Người nhà Miêu đương nhiên không nguyện ý.
Kết quả bên phía công ty lập tức cầm ra một đống chứng cứ, chứng minh bố Miêu vào lúc nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị, người nhà Miêu đã làm những việc trái quy định nào, tổn hại bao nhiêu lợi ích của công ty.
Đừng nói đền tiền, bố Miêu rất có khả năng sẽ đối mặt với lao tù ngục giam.
Bố Miêu mẹ Miêu và Miêu Ngạn Quân ba người nhất thời ngu người luôn, chỉ có thể bóp mũi thừa nhận quyết định của ban hội đồng quản trị, chủ tịch hội đồng quản trị không còn thì không còn, đền tiền thì......đền tiền đi.
Còn tốt hơn so với ngồi xổm trong tù.
Nhưng bọn họ không nghĩ được rằng, Tinh Ngộ đứng ở phía sau thao túng hết cả, muốn cũng không phải dễ dàng như thế.
Bồi thường mà bố Miêu gánh vác không chỉ tới từ công ty, còn có không ít công ty bị lừa trong thời gian ông nhậm chức.
Bây giờ ông bị tập đoàn vứt bỏ, những công ty đó bèn tìm tới cửa, dồn dập đòi nợ ông.
Năm đó Miêu gia một thời hoàng kim, chưa từng có ai dám đối xử với bọn họ như thế này.
Mà bây giờ bọn họ rớt đài, bất cứ ai cũng có thể tới dẫm một đạp.
Không cần biết Miêu gia có thật sự nợ tiền hay không đều có thể ép buộc một vài danh tiếng ra tìm Miêu gia gây phiền phức.
Ai bảo bọn họ lúc đầu đắc tội quá nhiều người?
Nuôi dưỡng ra một đôi con trai con gái ngang ngược, bố Miêu mẹ Miêu cũng không phải người tốt gì.
Vì vậy, đường đường là Miêu gia, lưu lạc tới độ bán nhà bán xe, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Mỗi ngày đều lo lắng có người tới tìm phiền phức.
Tới học phí Miêu Tố Quân du học ở nước ngoài cũng sắp không chu cấp nổi.
Trường Miêu Tố Quân học là trường học một năm tốn mấy trăm nghìn, lại công thêm tiền sinh hoạt và các loại tiêu xài khác, đối với người nhà Miêu đã từng mà nói, cái này không tính là gì.
Nhưng bây giờ đối với gia đình không đủ thu nhập mà nói thì có chút không chịu nổi gánh nặng.
Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể hạ thấp khoản chi tiêu của Miêu Tố Quân.
Miêu Tố Quân đương nhiên không chịu được.
Cô đã quen những ngày ăn sung mặc sướng, ở trong vòng bạn bè là công chúa nhỏ khiến người ngưỡng mộ, tiêu tiền rất hào phóng.
Nếu như phí sinh hoạt của cô bỗng nhiên cắt giảm phần lớn, thể diện của cô trong mắt bạn học cũng không có cách nào duy trì.
Miêu Tố Quân vì thế khóc lớn vài trận với bố mẹ lại bị bố mẹ trách cứ nói cô không hiểu chuyện.
Lúc này không giống ngày xưa, cô còn muốn giả vờ dáng vẻ thiên kim tiểu thư cái gì?
Miêu Tố Quân không có cách nào, chỉ đành tìm bạn bè lúc trước của mình giúp đỡ.
Nhưng các cô gái hồi xưa nâng cô, mở miệng mong muốn làm chị em cả đời bây giờ coi cô như dịch bệnh, tránh còn không kịp.
Đừng nói cho cô mượn tiền, tới tin nhắn cũng không trả lời.
Có người thậm chí trực tiếp chặn cô.
Miêu Tố Quân tức tới ném điện thoại — ném xong phát hiện cô không thể mua được điện thoại bản limited đắt như thế, chỉ có thể chán chường cầm đi sửa.
Cô đương nhiên không thể dùng điện thoại bình thường mấy nghìn tệ.
Này cũng quá mất mặt.
Vốn trông cậy vào học bổng của trường có thể giải quyết khẩn cấp, trường học lại tra được lịch sử đen đạo tranh của cô ở trong nước, gạt bỏ đơn xin học bổng của cô.
