Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Sinh Tồn Thời Tận Thế - Du Hành (tác giả Lục Ý)

Edit: Trang Nguyễn

Cánh cửa này là mở ra ngoài, lần này đụng ngã hai người.

Du Hành nằm rạp trên mặt đất nổ súng trái phải, híp mắt thích ứng với ánh sáng bên ngoài, súng trên tay vẫn đặt trên thái dương kẻ đó, đánh bại hai người. Sau đó lăn ra ngoài quét qua hạ bàn hai người kia còn đứng ngẩn ra đấy, đảo người trên dưới dùng khuỷu tay đập vào thái dương hắn, đánh gục tên kia cùng nằm trên mặt đất luôn.

Tất cả phát sinh trong tốc độ ánh sáng, súng ngắn bị Du Hành bao bọc trong quần áo cách âm đơn sơ, bởi vậy tiếng động cũng không lớn, vài tiếng trầm đục, người trên những tầng lầu khác cũng chỉ cho rằng đây là tiếng vang Zombie cắn người ở lầu ba làm ra, dù sao đều có người trước khi chết liều chết giãy dụa, làm ra không ít tạp âm. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong phòng mọi người sợ ngây người, nhưng không cần du hành mở miệng, rất nhiều người lập tức phản ứng, chen chúc xông ra bên ngoài.

Cũng may Du Hành lẫn rất nhanh, bằng không đã bị giẫm đạp rồi.

"Thím Trần đi mau!" Du Hành nhỏ giọng gọi, thím Trần ôm chặt đứa nhỏ đi ra, không nhìn thấy Ngô Duyệt, Du Hành cũng không để ý, lôi kéo thím Trần bỏ chạy.

Một đống người mỗi người đều thất tha thất thểu chạy trốn, tiếng bước chân hỗn loạn rốt cuộc làm kinh động đến những người khác.

"Dưới lầu làm sao vậy?"

Lầu bốn có người nói chuyện, Du Hành cảm thấy không thể xuống cầu thang, nhất định sẽ bị ngăn cản. Anh giữ chặt thím Trần, đi ngược trở lại, trốn phía sau cửa.

"Suỵt đừng nói chuyện."

Rất nhanh đã có người chạy xuống, dùng lực lớn đẩy cánh cửa đang khép hờ, đèn pin lướt qua cực nhanh.

"Mẹ nó, ngoại trừ một cô gái, còn lại đều chạy hết rồi!"

"Mau đuổi theo!"

Tiếng bước chân bốn người chạy đi về hướng cầu thang, cũng mặc kệ cô gái nằm sấp trên mặt đất, cũng không để cô ta vào mắt.

Thím Trần rất khẩn trương: "Chúng ta làm sao bây giờ? Sao mà trốn được?"

"Đi theo tôi."

Đây là một tòa nhà năm tầng, anh cẩn thận đi đến hướng khác, phòng bên cạnh truyền đến mùi hôi chỉ thuộc về Zombie, nhưng cũng không nghe được tiếng Zombie gào thét. Anh đi ngang qua cầu thang, nghe được tiếng mắng chửi ở dưới cầu thang, vì vậy đi vòng sang bên cạnh. Anh mơ hồ nhìn thấy đó là một căn phòng khách nhỏ.

Cửa sổ sát đất phòng khách đẩy một cái liền mở ra.

"Thím, nhanh chóng bò xuống dưới."

"Nơi này là lầu ba mà."

"Trước trốn đi ra ngoài."

Tiếp theo trong nháy mắt tiếng bước chân đến gần, đèn pin lơ đãng xẹt qua, bức màn bên cửa sổ có chút đong đưa, không khiến người khác chú ý.

"Đi, đi theo tôi."

Du Hành chuyển đến ống nước cách đó không xa, từ từ bò xuống. Anh đứng ở chân tường, ngoắc ngoắc hai người thím Trần. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Này ——" Thím Trần thật khó khăn, bà sờ sờ đầu Nữu Nữu: "Nữu Nữu, ngoan! Nhanh bò xuống đi cháu."

