Trở về tới Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La bởi vì mấy ngày nay “Mệt nhọc quá độ”, lại gặp phải Khương Diệu Lan nên tâm tình không tốt, nàng liền rửa mặt chuẩn bị đi ngủ sớm. Triệu Giới có tâm muốn cùng nàng tâm sự, thấy Ngụy La đã ôm đệm chăn ngủ say ở một góc, hắn không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng, vuốt ve vành tai nhỏ mềm mại để lộ ra ngoài của nàng, nói: “Nhóc yếu ớt”.
Ngụy La tất nhiên không nghe thấy lời này, có lẽ là nàng cảm thấy chăn lụa không ấm áp bằng lồng ngực Triệu Giới, nàng trở mình, nhích rồi lại nhích chui vào trong lòng Triệu Giới, ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Cánh tay Triệu Giới đặt sau lưng Ngụy La, thuận thế ôm chặt nàng hơn một chút, hắn tự biết những ngày qua nàng mệt nhọc, chỉ cúi đầu hôn lên trán nàng, cũng không có hành động quá đáng nào.
Triệu Giới nhớ tới những lời hôm nay Ngụy La nói ở cửa hàng hương liệu, nàng tình nguyện ôm theo hài tử tái giá, cũng không chấp nhận cùng người khác chung chồng. Tên tiểu tử này, bình thường nhìn mềm mại yếu đuối, thật ra lại có chủ kiến hơn hẳn người khác, trước đây thật lâu hắn đã lĩnh giáo rồi, chắc hẳn câu nói đó cũng là ranh giới cuối cùng của nàng, nàng nói cho hắn biết, là vì tin tưởng hắn.
Nàng không giống các cô nương khác, vì yêu một người liền có thể lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa, cầu toàn chịu đựng, đến cuối cùng không biết ranh giới của bản thân ở chỗ nào, cùng với ước nguyện ban đầu cách xa vạn dặm. Ngụy La một khi lộ ra, tức là ranh giới cuối cùng của nàng ở đó, chỉ cần vượt qua ranh giới này, vậy thì một phách hai mệnh, không còn đường lui.
Giống như hôm nay nàng đối với Khương Diệu Lan vậy.
Nếu Ngụy La đã quyết định không tha thứ cho bà ta, chính là thật sự không tha thứ, tình nguyện xem nhau như người lạ, cũng không chấp nhận người mẫu thân không xứng đáng này.
Vừa nhẫn tâm, lại khiến người khác không thể làm gì.
Ngón tay Triệu Giới lướt qua gò má mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cười cười, hắn sao có thể cho nàng cơ hội tái giá? Hắn hao tâm tổn sức mới lấy được nàng, thương yêu còn không kịp, sao lại có thể để nam nhân khác có cơ hội?
Một đêm này Ngụy La được ngủ một giấc an ổn, không bị Triệu Giới lăn qua lăn lại rồi lại lăn đến lăn đi, hôm sau nàng tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái rời giường, rồi phát hiện Triệu Giới đang đánh quyền luyện kiếm ở trong sân.
Đây là lần đầu tiên Ngụy La thấy Triệu Giới luyện võ, nàng mặc áo mỏng màu trắng đục thêu hoa ngọc lan, chân mang giày sa tanh thêu đi tới cạnh cửa sổ, quang minh chính đại nhìn bóng lưng thẳng tắp cao ngất cường tráng của Triệu Giới. Trời mùa thu lạnh, trên trán hắn lại có một tầng mồ hôi mỏng, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, mồ hôi từ đuôi lông mày nhỏ theo cằm hắn chạy vào vạt áo, càng làm nổi bật ngũ quan sâu sắc, lạnh lùng, tuấn lãng.
Ngụy La chống má, cũng không vội rửa mặt, đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn hắn.
Triệu Giới đánh quyền xong, đứng ở hành lang cầm khăn lụa Ngọc Tọa đưa qua, nàng ta nói: “Điện hạ lau mồ hôi”.
