy chứ?
Nghi ngờ trên mặt Ngụy La quá rõ ràng, muốn người ta không nghĩ cũng không được. Triệu Giới cong môi cười: “Ta phải bảo vệ an toàn của Lưu Ly, hiển nhiên cũng sẽ đi”.
Ngụy La chậm chạp a một tiếng, cũng không tiện biểu hiện kháng cự quá rõ ràng, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, muội sẽ đi, đến lúc đó kêu nàng ấy tới tìm muội”.
Nói xong Ngụy La chào tạm biệt Triệu Giới, giẫm chân leo lên xe ngựa.
Ngụy La ngồi trong xe, buông màn thêu tơ vàng xuống, ngăn trở tầm mắt giữa hai người.
Triệu Giới nhìn xe ngựa đỉnh màu đen đi xa dần, rất lâu mới dắt ngựa đi, bình tĩnh chậm rãi bước đi trong mưa. Chu Cảnh đi sau lưng hắn, thấy hắn không phải đi về phủ, trong nội tâm có chút nghi ngờ. Nhưng hắn không hỏi nhiều, vương gia muốn đi đâu hắn chỉ cần đi theo là được.
Không lâu sau, Chu Cảnh thấy Triệu Giới dừng lại trước Ngự Hòa Lâu ở phố tây, thu dù đi vào trong.
Trời bên ngoài đang mưa, trong sảnh cũng không có bao nhiêu người, Triệu Giới dứt khoát tùy tiện ngồi xuống một bàn. Tiểu nhị trong lâu đi tới, cười hỏi: “Khách quan muốn dùng gì?”
Triệu Giới phủi phủi bọt nước trên vai nói: “Một chén vằn thắn nguyên bảo”.
Tiểu nhị nói một tiếng được, thấy Triệu Giới không muốn ăn gì khác nữa, liền xoay người đi vào bếp báo món.
Chu Cảnh buộc ngựa tốt rồi mới vào đại sảnh, chỉ thấy vương gia tôn quý nhà hắn đang ngồi trong đại sảnh không nhanh không chậm ăn vằn thắn. Chu Cảnh ngạc nhiên tiến lên, đi ra sau lưng Triệu Giới, há miệng lại há miệng, nhịn không được hỏi: "Vương gia, ngài và Ngụy Tứ cô nương… Không định nói ra hết sao?”
Chu Cảnh đi theo Triệu Giới nhiều năm như vậy, Triệu Giới cũng không gạt hắn chyện gì, vì thế hắn cũng biết rõ tâm tư của vương gia với tiểu cô nương. Nhẫn lâu như vậy, hắn ở ngoài nhìn cũng thấy sốt ruột, hôm nay vốn là cơ hội tốt để nói, vì sao vương gia lại không nói ra?”
Chu Cảnh nghĩ không ra, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Động tác tay Triệu Giới tạm ngừng, chợt để muỗng sứ xuống, nhớ tới bộ dạng cảnh giác của tiểu cô nương vừa rồi. Triệu Giới nhếch môi, chống cằm, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, hắn cười cười, thong thả nói: “Nàng đã biết, ngươi nhìn không ra sao?”