Cô bé ôm eo bà lắc đầu, nhỏ giọng khóc nức nở.

Thím Trần lôi kéo Nữu Nữu đi trở về, định đi xuống từ cầu thang.

Du Hành gọi một tiếng, thím Trần cũng không quay đầu lại. Anh đứa ở nơi hẻo lánh lưng hướng về phía cổng, có thể nghe được tiếng ồn ào từ hướng cổng.

Động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết bao nhiêu người chạy thoát được.

Nhưng đã như vậy cũng không có cách nào khác, bây giờ anh nghĩ, có nên cứu Trần Bính người ở chung được, còn rất hòa hợp cùng làm bạn đường, hay lập tức chạy trốn?

Nói đến cứu người, anh không có bao nhiêu giao tình với Trần Bính bọn hắn, không đáng vì cứu bọn hắn mà đem chính mình góp vào.

Chỉ là anh nuốt không trôi khẩu khí này, có một sự cường ngạnh không muốn chịu thua dâng lên trong lòng.

Những người không ra người, tùy ý bị đối xử giống như rác rưởi, anh nhất định phải làm một chút gì đó.

Nghĩ tới đây anh leo tường đi ra ngoài trước, không đi nơi khác, tìm một chỗ gần đó ẩn trốn.

Động tĩnh bên kia dần dần ngừng lại, cũng không có ai đuổi theo ra ngoài, hoặc tìm kiếm mấy căn phòng trống bên này, có lẽ theo bọn hắn nghĩ, người chạy trốn được nhất định đã chạy rất xa, đâu còn dám ở dưới đáy mắt bọn hắn như vậy.

Anh vẫn luôn chờ đến đêm khuya. Du Hành lén lút leo tường trở về, anh trèo tường bò lên ống nước leo cây đều rất lành nghề, rất nhanh bò lên đến tầng ba, có hai người đang không ngừng đi đi lại lại.

Anh đi vòng đến gian phòng giam giữ anh trước kia, đã tìm được một ô cửa sổ nhỏ.

Ôm lấy ống nước thăm dò, lén lút đi lên trên xem.

Bên trong đốt ngọn nến, còn có đèn pin.

"Người này thế nào đây?"

"Nhìn giống như không thành công, anh xem trên mặt cô ta đều hiện lên thi ban rồi."

"Đồ vô dụng, lại chờ một lát, không được thì xử lý sạch."

Lại nói với những người khác đang sợ đến mức sắp nổi điên: "Thấy chưa, đây chính là kết cuộc sau này của các người, còn dám chạy loạn, bọn tao cũng chẳng phân biệt thứ tự, đêm nay đem các người xử lý hết một lần!"

Sau đó thật lâu, lâu đến mức Du Hành cảm thấy tay tê buốt, lâu đến khi cửa phòng lại đóng lại, người bên trong phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, anh mới hồi phục tinh thần, hai tay nắm chặt ống nước mới từ từ bình phục một chút.

Tiếp tục bò lên trên. Động tác của anh rất nhỏ nhẹ, hơi thở vừa dại lại từ từ, bò lên trên lầu bốn cũng không kinh động đến bất cứ kẻ nào khác.

Hành lang lầu bốn không có ai, tối đen như mực. Xem ra lên đến nơi này nếu không phải không cần trông coi như tầng trệt, chính là tầng này là người một nhà của bọn hắn.

Du Hành đẩy cửa sổ ra, đợi trong chốc lát mới nhảy cửa sổ đi vào, mới đi được vài bước, đã nghe có tiếng bước chân vội vàng, từ bên phải truyền đến đấy!

Anh lập tức kiễng chân chui ra cửa sổ, cả người bám ở bên ngoài.

"Cốc cốc."

"Vào đi."

