Chương 171: Cô không thể mềm lòng
Đào Anh Thy nhớ ra và nói: “Tư Hải Minh đưa tôi
nhưng tôi không đeo, hôm nay ai cũng không đeo…
Nói xong, cô cảm giác được lực trên tay trên cổ mình
lỏng đi, cô cố gắng tránh khỏi sự gông kìm của anh ta,
bước lùi xa mấy bước.
“Tôi phải về rồi!” Đào Anh Thy nói xong chạy vội ra
cửa tiểu khu, cô chạy vài bước thì dừng lại, quay đầu
nói với Tư Viễn Hãng: “Tư Viễn Hãng, lần trước tôi nói
thật lòng, tôi mong anh được hạnh phúc! Dù anh ở
cạnh Tân Diễm My hay ở cạnh cô gái nào khác đi nữa,
tôi đều mong anh hạnh phúc!”
Bàn tay đang buông thõng bên người của Tư Viễn
Hãng khẽ run lên, anh ta chỉ có thể siết chặt nấm tay mình.
Đào Anh Thy chạy vội vào tiểu khu, cô dự người lên
vách tường, vành mắt ửng đỏ.
Lời cô nói là thật, chỉ cần cô không tham gia vào
thì Tư Viễn Hãng sẽ hạnh phúc cùng bất kỳ cô gái nào.
Rất lâu sau cô cũng không nghe thấy âm thanh xe
Tư Viễn Hãng rời đi
Đào Anh Thy hơi nghiêng đầu nhìn ra, cô nhìn thấy.
chiếc Ferrari vẫn còn đậu ở đó.
Mà Tự Viễn Hãng đang dựa vào thân xe, anh ta đang hút thuốc.
Tại sao anh ta vẫn chưa đi? Hay là… Không muốn rời đi?
Đào Anh Thy không dám ra ngoài, một người cứ
đứng bên trong như thế, một người cứ đợi bên ngoài như vậy.
Nửa tiếng sau, Tư Viễn Hãng mới lên xe rời đi. Sau
khi tiếng động cơ chiếc Ferrari nổ vang đần biến mất
trong màn đêm đen đặc, Đào Anh Thy mới bước ra cửa tiểu khu.
Cô bước đến ven đường, nhìn thấy những tàn
thuốc trên mặt đất mà cảm thấy lòng mình đau xót
Thế nhưng cô không thể làm gì được, cô không thể mềm lòng.
Nếu không, bên phía Tư Hải Minh sẽ.
Còn cả sáu đứa con của cô nữa.
Đào Anh Thy tự hỏi lòng, đêm đó cô có hối hận không?
Sao có thế hối hận chứ? Nếu như cô hối hận, vậy
không phải cô đã phủ nhận sự tôn tại của sáu đứa con
mình sao, cô không làm được.
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn lên vâng trăng đang
reo lơ lửng giữa trời, nhẹ nhàng cười nói: “Không có gì
to tát cả, đã lỡ thì đã lỡ, cuộc sống cũng không phải chỉ có một mặt như thế!”
Cô xoay người bước vào nhà, sáu đứa con cô vẫn còn đang ở nhà đợi cô!
Vì đài truyền hình bận bịu thu hình lại tiết mục em
bé đáng yêu đế khởi chiểu vào tuần sau, cho nên thứ bảy cũng phải tăng ca.
Chủ nhật mới được nghỉ.
Sáng sớm chủ nhật, dì Hà mở cửa phòng ra thì
thấy Đào Anh Thy đang ôm sáu đứa bé ngủ say sưa.
Dì Hà không gọi họ dậy, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng trước.
Giấc ngủ ngon lành bị phá vỡ vì Bảo Nam ngã xuống sàn nhà.
Đào Anh Thy vẫn còn ngái ngủ đứng dậy, cô ôm lấy
cậu bé đang nấm trên sàn nhà lên lại giường.
“Mẹ?” Bảo Nam dụi mắt, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Đào Anh Thy nhéo nhẹ cái má của cậu bé một cái
Sau đó năm đứa nhỏ còn lại cũng lần lượt thức giấc.
“Mẹ ơi.”
Mấy đứa nhỏ vừa gọi mẹ vừa nhào vào lòng cô.
Xung quanh người cô là những đứa trẻ đáng yêu,
nhỏ nhân mềm mại, cô mỉm cười ôm lấy tụi nhỏ:
“Chúng ta dậy thôi, vừa nãy hình như dì Hà có đến phòng.
Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng, sáu đứa trẻ bước ngắn theo sau cô.
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“Bà ơi
Dì Hà đang dọn dẹp thì nhìn thấy tụi nhỏ, trong
lòng bà vui vẻ: “Đã đói chưa? Bà nấu đồ ăn ngon cho các cháu nhé”
“Cháu muốn ăn trứng gà hình con hố!” Bảo Vỹ giơ tay.
“Trứng gà hình con hổ!” Bảo Long tiếp lời