Triệu Giới vốn muốn nhận, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại bỏ tay xuống: “Sau này lúc bản vương luyện quyền, ngươi không cần ở bên hầu hạ, đi hầu hạ vương phi đi, lúc này hẳn là nàng đã dậy rồi”.
Ngọc Toa tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Triệu Giới về phòng, thấy Ngụy La đứng bên giường, trên người chỉ khoác cái áo mỏng, mắt cá chân cũng lộ ra ngoài, không khỏi nhăn mặt nói: “Sao lại không mặc đồ vào?”
Đôi mắt hạnh của Ngụy La cong lên, vẻ tươi cười đáng yêu: “Muội chỉ lo nhìn huynh, đã quên chuyện mặc đồ”.
Biết rõ nàng cố ý lấy lòng mình, Triệu Giới nhịn không được cười một tiếng, cúi người ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm nàng lên giường La Hán.
Ngụy La “Ai nha” một tiếng, giọng nói ghét bỏ: “Trên người huynh đều là mồ hôi, đừng cọ lên người muội”.
Triệu Giới giúp nàng mang giày xong, ngón tay hắn lưu luyến mấy lần trên mắt cá chân nàng, lúc này mới cười nhìn về phía nàng: “Sao vậy, lúc này lại ghét bản vương người toàn mồ hôi, mấy lần trước…”
Ngụy La đoán được hắn muốn nói gì, nàng vội vàng che miệng hắn lại.
Lúc trước hai người dính cùng một chỗ, lúc làm chuyện đó, trên người Triệu Giới mồ hôi đầm đìa, cọ lên người nàng cũng ướt đẫm, mặc dù Ngụy La thích sạch sẽ, nhưng khi đó ai còn chú ý tới mấy chuyện này? Ngụy La cũng không muốn so đo với hắn, nhưng không nghĩ tới hôm nay hắn còn không biết xấu hổ mà nói ra.
Ngụy La mím môi, nói sang chuyện khác: "Vừa rồi sao huynh không nhận khăn của Ngọc Toa?”
Triệu Giới lấy tay nàng ra, hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng: “Lời của A La hôm qua thật hù dọa bản vương, sao còn dám tiếp xúc với nữ nhân khác chứ? Nếu bình dấm chua này mà đổ, muội mang theo nhi tử của bản vương đi tái giá thì làm sao bây giờ?”
Ngụy La rút tay về, sẵng giọng nói: “Miệng lưỡi trơn tru”.
Nói xong, Ngụy La thấy đầu hắn đầy mồ hôi, liền nắm tay áo chấm chấm lên trán hắn, vừa lau mồ hôi giúp Triệu Giới vừa nói: “Muội cũng không phải người không biết nói đạo lý… Chỉ cần huynh không làm ra chuyện gì khác người là được”. Dừng lại một chút để suy nghĩ, lại cảm thấy không hài lòng, nàng sửa lời: “Việc hầu hạ thân cận này, sau này để cho gã sai vặt tới làm là được”.
Triệu Giới cười cười, đột nhiên cầm tay nàng, ghé vào tai nàng nói: “Yên tâm, hơn hai mươi năm bản vương để dành, chỉ cho mình muội”.
Gò má Ngụy La ửng hồng, đẩy hắn ra nói: “Không đứng đắn!”
Nhưng mà ở trước mặt cô nương mình thích, còn muốn đứng đắn cái gì chứ? Trên đời này có phu thê nhà nào lại đứng đắn chung đụng? Cho dù có, cũng chỉ sợ là đôi phu thê đó không thật tâm yêu nhau.
Dùng điểm tâm xong, Triệu Giới đi thư phòng, Ngụy La vốn muốn xem thử mấy loại hương liệu mới mua hôm qua, nhưng Triệu Giới lại không cho nàng ở một mình ở Chương Đài Viện. Hắn đọc sách ở thư phòng, liền kêu nàng ngồi trên giường cạnh cửa sổ phía Nam luyện chữ, thậm chí còn nói vô cùng có lý: “Mấy ngày trước không phải phụ hoàng đưa cho muội một bộ văn phong tứ bảo rất đẹp sao? Muội dùng cái đó luyện chữ, hoặc nếu muội không thích, giúp ta nghiền nát cũng được.