"Anh Trang, người phụ nữ trên lầu sắp lên cấp năm rồi!"

"Thật sao?"

"Chính cô ta nói, đã cảm giác được tấm chắn, hơn nữa trận này đút cho cô ta nhiều hạt châu như vậy, tính toán thế nào cũng sắp lên cấp năm rồi."

"Đi lên đó xem một chút!"

Đèn pin chiếu sáng một đầu hành lang này của lầu bốn, từ trong phòng có hai người đàn ông đi ra, bọn hắn đi đến phía trước quẹo phải, nghe tiếng bước chân hẳn là lên lầu. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành nghĩ nghĩ, bò lên hướng tầng năm.

Nhưng hành lang tầng năm người đứng cả hai bên, bọn hắn đứng bên ngoài canh giữ một căn phòng, nhìn thấy người xuất hiện đầu bậc thang liền cất tiếng chào hỏi.

"Chào anh Trang."

"Ừ."

Có thể làm cho kẻ thoạt nhìn là đầu lĩnh "Anh Trang" này đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi đến tầng năm, chắc chắn có thứ gì đó trọng yếu.

Du Hành đánh giá một thoáng phương hướng cửa sổ của gian phòng kia, anh cẩn thận từng li từng tí chuyển qua đó.

Anh vừa đến gần chợt nghe giọng nói của vị anh Trang kia:

"Cô thế nào, tốt nhất thành thật một chút, nếu lừa gạt tôi nói lên cấp năm, tôi đào đầu cô phát hiện không phải, sau đó kẻ chịu khổ chỉ có cô."

Nghe được lời hắn, cả người anh không ngừng bốc lên hàn khí.

Trong phòng, Trang Thu Sinh ngồi xuống, bới móc dây leo đang trói người phụ nữ trên mặt đất lên, bóp cằm cô cười tủm tỉm nói những lời này.

Cô gái kia ngẩng đầu lên, tròng mắt đều ngơ ngẩn: "Không lừa anh, thật sự sắp lên cấp năm rồi."

Trang Thu Sinh bỏ tay ra: "Còn thiếu bao nhiêu hạt châu?"

"Có lẽ một viên hạt châu cấp ba là đủ rồi."

Sau khi nghe lời đó, hắn thoáng đau lòng trong chớp mắt, dù sao bây giờ hạt châu cấp ba không phải dễ tìm như vậy, bây giờ phần lớn Zombie đều cấp hai. Hôm nay mới lấy được hạt châu cấp ba còn chưa nóng đâu, đã muốn chảy ra ngoài rồi.

Sau khi cô ta hấp thu hạt châu, quả nhiên rất nhanh đã lên cấp năm. Chỉ là cô ta bị dây leo trói buộc, cô ta không cách nào hoạt động được nửa phần dị năng, cúi thấp đầu, dường như không chút để ý cảnh ngộ kế tiếp của mình sẽ như thế nào.

"Được rồi, các ngưồi đều ra ngoài hết đi, đừng quấy rầy tôi, tôi cần kích phát lên cấp năm."

"Anh Trang, có muốn trước ăn một ít đồ ăn hay không, anh trùng kích cấp năm có lẽ tốn thời gian rất lâu, nhất định sẽ đói."

Trong lòng Trang Thu Sinh vội vàng, hận không thể lập tức đào lấy hạt châu dị năng giả trong đầu cô gái này, đột phá cấp bốn đỉnh cấp của chính mình.

Nhưng đây đúng thật cần thời gian, trước ăn gì đó rồi lại đến.

"Canh chừng cô ta, chúng ta sẽ trở lại."

Cửa đóng lại, đợi Trang Thu Sinh trở lại, ngược lại chỉ nhìn thấy hai thuộc hạ nằm trong vũng máu, một trong số đó chính là dị năng giả hệ hỏa cấp ba!

