Dạo đỉnh núi xong, Bách Tây và Thích Tầm cùng ngồi xe cáp đi xuống.
Buổi trưa, bọn họ cũng không có đi đâu mà chỉ dạo quanh trấn trên, Bách Tây còn ở tiệm cà phê mèo chơi cả một buổi trưa.
Đến tối, bọn họ đến quảng trường ở trên trấn chờ xem biểu diễn, nghe nói trước buổi biểu diễn còn có bắn pháo hoa.
Bách Tây đã ngắm pháo hoa rất nhiều lần, trong nước ngoài nước, từ các buổi liên hoan trong trường đến những buổi biểu diễn trong công viên trò chơi, dù có đa dạng cũng đã không còn cảm giác mới mẻ. Nhưng tại nơi cổ trấn xa cách nội thành này, trong khung cảnh núi sông hồ biển, những ngọn đèn tựa như đoá hoa nở rộ trong sơn cốc, mang lại cảm giác lãng mạn như trong phim.
Vẫn còn một chút thời gian nữa mới bắt đầu buổi biểu diễn, Thích Tầm trước đi mua cho cậu ly trà sữa.
Cậu ngồi trên ghế đá ở quảng trường, trong dòng người lang thang không có mục tiêu mà đưa mắt nhìn quanh, kết quả vừa ngước mắt, lại thấy cô gái mà cậu đã gặp lúc vừa tới trấn trên, hôm nay cô gái ấy mặc một cái áo lông màu đỏ, ở trong đám đông trông thật bắt mắt.
Bách Tây vẫy tay chào, cô ấy cũng chạy tới, thấy cậu chỉ có một mình liền hỏi: “Sao chỉ có mình anh thế, người bạn kia của anh đâu?”
“Hắn đi mua trà sữa cho tôi rồi.” Bách Tây nói xong liền nhắn tin WeChat cho Thích Tầm, bảo hắn mua thêm một ly trà sữa nữa mang về.
Cô gái nọ “ồ” một tiếng.
Cô cũng là người có tính cách dễ làm quen, ngày hôm qua còn ríu ra ríu rít với Bách Tây một hồi, hôm nay lại trông không mấy vui vẻ.
Cô có chút hâm mộ nhìn Bách Tây, hỏi: “Anh đừng để ý nha, ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi rồi, hai ngươi có phải là một đôi không?”
Bách Tây không nghĩ tới chính mình và Thích Tầm lại dễ bị nhận ra như vậy.
Nhưng cậu cũng không giấu giếm, liền gật đầu.
“Đúng vậy, hắn là bạn trai tôi.” Cậu mỉm cười khi nói những lời này.
“Thật tốt.”
Cô gái cười trông có chút cô đơn, cô ngẩng đầu nhìn lên không trung đen đặc, giờ vẫn chưa có bắn pháo hoa, cái gì cũng nhìn không thấy.
“Hai người trông thật đẹp đôi, làm tôi cũng muốn yêu đương.” Cô ấy nói.
Cô ngồi trên ghế quơ quơ chân, ngón tay vô ý thức mà ấn mở điện thoại, màn hình chốc sáng chốc tối.
Bách Tây có thể nhìn thấy rõ tấm hình nền là sườn mặt của một người thanh niên.
Rõ ràng cô ấy vẫn chưa nói gì, nhưng làm một người từng có kinh nghiệm yêu thầm 6 năm, cậu lại rất nhạy bén mà nhận ra điều gì đó.
“Vậy cô có người mình thích sao?” Cậu nhẹ giọng hỏi.
Cô gái gật đầu.
Cô có chút nôn nóng mà nghịch điện thoại, thoáng do dự lại nói: “Thật ra, hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi định nhân dịp này đến gặp người nọ để thổ lộ, nhưng gặp mặt tôi lại sợ, tôi muốn nói trong điện thoại, nhưng đến lúc này rồi tôi vẫn không dám gọi điện thoại.”
Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nói chuyện này với Bách Tây.
Có lẽ là vì hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngược lại càng dễ dàng thổ lộ tiếng lòng, mà cô thì lại rất cần có một người để bộc bạch cảm xúc.