Hơn nữa tiếng xấu đạo tranh của cô truyền tới người cả trường đều biết.
Ở đất nước thịnh vượng như thế này, mọi người có độ coi trọng quyền sở hữu trí tuệ vượt xa trong nước, cô lập tức trở thành con chuột người người hô đánh trên đường.
Còn về Miêu Ngạn Quân — hắn vốn thích ăn chơi phè phỡn, bây giờ ăn chơi cũng không thể nữa, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ người tới tìm phiền phức.
Tới những cô bạn gái cũ ái mộ hư vinh bây giờ cũng dám cười nhạo hắn, xem thường hắn.
Miêu Ngạn Quân tức không chịu nổi, lại không thể ra sức.
Miêu Ngạn Quân lưu lạc tới độ không gọi nổi cho bất cứ hồ bằng cẩu hữu nào, một mình uống say ở quán bar.
Hắn uống say khướt đi trên đường, không nghĩ rằng bị một nhóm người từ chỗ nào nhảy ra, trùm bao tải hắn, kéo vào một ngõ hẻm đánh tơi bời một trận.
Mao Tuấn vừa đá vừa mắng: "Chó chết, lúc trước không làm gì được mày, bây giờ còn không làm gì được mày? Xem ông đây đánh chết mày."
Miêu Ngạn Quân nghe âm thanh này quen tai, nhất thời lại không nhớ ra là ai, chửi ầm lên:
"Mẹ nó thằng điên từ đâu ra thế?"
Mao Tuấn cười lạnh: "Miêu đại thiếu gia nhanh như thế đã quên bọn tao rồi?"
"Nếu đã đánh mày, tao sẽ khiến mày làm một con quỷ rõ ràng. Còn nhớ khoảng thời gian trước mày đánh gãy tay của Nặc Nặc bọn tao không? Bây giờ là lúc mày gặp báo ứng."
Trừ Mao Tuấn, Biệt Nhất Cách và Hạ Văn Thu cũng ở đó, một trận quyền cước giáng lên Miêu Ngạn Quân.
Biệt Nhất Cách dùng giày cao gót dẫm lên cổ tay hắn, còn dùng lực dẫm vài cái, tính làm gãy cổ tay Miêu Ngạn Quân anh mới hả giận thu chân về.
Miêu Ngạn Quân đau tới không ngừng la hét.
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều bị sự hùng hổ của anh doạ sợ, sững sờ nhìn anh.
Biệt Nhất Cách nói: "Nhìn tôi làm gì, tay của Nặc Nặc không phải cũng gãy thế này sao, đương nhiên phải đánh gãy tay hắn."
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu tán thành, nhưng bọn họ vẫn không làm được chuyện tàn bạo đánh gãy tay người khác.
Dù sao cũng là trẻ nhỏ, Mao Tuấn đến nay còn chưa trưởng thành.
Chu Tích Duyệt là một cô gái, phụ trách ở bên cạnh quay video, tuy rằng cũng bị Biệt Nhất Cách doạ một trận lại vô cùng hả hê nói: "Đánh hay lắm!"
Mấy người tàn nhẫn đánh Miêu Ngạn Quân một trận, đánh tới hắn cuối cùng chịu thua cầu xin tha thứ, nói xin lỗi Lâm Lạc với ống kính điện thoại mới hài lòng quay đầu rời đi.
Đợi mấy người đi xa, xác nhận không ai đánh hắn nữa, Miêu Ngạn Quân vùng vẫy từ bao tải ra.
Cầm lấy điện thoại soi mặt mình, phát hiện mình bị đánh tới mặt mũi tím bầm, trên trán còn treo cái túi to.
Hắn nhẹ nhàng chạm, đau tới hít khí.
Miêu Ngạn Quân thấp giọng chửi bậy vài câu, trong lòng may sao bây giờ là buổi tối, vết thương trên mặt không dễ bị người nhìn thấy.
Hắn ngồi tại chỗ một lúc, nghỉ ngơi xong mới đỡ tường đứng dậy, khập khiễng về nhà.
Sau đó, lúc hắn băng qua đường lại đụng phải một tài xế uống say, như ngựa hoang mất cương vọt về phía hắn.