Mà trong góc cô gái vô cùng mỹ vị kia sau khi hắn ăn xong điểm tâm ngọt đã biến mất không nhìn thấy gì nữa, bộ mặt Trang Thu Sinh dữ tợn, vừa định hô to, chợt nghe sau lưng có tiếng gió gào thét.

Sau lưng hắn dựng đứng bức tường dây leo, hai tay cũng từ từ ma sát toát ra hai nhánh dây leo tráng kiện vùng vẫy lên ——

"Là mày! Không có khả năng, làm sao mày thoát được độc đằng của tao?!"

Cô gái cười lạnh lùng nói: "Mày xuống địa ngục đi!" Lần đầu tiên cô ta sử dụng dị năng, vô cùng không quen, nhưng Trang Thu Sinh cũng chỉ đỡ hơn cô ta một chút, dù sao hắn không đi đường thẳng mà theo hướng bàng môn tả đạo. Cấp bậc cô gái cao, nhưng phản ứng của hắn mạnh hơn một chút, trong lúc nhất thời không phân thắng bại.

Ở đây đánh nhau rất nhanh dẫn đến sự chú ý của những người khác, rất nhiều người đều tiến vào vòng vây hỗ trợ.

Cô gái từ trong chiến đấu dần dần tìm được xúc cảm, không đối phó được Trang Thu Sinh, những người khác lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mà Du Hành nhân cơ hội tìm được Trần Bính và Ngô Diệu.

"Trương Hằng Viễn? Sao cậu tìm được nơi này? Mẹ và con gái của tôi đâu?"

Du Hành không nói nhiều, nạy cửa ra phía sau, trực tiếp dùng dao cắt đứt dây leo trên người hắn... Những dây leo này trước đó còn ức chế dị năng của Trần Bính, dùng đao kim loại cũng không cắt được, không nghĩ đến dùng dụng cụ cắt gọt bình thường lại có thể cứa đứt.

"Đi nhanh lên! Bọn họ ở lầu ba, anh cẩn thận một chút." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trần Bính cũng biết vừa rồi bên ngoài dường như xảy ra động tĩnh gì đó: "Tôi nhớ kỹ ơn cứu mạng của cậu, cảm ơn!" Nói xong chạy vội xuống lầu.

Du Hành ôm lấy ống nước bò xuống muốn rời khỏi, anh giống như một con thạch sùng lặng yên không một tiếng động, trượt xuống tường, sau lưng bỗng nhiên truyền được tiếng gió.

Anh nhanh chóng trốn tránh, sau đó nhảy xuống, cũng may chỗ này không cách xa mặt đất cho lắm, anh cũng không bị thương, sau khi rơi xuống anh nhanh chóng lăn qua một bên, quả nhiên tránh thoát được một nhánh dây leo đánh vào chỗ đó.

Gần bên này dị năng giả hệ thực vật chỉ có ——

Du Hành lập tức lui ra xa, lui về phía sau trốn tránh, ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy là cô gái kia tấn công mình.

Cô gái kia nhìn người đàn ông thân hình linh hoạt tránh trái tránh phải, rất nhanh đã biến mất bên ngoài tường vây.

Cô ta vừa định xuống dưới đuổi theo, chợt nghe động tĩnh bên kia cánh cổng —— những con dê bị nuôi dưỡng kia cũng chạy trốn rồi hả?

Không có tự do, trước giây phút sinh tử tồn vong, cô ta muốn được sống sót, sau khi có được tự do, cách nghĩ duy nhất chính là báo thù! Hận không thể gặm ăn thịt ác ma kia, uống máu của hắn, đào hạt châu dị năng trong đầu của hắn!

Mà cuối cùng cô ta cũng đã thành công, nhưng đúng lúc này ý nghĩ của cô ta lại thay đổi. Cô ta nhìn thấy người đàn ông cứu cô ta linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ chạy ra ngoài, cô ta nghĩ: người đàn ông này biết rõ bí mật của cô ta, biết rõ bí mật trở nên mạnh mẽ, người đàn ông này có thể cũng là kẻ thứ hai, ngấp nghé hạt châu dị năng trong đầu cô ta hay không?