Ngụy La căn bản không nghe nổi hai chữ “nghiền nát” của hắn, nàng trừng mắt liếc nhìn liền thấy Triệu Giới đang cười chẳng có ý gì tốt, nói: “…Vẫn là để muội đi luyện chữ”.
Triệu Giới cười cười, cũng không đùa giỡn nàng nữa, thấy nàng ngoan ngoãn đi luyện chữ, hắn liền ngồi lại chỗ của mình.
Trước khi thành thân, Triệu Giới đem công việc trong tay xử lý hết, chính là vì có thể thoải mái ở bên cạnh Ngụy La hơn một tháng. Chỉ là Phủ Nhữ Dương Vương gần đây có chút vấn đề, hắn không thể không lập tức xử lý. Triệu Chương ở Nam Sơn Châu Xương tư tàng binh khí, số lượng binh khí trên vạn kiện, Triệu Giới chuẩn bị thả tin tức ra, dẫn dụ Lý Tri Lương đi Nam Sơn trước, lại liên hệ với Tri Phủ Từ Châu nội ứng ngoại hợp, đem Lý Tri Lương thành ba ba trong rọ, đến lúc đó, bằng chứng như núi, ông ta muốn ngụy biện cũng không thể ngụy biện được. Triệu Chương không có cánh tay trái đắc lực Lý Tri Lương này, nhất định tổn thương nguyên khí nặng nề, thêm vào đó lại có tội danh tư tàng binh khí này, Sùng Trinh Hoàng Đế sẽ đối với hắn ta thêm cảnh giác, sẽ không lại trọng dụng hắn ta.
Có điều Lý Tri Lương không biết nghe được tiếng gió ở đâu, bây giờ kế hoạch này chỉ sợ không thể không thực hiện trước thời hạn.
Triệu Giới suy nghĩ sách lược vẹn toàn, đề bút viết phong thư, niêm phong lại, đem thư giao cho Chu Cảnh, dặn: “Mau đem phong thư này giao cho Tri Phủ Từ Châu, ông ta sẽ tự biết phải làm thế nào”.
Sau khi Chu Cảnh rời đi, Triệu Giới lại nhìn qua hướng giường bên cửa sổ, chỉ thấy Ngụy La mặc xiêm y màu hồng trắng viền hoa phù dung, bên dưới là váy thạch lựu màu sắc tươi đẹp, váy của nàng xõa ra trên giường, như bông hoa thạch lựu nở rộ sáng chói, ánh nắng mặt trời ngoài cửa chiếu vào, khiến nàng như tỏa ra sức sống bừng bừng, diễm lệ. Ngụy La luyện chữ rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, tư thế cầm bút cũng ra hình ra dạng, ánh mắt chuyên tâm, không chút nào chú ý tới Triệu Giới đã làm xong việc, nàng viết rất nhập tâm.
Triệu Giới thưởng thức nàng dâu nhỏ nhà mình một lát, mãi lúc lâu cũng thấy Ngụy La không quan tâm hắn, khiến hắn có chút ăn giấm, tiến lên hỏi: “Đang viết cái gì? Muội lại chuyên tâm như vậy”.
Ngụy La ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt mấy cái: “Ban Nhược Ba La Đa Tâm Kinh”
Triệu Giới thấy nàng viết chữ rất đẹp, chữ trâm hoa nhỏ ra hình dáng, không khỏi tán thưởng vài lời.
Ngụy La đẩy tay hắn ra, vùi đầu chuẩn bị chép nốt phần còn lại, Triệu Giới đã ngồi sau lưng nàng, cánh tay dài vòng qua eo ôm lấy nàng: “Muội còn chưa nói cho ta biết, hôm qua ở Phủ Anh Quốc Công, Tứ phu nhân đã nói gì với muội mà khiến muội đỏ mặt vậy?”
