Chương 909
Bên ngoài trời đã hừng sáng, Đào Anh Thy mê man, nhưng cũng không nghỉ ngơi được bao lâu thì Tư Hải Minh lại hôn cô, hơi thở gấp gáp nóng bỏng vô cùng đáng sợ. “Đừng mà tôi xin anh đấy…” Đào Anh Thy tỉnh lại nước mắt rơi xuống.
Tư Hải Minh hôn cô, hỏi: “Người đó là ai? Ai gọi điện thoại cho em? Nói ra rồi tôi sẽ để cho em nghỉ ngơi.”
“Không… tôi không biết..” Đào Anh Thy vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt làm ướt cả khuôn mặt của cô: “Tôi xin anh đấy, anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết…”
Tại sao lại như thế, tại sao phải như thế chứ.” Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì chứ.
Lúc gần trưa, Tư Hải Minh xuống giường rồi tới thẳng công ty, anh không có thời gian nghỉ ngơi, dáng vẻ âm trầm.
Để lại Đào Anh Thy nằm co rúc trong chăn, cô mê man, trên mặt trên gối đều là nước mắt, trên giường và người bừa bãi.
Bắt đầu từ khi Tư Hải Minh xuống xe thì áp suất thấp đã bao trùm cả tập đoàn Vương Tân rồi, nó khiến lòng người lo lắng không dám thở mạnh.
Dù sao thì ký ức về người vô duyên vô cớ bị sa thải vẫn còn rất mới mẻ mà.
Tâm trạng của người nắm quyền không ổn định chính là tai hoạ cho cấp dưới.
Nhẹ thì không làm việc cho tập đoàn Vương Tân nữa, nặng thì không thể ở lại thủ đô! Dù cho có là Alexander Đại đế thì cũng phải luôn cẩn trọng trên cương vị của mình, dù sao thì tiền lương ở đây cũng rất cao.
Nhìn thấy trợ lý Chương và ngài Hải Minh bước vào trong thang máy, Liên Bình ở quầy lễ tân thở phào một hơi rồi nói: “Quản lý, cô nói xem có phải trợ lý Chương rất vất vả không?” “Thế nên lượng cao không phải ai cũng dám lấy, còn phải xem năng lực nữa.” Hoàng Tiệp nói.
Tiến vào văn phòng quyền uy nhất, Chương Vĩ nói: “Ngài Hải Minh, anh dùng bữa trưa chưa? Nếu như chưa thì bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị cho anh.”
“Cà phê.” Hai chữ.
“Vâng.” Chương Tự mình đi pha cà phê.
Lúc đưa cà phê tới, anh ta nhẹ nhàng đặt nó lên bàn làm việc: “Ngài Hải Minh, cà phê của anh.”
Tư Hải Minh không động đậy.
Từ lúc anh bước vào không ngồi xuống mà đứng trước cửa sổ sát đất quan sát khu thương nghiệp. Toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người khác sợ hãi. “Nếu như anh không còn gì căn dặn vậy thì tôi xin lui.”
Chương Vĩ hơi cúi đầu. “Cô ấy không ăn cơm.”
“…” Chương Vĩ ngây ra, hiểu được, xem ra vấn đề tối qua trong điện thoại không những chưa giải quyết được mà còn ngày càng nghiêm trọng.
Lúc Chương Vĩ đi pha cà phê thì Tư Hải Minh nhận được điện thoại ở nhà nói Đào Anh Thy tỉnh rồi nhưng cô không chịu ăn cơm.
“Chắc là không đói đấy ạ.” Chương Vĩ nói.
“Bữa sáng chưa ăn, bây giờ cũng sắp một giờ rồi, sao có thể không đói được chứ.” Giọng nói Tư Hải Minh lạnh lùng: “Không phải cô ấy không đói, mà là cô ấy đang phản kháng.”
“Có … chỉ là một cuộc gọi nhầm mà thôi.” Chương Vĩ nói.
“Không phải gọi nhầm.” Cảm giác nhạy bén của Tư Hải Minh nói cho anh biết chắc chắn có vấn đề. Chắc chắn Đào Anh Thy có quen người đó nhưng tại sao cô không nói? Là bao che? Ngoại trừ Tư Viễn Hằng ra thì còn có ai nữa?
Nghĩ tới khả năng này anh lại có chút khó chịu hung ác khác thường.