Còn những kẻ khác trong tòa nhà này, đều là uy hiếp tiềm ẩn!

Không thể thả anh ta, không thể để bọn hắn truyền bí mật này ra ngoài. Trang Thu Sinh có thể làm được, cô ta cũng hiểu, cô ta nhất định sẽ càng mạnh hơn, chỉ một mình cô ta mới có thể cường đại như vậy.

Cô ta mới là dị năng giả cấp năm mạnh nhất trong tương lai!

Tư tưởng không ngừng chuyển động, tâm tư cô ta biến hóa chỉ trong vài giây, hoàn toàn phá vỡ xảy ra biến hóa.

Cô ta tấn công Du Hành, thế nhưng vẫn bị Du Hành trốn thoát, sau đó cô ta liền đem ánh mắt đặt lên chỗ những thí nghiệm thể đang chạy trốn ở cổng lớn kia.

Trong lòng cô ta một luồng cảm xúc bạo ngược không ngừng quay cuồng, vung ra một nhánh dây leo cố định trên mặt đất, trượt xuống dưới, cười lạnh đến gần.

Mà bên này, Du Hành trốn ở một chỗ trong phòng, ngoài cửa Zombie vẫn luôn đập cửa, anh lấy ra một lọ nước hoa phun ngoài cửa, phun hết một bình.

Đợi qua một lúc lâu, Zombie bên ngoài dần dần đi hết.

"Kẻ điên." Anh nhớ lại chuyện gặp phải hôm nay, ngoại trừ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ.

Mẹ nó, đều là kẻ tâm thần!!

Anh cởi quần áo xuống, cầm lấy nước khoáng đổ ra sau lưng, sau đó dùng khăn khó khăn lau khô, lại phun thuốc Vân Nam lên.

"Dị năng giả thật là... sinh vật khó nắm bắt." Anh cứu dị năng giả cấp năm kia, kết qua sau khi cô ta báo thù xong, ngược lại còn thu thập mình?

Coi như Du Hành vì từng trải, am hiểu cẩn thận phân tích đủ loại tình huống, cũng quả thật không cách nào nghĩ ra tư duy của cô ta.

Thật sự có nghĩ cũng nghĩ không thông.

Nhưng, không nghĩ ra cũng không suy nghĩ nữa, sau này không gặp lại là được. Bây giờ quan trọng nhất, anh cần tiếp tục chạy, hơn nữa lúc này càng phải thêm cẩn thận!

Ai biết đầu năm nay ngoại trừ kẻ cướp đoạt vật tư, còn có người bắt con người làm vật thí nghiệm, con người tạo ra dị năng giả dưỡng ra hạt châu để trở nên mạnh mẽ hơn?

Quả thực đánh mất nhân luân thiên lý.

Có thể thấy được dục vọng của con người là vô cùng vô tận, lúc không có đồ ăn thì muốn có đồ ăn, sau khi có được sức mạnh lại muốn càng ngày càng mạnh hơn. Đương nhiên điều này không có gì đáng trách, nhưng lại đem ma trảo vươn lên trên người đồng loại, chuyện này khiến Du Hành có một loại cảm thán về một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

"Coi như là dị năng giả cũng không an toàn." Anh cảm thán một tiếng, chẳng qua nếu có thể trở thành dị năng giả, ai mà không muốn chứ.

Anh quyết định nhanh chóng tìm một chỗ sử dụng dịch cải tiến gien, anh vừa rời khỏi tòa nhà văn phòng chỉ một buổi đã bị những kẻ này bắt được, kế hoạch đều không có thời gian áp dụng.

Anh lại đợi hai ngày, dưỡng tốt thương thế rồi mới đi ra ngoài.

Không có xe thật sự vô cùng bất tiện và không an toàn.