Ngụy La bởi vì một câu nói này mà ngẩn người, rất nhanh nàng liền nhớ tới cách mà hôm qua Tần Thị chỉ cho, nàng giãy người một cái: “Không có gì…”
Tất nhiên Triệu Giới không tin, nếu không có gì sao mặt Ngụy La lại hồng như vậy? Tay hắn nắm lấy nơi đẫy đà của nàng, miệng kề vào tai nàng, giọng nói trầm thấp ép buộc: “Hử, nói hay không?”
Ngụy La co rúm người, gò má từ từ ửng đỏ: “Thật sự không có gì”
Đôi mắt đen của Triệu Giới sâu thêm, lực đạo trong tay cũng mạnh hơn, Ngụy La ai oán, thỏa hiệp nói: “Buổi tối sẽ nói cho huynh biết”.
Buổi tối hôm đó, Triệu Giới vây Ngụy La dưới thân mình, nặng nề thở dốc, trán hắn tựa vào trán nàng, khàn khàn thở dốc: “Muội muốn bức tử ta…”
Mồ hôi Ngụy La chảy ròng ròng, gương mặt nhỏ ửng hồng, thân thể nàng run rẩy, hệt như đang ngồi trên thuyền nhỏ, thuyển bị gió giật mưa rào trên biển đánh vào, rung động, rung động không có hồi kết. Nàng cảm thấy nhất định là Tứ bá mẫu lừa nàng, nói chỉ cần nàng căng thẳng, co rụt lại co rụt, nam nhân rất nhanh sẽ đầu hàng… Nhưng thế nào nàng cũng cảm thấy hôm nay thời gian dài hơn mọi khi rất nhiều! Biện pháp này thật sự dùng được sao?
Trải qua đêm nay, eo nhỏ thật vất vả mới được nghỉ ngơi của Ngụy La lại bắt đầu phiếm đau.
Lúc hai nha hoàn Kim Lũ cùng Bạch Lam dọn dẹp giường chiếu, mắc cỡ tới nỗi không ngẩng đầu lên được, vội vã cuốn chăn đệm liền rời đi, không cần nghĩ cũng biết giường chiếu nằm trong tình trạng nào, nhất định là khó coi, ướt đẫm lại loang lổ.
Ngụy La thấy Triệu Giới thật đáng ghét, hắn không thể khống chế một chút sao. Da mặt nàng bây giờ đã rèn đúc thật sự dày hơn rồi, lúc đối mặt với ánh mắt ái muội của nha hoàn còn có thể khiến mặt mình không đổi sắc, đây đều là học từ hắn.
Ngày hôm đó Ngụy La nhận được một phong thư của Triệu Lưu Ly, mời nàng cùng ra khỏi thành.
Trong thư không có nói địa điểm cụ thể, Ngụy La có chút buồn bực, thường Triệu Lưu Ly tìm nàng xuất cung đều là du ngoạn trong Thịnh Kinh Thành, rất hiếm khi ra ngoài thành, lần này là muốn đi chỗ nào?
Buổi trưa hôm đó, Triệu Lưu Ly tới đón nàng.
Ngụy La lên xe ngựa, hỏi Triệu Lưu Ly đi đâu, nàng ấy lại kín như bưng, thậm chí có chút trầm mặc khác thường, nếu là lúc trước, nàng ấy nhất định là hoạt bát hiếu động, hôm nay sao thế này? Ngụy La rõ ràng thấy không thích hợp, nhưng cũng không hỏi nhiều, cho đến khi xe ngựa đi ra khỏi cổng thành, đi hơn mười dặm, đến một chỗ trên nửa sườn núi mới dừng lại.
Trên sườn núi có một người đang đứng thẳng, Ngụy La nhìn xa xa, phát hiện người đó đúng là Dương Chẩn.
Dưới sườn núi là một đội quân mênh mông cuồn cuộn, binh lính mặc áo giáp, trong tay cầm binh khí, đi theo hướng về phía nam.
Lúc này Ngụy La mới nhớ, ở phía Nam giặc cỏ hoành hành, các vị vương gia khác tự mình nằm quyền, chỉ lo ham hưởng lạc thú của bản thân, để mặc dân chúng nghèo khổ, sống trong nước sôi lửa bỏng. Quân đội này, đúng là đi vùng Quảng Đông bình định họa loạn.