Bách Tây trông thật ôn hòa, làm người khác cảm thấy dù có nói với cậu điều gì cũng sẽ không bị bài xích, cũng sẽ không lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Mà Bách Tây cũng thật sự chỉ bình tĩnh nhìn cô, không có lộ vẻ mất kiên nhẫn, cũng không có cười nhạo.
Cô hỏi Bách Tây: “Anh nói tôi có nên gọi điện thoại không, nếu không thổ lộ thì có lẽ vẫn còn làmbạn được, nhưng nếu thổ lộ rồi có lẽ sẽ tỉnh mộng. Nếu không anh giúp tôi tung cái tiền xu đi, mặt phải thì đi, mặt trái thì không đi.”
Cô phiền muộn ngồi nhìn đám người.
Người mà cô thích cũng không ở trong đó, cô vừa hy vọng người ấy ở đây, lại hy vọng người ấy không ở đây.
Bách Tây lại hiểu rất rõ thứ cảm giác này.
Cậu cười cười, nói với cô ấy: “Đi thử đi, trước kia tôi cũng là một người nhát gan, không dám thổ lộ, sợ nói ra rồi ngay cả bạn bè cũng không làm được.”
Lúc cậu nói những lời này, Thích Tầm đang tách ra đám người, đi về phía bọn họ.
Trong biển người tấp nập đông đúc, Thích Tầm tựa như một nguồn sáng, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.
Bách Tây hướng Thích Tầm nâng cằm, nói với cô gái ngồi bên: “Hắn cũng là người mà tôi yêu thầm. Tôi yêu thầm hắn 6 năm, cũng chưa từng thổ lộ, nếu không phải vì một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ đến bây giờ hai chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè.”
“Nhưng cơ duyên xảo hợp, hắn đã biết được tình cảm của tôi rồi.” Bách Tây nhìn Thích Tầm, đôi mắt ở trong bóng đêm ôn nhu sáng ngời, cậu khẽ giọng nói: “Cô xem, hiện tại hắn là người bạn trai tốt nhất toàn thế giới.”
Ít nhất thì ở trong lòng cậu là như thế.
Cô gái mở to hai mắt, trong lòng thầm cảm thấy khó tin, lúc trước nhìn Thích Tầm và Bách Tây như vậy, cô còn tưởng chắc là Thích Tầm theo đuổi Bách Tây cơ.
Thích Tầm đã bước đến gần trước mặt họ, cầm trà sữa đưa cho Bách Tây và cô gái.
Cô gái cũng không nghĩ rằng chính mình cũng có, nhận lấy rồi nói câu: “Cảm ơn”.
Nhưng nếu Thích Tầm đã đến, cô cũng thức thời không ở lại làm bóng đèn, liền đứng lên.
Cô nhìn Bách Tây giơ ly trà sữa: “Cảm ơn anh đã lắng nghe tôi lải nhải, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Tôi đi ấp ủ cảm xúc đây, không quấy rầy hai người nữa.”
Bách Tây cười rồi làm động tác cổ vũ với cô.
Nhưng trước khi cô rời đi, thấy Thích Tầm vẫn giữ vẻ mặt bất thiện nhìn mình, cô lại đột nhiên tinh quái mà cong cong đôi mắt.
Cô cong lưng tới gần Bách Tây, thấp giọng bảo: “Bạn trai anh hiện tại chắc chắc là rất thích anh. Hôm qua hắn cứ nhìn chằm chằm vào anh, rất là khoa trương, giống như sợ anh bị người khác cuỗm đi ấy. Cho nên tôi mới tưởng là hắn theo đuổi anh trước cơ.”
Cô gái nói xong, liền cười hắc hắc chạy đi xa.
Cũng như ngày hôm qua ở rừng lá phong vậy, bọn họ không lưu lại tên họ, cũng không bỏ thêm WeChat.
Đây chỉ là một lần bèo nước gặp nhau, hai con người xa lạ ngắn ngủi tâm sự với nhau xong, lướt qua nhau rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thích Tầm ngồi xuống bên cạnh Bách Tây, cau mày hỏi: “Cô ấy nói gì với em thế, trông cứ lén lút.”