Anh không muốn ở lại khu vực này, một mình đi trên đường, bởi vậy rất hao phí tâm lực, tuy không bị Zombie cắn, nhưng trên người vẫn bị đủ vết cào tổn thương, máu ứ đọng.

Thật vất vả mới tìm được một cửa hàng bán ô tô, anh không nói hai lời liền nghĩ cách giết đi vào, thanh lý hết Zombie bên trong, trong đó còn có một con Zombie hệ hỏa, đốt rụi toàn bộ tóc của anh, da đầu cũng bị tổn thương.

Nhưng tất cả đều đáng giá, ở đó anh tìm được một chiếc xe con, dù cho không phải loại SUV cũng làm cho anh vô cùng hài lòng, dù sao mấy ngày nay trên đường anh hoàn toàn không tìm được một chiếc xe nào có thể lái được.

Ngày hôm qua vừa lúc anh đi ngang một trạm xăng dầu, lại thu gom không ít dầu, thậm chí anh tìm được một bệ dầu chứa đầy dầu đấy, sau khi tháo dỡ, anh chứa đầy dầu trong một chiếc nhẫn trữ vật mới.

Cánh cổng quá lớn, anh hạ cửa kéo xuống đóng lại, Du Hành liền tạm thời ở lại chỗ này.

Anh kiểm tra toàn bộ cửa sổ lầu một một lần, chỗ nào hư hao thì dùng nguyên liệu sửa chữa ngay tại chỗ, sau đó lại tìm được phòng bếp phía sau đại sảnh, phòng nghỉ vv...vv... nhưng anh đều không định lên đó ở, anh vừa ý nhất chính là đồ đạc bên trong nhà kho.

Trong kho hàng có rất nhiều đồ vật, Du Hành lựa chọn một vài nguyên liệu linh kiện sau này mình dùng được cất lại. Cửa nhà kho vô cùng chắc chắn, từ bên trong cũng có thể khóa lại được, có hai cánh cửa khóa, vì vậy anh quyết định dùng dịch tu bổ gien ở chỗ này.

Nhưng trước đó, anh phải ngủ một giấc thật ngon mới được, lâu rồi anh mới có được cảm giác an ổn như thế.

Thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ dường như anh đi lại trong đám Zombie như chỗ không người, dường như trở thành một siêu anh hùng. Sau khi tỉnh lại anh mỉm cười, nội dung giấc mơ này càng ngày càng ảo diệu.

Sau đó, anh bắt đầu ăn no trước, không có điều kiện nấu nướng, anh gặm một gói mì ăn liền và một hộp bánh quy thêm một hộp sữa và một chai nước. Chất dinh dưỡng phong phú, đa dạng.

Sau khi ăn xong, anh lấy tư thế có chút thành kính uống hết dịch cải tiến gien.

Anh hy vọng mình có thể đạt được thu hoạch trong kế hoạch lần này, chỉ có điều nếu không có —— anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý này. Dù sao trong hướng dẫn sử dụng đã nói rõ sau khi sử dụng dịch cải tiến gien có khả năng kích phát tiềm lực bản thân, giải mã gien ADN thần bí, đạt được sức mạnh nào đó.

Đương nhiên kém nhất cũng chỉ là đề cao tố chất thân thể. Cho dù kém nhất, đó cũng là nhu cầu cấp bách lúc này của Du Hành, đến lúc đó anh có thể tu luyện [Quy tắc chung kiện thể thuật], có lẽ anh có thể tu luyện càng thêm thuận lợi hơn.

Sau khi uống vào, rất nhanh cả người anh nóng lên, sự thống khổ trong giai đoạn Zombie hóa trước kia gợi lên trong lòng anh, thậm chí còn đau đớn hơn trước một bậc.