Đèn xe chói loà chiếu mù mắt hắn.
Nỗi hoảng sợ cực lớn khiến người Miêu Ngạn Quân cứng đờ, không thể động đậy.
Cho tới khi con xe đó đâm rầm vào người hắn, đâm hắn trực tiếp bay ra ngoài, như một đường parabol rơi trên đường cái.
Lượng lớn máu tuôn ra, chảy lan đầy đất.
Miêu Ngạn Quân hôn mê tại chỗ.
May sao người qua đường kịp thời gọi 120, bởi vì cấp cứu kịp thời, mạng của hắn được giữ lại.
Mà đôi chân hắn lại không thể giữ lại, từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, trở thành một kẻ tàn phế.
-
Lúc Lâm Lạc nhìn thấy video đám người Chu Tích Duyệt chia sẻ cho mình, cậu vừa lúc nghe bên Tinh Ngộ nói, Miêu Ngạn Quân xảy ra tai nạn, đôi chân tàn phế.
Tâm trạng Lâm Lạc nhất thời rất phức tạp.
Quả nhiên, không phải không báo, thời điểm chưa tới.
Không bao lâu trước, Miêu Ngạn Quân còn diễu võ dương oai nói với cậu "Mày có thể làm gì được tao?" Xoay đầu thì bản thân bị tài xế say rượu đâm phải, bị đâm thành tàn phế.
Thật sự là ác nhân tự có ác nhân trị.
Lâm Lạc đương nhiên không đồng tình được, cậu chỉ cảm thấy Miêu Ngạn Quân đáng đời.
Miêu Ngạn Quân cứ coi như hai chân tàn phế cũng không đền được nợ của mẹ cậu.
Chuyện của Miêu Ngạn Quân chỉ là một bước đệm nhỏ, Lâm Lạc cũng không để trong lòng.
Càng khiến cậu để ý là lời mời tới từ mẹ Tinh.
Đó là một tin nhắn từ số máy lạ, đối phương tự xưng là mẹ Tinh Ngộ, có vài lời muốn nói với Lâm Lạc, hi vọng có thể gặp mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc bây giờ gõ chữ không tiện, đều là gửi voice chat, nhưng mà tin nhắn không có cách nào gửi voice chat.
Vì vậy cậu rất đơn giản gửi hai chữ:
"Không gặp."
Mẹ Tinh đương nhiên sẽ không dễ như vậy chịu để yên, tiếp tục gửi tin nhắn cho Lâm Lạc, yêu cần gặp mặt với cậu.
Gửi rất nhiều, Lâm Lạc phiền liền trực tiếp block, không cho số này gửi tin nhắn cho mình nữa.
Ai biết mẹ Tinh đổi số khác, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Lâm Lạc chưa từng thấy mẹ Tinh Ngộ, trên mạng có thể tìm được ảnh của bà.
Mẹ Tinh là con gái nhà quyền quý danh tiếng, từ nhỏ đã hưởng thụ giáo dục tốt đẹp, lớn lên cũng xinh đẹp, lúc còn trẻ là nữ thần trong mắt trong tim nhiều người.
Về sau gả cho bố Tinh, cũng coi như là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Ngoài giới đều cho rằng tình cảm đôi phu thê này sâu đậm, ở chung hoà hợp, nhưng không ai biết bọn họ kì thực bằng mặt không bằng lòng, tiếp xúc trong âm thầm đã rất ít.
Bố Tinh không nguyện ý về nhà ở chung với người phụ nữ điên điên khùng khùng này.
Mẹ Tinh lúc nào cũng cho rằng bố Tinh ngoại tình.
Hai người ai cũng không thể thoả hiệp, vì vậy chỉ đành sống riêng.
Lúc giọng nói trong điện thoại truyền ra, Lâm Lạc thực ra rất khó liên tưởng tới người phụ nữ có dục vọng khống chế rất mạnh trong miệng Tinh Ngộ và bà.
Bởi vì giọng nói mẹ Tinh dễ nghe và dịu dàng, nói chuyện giống như hát.
Vươn tay không đánh người đang cười, Lâm Lạc chỉ đành thần sắc nghiêm nghị, giọng điệu cũng không khỏi ôn hoà vài phần, hỏi:
"Alo, dì là?"