Bách Tây cắn ống hút trà sữa nhìn hắn.
Cậu không ngờ rằng chính mình và Thích Tầm ở trong mắt người khác sẽ là như thế.
Cậu cười đến mi mắt cong cong, có chút lém lỉnh: “Không nói cho anh.”
Thích Tầm nhíu mày càng sâu, nhưng Bách Tây lại là dáng vẻ có đánh chết cũng không nói, hắn cũng không truy hỏi nữa.
Tám giờ, buổi biểu diễn trên quảng trường đúng giờ bắt đầu.
Đầu tiên là màn bắn pháo hoa, bầu trời đêm vào đông ngập tràn vô số hoa lửa, xua tan cả một vùng trời vắng lặng.
Bên trong núi rừng quanh quẩn tiếng cười cùng với tiếng pháo hoa nở rộ.
Trên quảng trường còn được thắp đèn hoa đăng với đủ loại kiểu dáng, ánh đèn rực sáng, tựa như câu thơ:
phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.Bách Tây đi theo Thích Tầm đến chỗ cao hơn, đứng ở trên cầu xem màn trình diễn nhảy múa giữa quảng trường, các vũ công cũng không thể nói là rất chuyên nghiệp, nhưng các cô gái trong làn váy dài, trang điểm xinh đẹp và được ánh đèn rực rỡ vây quanh, khiến họ trông thật ảo mộng, tựa như những tinh linh nơi sơn dã, khi bóng đêm buông xuống lại lẻn vào nhân gian.
Cậu đang muốn nói chuyện với Thích Tầm, lại phát hiện Thích Tầm không có xem biểu diễn, mà là cúi đầu nhìn tay cậu.
Trên ngón tay giữa là chiếc nhẫn bạc mà cậu mua lúc sáng.
Bách Tây thấy lạ hỏi: “Làm sao vậy?”
Thích Tầm bắt lấy tay cậu, vuốt ve chiếc nhẫn bạc kia.
Thích Tầm hỏi: “Lúc sáng không phải em mua nhẫn cặp sao, một cái khác không phải cho anh à?”
Giọng nói của Thích Tầm cũng không quá lớn, lại theo gió đêm mà rõ ràng truyền vào tai của Bách Tây.
Bách Tây sửng sốt, môi hé mở, nhất thời không biết phải nên nói gì, cậu không ngờ lúc sáng cậu mua nhẫn lại bị Thích Tầm thấy được.
“Thùng” vang một tiếng, màn biểu diễn trên quảng trường lại gia nhập tiếng trống, tiếng trống kịch liệt dâng trào, thêm nhạc đệm vào điệu múa, làm cho điệu múa mềm mại vừa rồi lập tức trở nên mạnh mẽ dữ dội hơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, cơn gió đêm lạnh lẽo làm rối mái tóc của Thích Tầm, để lộ đôi mắt lành lạnh, bên trong hiện lên ảnh ngược của pháo hoa lộng lẫy, cũng hiện lên hình bóng của cậu.
Ngực Bách Tây nóng lên, vụng về lấy ra một chiếc nhẫn khác từ trong túi, chiếc nhẫn này vì ở trong túi đã lâu nên lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu, không còn lạnh băng như trước.
“Là cho anh.” Cậu lắp bắp giải thích: “Chỉ là, chỉ là chưa kịp tặng anh.”
Đây là một chiếc nhẫn bạc rất bình thường, so với chiếc đồng hồ trên tay Thích Tầm trị giá mấy trăm vạn thì thật sự không hợp chút nào.
Nhưng khi Bách Tây mang chiếc nhẫn lên ngón tay Thích Tầm, tiếng tim đập của cậu lớn đến mứcnhư át đi mọi thanh âm ở xung quanh.
Tiếng trống lại trào dâng dồn dập, giống như đang đánh vào lòng cậu từng tiếng một.
Trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy, cuộc tình này giữa cậu và Thích Tầm, tựa như một tấm gỗ trôi nổi trên sông, cũng giống một gốc cỏ dại mọc trên nham thạch, gió thổi qua là có thể đứt gãy bất cứ lúc nào, lại ngã xuống tan xương nát thịt.