Anh ngất đi rồi tỉnh lại, giữa lúc đó lại ăn chút gì đó, nước khoáng đổ lên mặt cũng không rảnh lấy nắp bình đậy lại, cả người lại choáng váng. Anh chỉ có thể thấy may mắn trước khi mình sử dụng, đã cẩn thận kiểm tra gian phòng này, còn trốn trong nhà kho bảo hiểm hai tầng khóa.

Không biết qua mấy ngày rốt cuộc anh tỉnh lại, đói đến mức dạ dày nóng rực, cái gì cũng không quan tâm, chỉ vội vàng nhét đồ ăn vào trong miệng.

Đợi đến lúc anh bắt đầu mở túi bánh trứng mặn hút chân không thứ tư, bổng nhiên ngửi thấy một mùi thúi. Mùi vị kia thật không thể nghĩ, một khi nghĩ lại, sẽ vô ý thức cẩn thận ngửi rồi tìm kiếm —— sau đó trước mắt anh tối sầm, thiếu chút nữa bị hun ngất đi.

"Đây là mùi gì vậy?"

Du Hành bụm mũi mình lại, đem gói bánh trứng mặn mới mở một nửa ném vào nhẫn trữ vật, thật sự sau khi anh ngửi được cái mùi này hoàn toàn không cảm thấy đói bụng nữa.

Anh nhìn thấy trên người mình vô cùng dơ bẩn, bắt đầu ngửi cũng là mùi hôi chua, nhưng cũng không phải mùi hôi đến mức tận cùng như vậy.

Đúng, mùi hôi. Du Hành bắt được điểm này, trong lòng cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là Zombie vào được đây rồi hả?

Anh vẫn không yên lòng, ngay cả cửa sổ cũng kiểm tra một lần, không có Zombie, ngay cả Zombie chuột cũng không có. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành thở dài một hơi, nhưng mùi thúi này vẫn như hình với bóng, chuyện này khiến anh không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào thân thể của mình: mùi hôi thúi này ngay trên người anh.

Không có điều kiện tắm rửa, anh đành phải thay quần áo bẩn, đem dơ bẩn trên người chà lau, mùi vị hôi chua giảm bớt đi nhiều, nhưng mùi hôi thúi vẫn không giảm trái lại còn tăng lên.

"Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"

Nếu không phải cơ bắp thân thể mình còn hoản hảo, anh đều hoài nghi thân thể mình mục nát rồi.

Đáng tiếc [Quy tắc chung kiện thể thuật] còn không nhập môn, nếu lên đến tầng thứ ba, là có thể khống chế hơi thở của bản thân thở ra hít vào, ngăn cách mùi thúi này ra bên ngoài rồi.

Trước kia lúc tu luyện, mặc kệ dụng tâm nhiều thế nào, luôn luôn có cảm giác lực bất tòng tâm, quả thật khiến người ta tuyệt vọng.

Nhưng lúc này vận chuyển một vòng, anh bắt đầu cảm giác được khí, trong cơ thể gieo khí cơ xuống, tiến vào một tầng. Khí cơ xuống, sau này lại có thể tự động hấp thu linh tinh thiết bên ngoài, càng không ngừng củng cố thân thể.

Du Hành mừng rỡ tiếp tục tu luyện, hiệu quả vô cùng tốt, có thể tùy tâm vận chuyện bảy vòng, lại phối hợp tập mấy bộ kiện thể thuật, anh cũng đã mò mẫm đến tầng hai, càng khiến anh vô cùng giật mình.

"Hiệu quả dịch cải tiến gien này rất không tệ." Du Hành cảm thấy mỹ mãn thu hồi công pháp, lúc này anh mới phát hiện không biết có phải mình đắm chìm trong tu luyện hay không, anh không phát hiện mùi hôi thúi trên người đã biến mất.

Đây là một hiện tượng kỳ quái, Du Hành nghĩ: có phải sau khi sử dụng dịch cải tiến gien tạm thời có chỗ bị thiếu hụt?