Người phụ nữ đầu bên kia hơi cười nói: "Tôi vừa nãy là người gửi tin nhắn cho cậu, cũng là mẹ của bạn trai cậu."
"Dì thật sự là mẹ Tinh Ngộ?" Lâm Lạc nói "Cháu còn tưởng là tin nhắn lừa đảo nữa."
Mẹ Tinh: "......"
Bà luôn cảm thấy Lâm Lạc là đang cố ý chế nhạo mình, lại không tìm được chứng cứ.
Mẹ Tinh không để ý tiểu tiết này, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Cậu hiểu nhầm rồi, tôi quả thực là mẹ Tinh Ngộ, hôm nay liên lạc cậu là có vài lời muốn nói với cậu."
"Lời gì?" Lâm Lạc hỏi.
Mẹ Tinh cười nói: "Hai ba câu nói không rõ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, cậu thấy sao?"
Nếu như là đứa trẻ non nớt, đối mặt với người có thân phận địa vị như mẹ Tinh, có lẽ sẽ sợ bà, bị bà hai ba câu liền dỗ được.
Nhưng Lâm Lạc là ai? Cậu mới không dễ dỗ thế.
Lâm Lạc nói: "Cháu không rảnh."
Tinh Ngộ đã tiêm mũi dự phòng cho cậu, mẹ Tinh sẽ tìm riêng cậu, Lâm Lạc tất nhiên đã chuẩn bị tất cả.
Mẹ Tinh: "......"
"Cậu không phải sinh viên à" Mẹ Tinh thực ra đã có chút tức giận, nhưng không biểu hiện ra, giọng điệu vẫn rất dịu dàng "Sinh viên thì có gì bận à?"
Lâm Lạc: "Có."
Đầu bên kia điện thoại, nụ cười trên mặt mẹ Tinh cứng đờ, bà nắm chặt điện thoại, cưỡng ép nhịn xuống xúc động muốn ném vỡ điện thoại.
Người phụ nữ hít sâu một hơi, bảo trì nụ cười nói: "Cậu cuối tuần có lẽ không có lớp đi, rút một chút thời gian ăn bữa cơm với dì, được không?"
"Đúng là không có lớp" Lâm Lạc nói "Nhưng tay cháu phải đi kiểm tra lại."
"Sau khi kiểm tra lại thì sao?" Mẹ Tinh hỏi.
Lâm Lạc nói: "Sau khi kiểm tra lại, cháu muốn tới nhà Tinh Ngộ. Dì, không bằng cháu và Tinh Ngộ cùng đi thăm ngài nhé?"
Cậu giả vờ bộ dạng rất lễ phép rất ngoan ngoãn: "Cháu và Tinh Ngộ ở bên nhau cũng một khoảng thời gian rồi, Tinh Ngộ cũng thường nhắc tới ngài với cháu, theo lí cháu nên đi thăm."
Mẹ Tinh: "......"
Bà không thuyết phục nổi Tinh Ngộ mới muốn gặp mặt riêng Lâm Lạc.
Vốn cảm thấy Lâm Lạc là đứa trẻ, sinh viên chưa ra xã hội, có lẽ dễ nắn bóp, không nghĩ rằng đứa trẻ này không dễ nói chuyện như thế.
Mẹ Tinh trầm mặt, ý cười trong giọng điệu cuối cùng biến mất.
"Không cần cậu và Tinh Ngộ tới thăm tôi, tôi chỉ muốn gặp mặt một mình cậu, chuyện này cậu tốt nhất cũng không cần nói cho Tinh Ngộ."
"Theo tôi biết, mẹ cậu bày hàng quán ở cổng Quốc Mỹ đi, tôi đoán cậu có lẽ là đứa trẻ hiếu thuận, có lẽ không hi vọng mẹ cậu bị liên luỵ?"
Mẹ Tinh chưa nói xong thì nghe thấy trong ống nghe truyền tới tiếng báo bận.
Lâm Lạc cúp máy rồi.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:Hôm nay lần cập nhật đầu. Cảm ơn thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-08-21 21:10:53~2021-08-22 19:18:15 vì tôi ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡngCảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Thiên tử tại thượng 20 bình;Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!