Bởi vì, Thích Tầm cũng không phải vì yêu cậu mà đến bên cậu.
Cậu biết chứ.
Cho nên cậu cũng không quá tham lam.
Quãng thời gian này xem như là cậu trộm được, qua một ngày thì tính một ngày, thêm một ngày thì kiếm được một ngày.
Nhưng yêu đương với Thích Tầm đã hơn một tháng, chuôi đao vẫn treo trên đầu cậu mãi không rơi xuống, ngược lại biến thành một cơn mưa xuân, làm viên hạt giống trong lòng cậu chậm rãi nảy mầm, cũng nảy sinh ra chút dũng khí để dám chờ mong một lần thiên trường địa cửu.
Cậu mang chiếc nhẫn kia lên ngón giữa của Thích Tầm.
Bản thân cậu thường hay ăn vận đơn giản, mang nó lên cũng không thấy kỳ lạ, nhưng tinh anh nhân sĩ như Thích Tầm hàng năm vận tây trang giày da, nên trông có vẻ không hợp nhau.
Nhưng Bách Tây lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cậu đặt tay mình cạnh tay của Thích Tầm, trên ngón tay của hai người mang hai chiếc nhẫn giống nhau, cá chép nhỏ bụ bẫm ngậm trân châu, cẩm lý thành đôi, đúng như vị nghệ nhân già đã nói, là một điềm lành.
Cậu kiềm chế trái tim đang đập mạnh, vờ như bình tĩnh mà nói với Thích Tầm: “Trông có chút không hợp với anh, đợi về rồi em lại tặng anh một cái khác.”
Thích Tầm nhìn cậu, đáp: “Ừ.”
‘Phanh‘ một tiếng, phía chân trời lại nổ tung một chùm pháo hoa, các cô gái nhảy múa trên quảng trường tựa như những đóa hoa nở rộ, tung hoa lụa và giấy vụn nhiều màu vào đám đông.
Vừa rồi, Bách Tây có nhìn thoáng qua ngày tháng trên điện thoại, hôm nay là ngày bảy tháng mười hai.
Cũng là ngày thứ 45 cậu và Thích Tầm yêu nhau.
Cậu cùng Thích Tầm tay nắm tay, đứng ở trong đám người, giống bao đôi tình nhân bình thường khác.
Khoảnh khắc khi pháo hoa lụi tàn, Thích Tầm ôm cậu vào lòng, dùng áo choàng dài bọc lấy người cậu, hai người cùng nhau nhìn pháo hoa đang rơi xuống nơi chân trời.
Thích Tầm và Bách Tây tính ra đã ở trên trấn được hai ngày, chiều chủ nhật, bọn họ liền lái xe rời đi.
Lá phong trong rừng vẫn chưa rụng hết, vẫn rực rỡ như ngọn lửa như ngày họ mới đến, nhưng lại qua mấy hôm, nó sẽ biến thành tàn hồng đầy đất.
Lúc họ rời đi, trời lại rơi tuyết.
Hình như năm nay, tuyết rơi nhiều hơn chút so với năm ngoái.
Bách Tây choàng lên người một tấm thảm nhỏ, ngủ ở trên xe, trong xe ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, cổ áo rộng mở.
Cậu nghiêng đầu nhìn phong cảnh không ngừng xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe.
So với những cảnh điểm du lịch mà cậu từng đi qua, cổ trấn này cũng chỉ bình thường chứ không có gì mới lạ, nhưng khi thật sự rời đi, cậu lại có chút luyến tiếc.
Cậu thấp giọng ngân nga một bài hát, bài này là do Lương Tụng sáng tác hồi học cấp ba lúc tham gia vào dàn nhạc, tên là 《 Nghe Lén 》, viết cho người bạn gái của cậu ta lúc đó.
Sau đó, mối tình của Lương Tụng và bạn gái tuy rằng thất bại, nhưng bài hát này lại được giữ lại.
Lời bài hát Bách Tây không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ một câu cuối cùng là: “Yêu anh như tuyết rơi không tiếng động, cũng không hỏi lý do.”
**********