Nhưng thẳng đến khi trời tối, anh vẫn không tìm được đáp án, không nghĩ ra thì tạm thời không suy nghĩ nữa. Anh tiếp tục ngày đêm tu luyện, định tranh thủ thời gian đề cao thực lực, kế hoạch ít nhất anh phải đến tầng ba, sau khi lên đến tầng ba, thể chất cả người sẽ phát sinh tăng vọt chất lượng: sức mạnh, tốc độ, năm loại giác quan... đều tăng lên rõ ràng.

Đến lúc đó trên đường đi, anh có thể đảm bảo an toàn hơn.

Ngày thứ ba anh liền xuất phát, lúc này đã lên tầng thứ hai. Anh không dám lên đường quá mức vội vàng, chạy đi vô cùng bảo thủ, vừa gặp nơi Zombie tụ tập đã sớm tránh đi, có đôi khi gặp đucợ xe khác, nếu cùng phương hướng tiện đường... sẽ đi theo xe người ta, như vậy tính an toàn tương đối cao hơn. Nếu như thấy đường phía trước không đúng cũng kịp thời tránh đi.

Buổi tối tìm nơi ẩn trốn, cho đến bây giờ anh đều rất sẵn lòng kiên nhẫn tìm nơi an toàn trú tạm, nếu không tìm thấy, anh tình nguyện không ngủ.

Cũng may anh rất hài lòng với tình trạng tu luyện trước mắt, dù thường xuyên cả đêm không ngủ, người cũng không sụp đổ.

Thẳng đến có một ngày anh đi ngang một tòa kiến trúc, trong quảng trường văn hóa kia có một thư viện, anh liếc thấy năm chữ thư viện xxx, trong lòng liền động.

Đến rồi thế giới này lâu như vậy, dưới cơ duyên xảo hợp, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thư viện đấy.

Anh nheo mắt lại nhìn xem, gần đây thị lực của anh hơi tốt hơn một chút, nhìn thấy rõ đồ vật hơn, thật ra nguyên chủ cận thị đấy.

Trong quảng trường rải rác không ít Zombie, bên cạnh cũng có rất nhiều Zombie, Du Hành nhìn thấy bảng hiệu thức ăn nhanh M và rạp chiếu phim Thiên Đường. Thư viện bên kia nghiêng về nơi có ít Zombie hơn, cửa cũng đang đóng.

Anh cẩn thận lái xe đến gần, nhìn thấy một tấm ván gỗ ngã lên bồn hoa đã khô héo ngay cửa ra vào, bên trên viết to mấy chữ: ngay hôm đó đóng cửa sửa chữa, ngày mười lăm tháng mười sẽ mở cửa lại.

Zombie bên cạnh bổ nhào vào xe anh, anh kéo xuống một phần ba cửa kính xe nổ súng, thanh lý toàn bộ Zombie bên cạnh xe, sau đó nhanh chóng xuống xe, trước khi đám Zombie tiếp theo lao đến anh đã giẩm lên bồn hoa ngay cửa ra vào, nhảy lên trang trí bên cạnh dùng làm cầu thang mặt tường mang theo độ dốc.

Anh ngồi ngay chỗ lồi bên ngoài cửa sổ, lấy nước ra đổ xuống chân dập tắt lửa.

Zombie bên dưới đã rất nhiều, bởi vì mặt tường này thiết kế có độ dốc, thậm chí chúng dùng tay chân cũng có thể bò lên một khoảng cách.

Du Hành không hề dừng lại, đứng lên nạy cửa sổ, cửa sổ kéo đẩy vào trong, anh trực tiếp dùng cờ lê đập hư ổ khóa, thuận lởi đẩy cửa sổ ra.

Trước khi bò vào trong anh nhìn vào bên trong một chút, lọt vào tầm mắt đều là từng dãy bàn dài mảnh trống rỗng, kẹp báo chí vào khung tường, cửa đang khóa, thoạt nhìn đây là một căn phòng tự học.

Anh yên lòng nhảy vào.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!