Điểm số Lâm Lạc cuối kì trước khiến người trông mà khiếp sợ, làm cho rất nhiều sinh viên nổi lòng tôn kính với cậu.
Kì nghỉ đông, cậu "không sợ cường quyền", thẳng thắn vạch trần lời nói dối đạo tranh của Miêu Tố Quân trên mạng, càng khiến các bạn học lòng sinh ngưỡng mộ.
Mà bản thân cậu không chỉ lớn lên đẹp, vẽ tốt, đối với câu hỏi của những người khác cũng hỏi gì đáp nấy — tuy rằng câu trả lời của cậu người khác có thể nghe không hiểu, nhưng quả thực có trả lời.
Vì vậy, độ nổi tiếng của Lâm Lạc trong đám sinh viên rất cao.
Một bạn học đẹp trai, thiên phú cao, lại chăm chỉ, nhân phẩm tốt, lại nhiệt tình, ai mà không thích chứ?
Lâm Lạc bị thiện ý của nhiều người vây quanh thế này, không biết làm sao đồng thời cũng cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu thích Quốc Mỹ.
Trừ một vài sâu mọt số ít, con người nơi đây phần lớn đều rất tốt.
Lâm Lạc vốn không muốn nói toạc móng heo, nhưng hai ngày này cậu không tới trường, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn đã nói chuyện đêm hôm đó cho mọi người đều biết.
Miêu Ngạn Quân thường tới trường tìm Miêu Tố Quân, vì vậy không ít người trong học viện quen biết hắn.
Chu Tích Duyệt dương dương đắc ý giải thích cho các bạn học, cô và Mao Tuấn phát hiện Lâm Lạc bị bắt nạt như thế nào, hai người họ lại làm việc nghĩa không chùn bước, trượng nghĩa tương trợ xông lên thế nào.
Đặc biệt tỉ mỉ miêu tả chi tiết bản thân cào mặt Miêu Ngạn Quân đầy máu.
Sau khi chuyện Miêu Tố Quân đạo tranh lộ ra, người trong học viện đều vô cùng ghét cô, bao gồm cả người anh trai của cô này.
Nếu như lại lộ ra chuyện như thế này, mọi người tất nhiên chung mối thù, căm phẫn sôi sục, sôi nổi quát mắng Miêu Ngạn Quân khinh người quá đáng!
Bọn họ thậm chí thương lượng làm sao có thể nhân lúc Miêu Ngạn Quân không chú ý, trùm bao tải, kéo vào một góc nhỏ đánh cho trận, đánh gãy tay chân hắn mới có thể báo thù cho Lâm Lạc!
Lâm Lạc nghe được vội vàng ngăn cản.
Không thể được, làm không tốt một cái mọi người đều phải ngồi xổm trong cục hết đấy.
Chu Tích Duyệt có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc lúc đó tôi nói hắn xâm phạm tôi, không có bằng chứng, không thể khiến hắn bị sao cả."
Ngày hôm sau sau hôm xảy ra chuyện, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn làm đương sự cũng bị gọi đi làm ghi chép.
Bởi vì rất nhiều sinh viên xác nhận Miêu Ngạn Quân xâm phạm Chu Tích Duyệt, vì vậy trọng điểm cảnh sát hỏi là cái này.
Nhưng Miêu Ngạn Quân và hai tay chân của hắn đều kiên quyết phủ nhận, Chu Tích Duyệt nhắc tới chi tiết cũng ấp a ấp úng, không có chứng cứ khác, tất nhiên không thể không duyên cớ vu khống thành công.
Nhắc tới cái này, Chu Tích Duyệt có chút tiếc nuối.
"Có điều không sao" Chu Tích Duyệt chớp mắt với Lâm Lạc "Bạn trai cậu sẽ giúp cậu đòi lại công bằng đi?"
Lâm Lạc cười, không trả lời.
Tinh Ngộ nói như thế, nhưng cụ thể anh sẽ làm thế nào Lâm Lạc còn không biết.
Dựa vào sự hiểu biết của Lâm Lạc về Tinh Ngộ, người này có lẽ không làm được loại chuyện trùm bao tải Miêu Ngạn Quân đánh cho trận.
Cái khác......thì vượt qua phạm trù nhận biết của Lâm Lạc.
Cậu đợi là được.
-
Tinh Ngộ đang xử lí chuyện của Miêu gia.
Cuộc sống không phải tiểu thuyết, tập đoán Miêu gia to như thế, Tinh Ngộ không thể bảo người ta phá sản thì phá sản.
Nhưng anh có thể dùng một vài thủ đoạn làm mất thực quyền của chủ tịch Miêu — bố của anh em Miêu Tố Quân và Miêu Ngạn Quân — địa vị và quyền lực ở tập đoàn.
Tinh Ngộ có cổ phần trong tập đoàn Miêu gia, không nhiều, nhưng đủ để anh hoàn thành một vài thao tác.
Chủ tịch Miêu ở tập đoàn vốn không được lòng người, có không ít xung đột với cổ đông khác, đây vừa vặn có thể bị Tinh Ngộ lợi dụng.
Thế nhưng, lúc Tinh Ngộ đang làm những chuyện này, anh gặp phải lực cản lớn nhất, thế mà không phải tới từ người nhà Miêu, bởi vì người nhà Miêu căn bản không biết anh đang giở trò, mà là tới từ mẹ anh.
Tinh Ngộ chưa giở trò được mấy ngày, mẹ Tinh đã hạ mệnh lệnh gọi người về nhà.
Bà ngược lại không phải phát hiện Tinh Ngộ đang làm gì mà là biết Tinh Ngộ có ngày không đi làm, cũng không biết chuyện Miêu Ngạn Quân đánh Lâm Lạc.
Lúc Tinh Ngộ nhận được điện thoại của mẹ Tinh thì đã làm tốt chuẩn bị tâm lí.
Không, nên là sớm hơn, ở lúc mà anh quyết định yêu đương với Lâm Lạc thì đã làm tốt chuẩn bị tâm lí.
Mẹ anh không thể nào thích Lâm Lạc.
Khoan hãy nói Lâm Lạc là con trai, hơn nữa tuổi tác cách biệt lớn như vậy với Tinh Ngộ, vị trí địa vị xã hội của hai người cũng cách biệt một trời một vực.
Không cần biết từ góc độ nào mà nói, Lâm Lạc đều không phù hợp tiêu chuẩn của mẹ Tinh về con dâu.
Bà nhất định sẽ can thiệp.
Trở về nhà.
Trong biệt thự lớn trên nghìn mét vuông, trừ người làm, chỉ còn lại một chủ nhân là mẹ Tinh.
Bố Tinh quanh năm làm việc bên ngoài, không phải rất để tâm tới chuyện trong nhà.
Dù cho mẹ Tinh đã gọi điện thoại cho ông nói con trai yêu đương với bạn trai mới 19 tuổi, còn đang học đại học, bố Tinh cũng chỉ bảo bà nói chuyện với con trai, không hề có suy nghĩ quay về tự mình hỏi.
Vì vậy, lúc Tinh Ngộ bước vào cửa nhà thì nhìn thấy mẹ Tinh đang làm móng.
Mời thợ làm nail chuyên nghiệp tới nhà làm móng cho bà.
Mẹ Tinh đã hơn 50 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông ngoại hình giống như 30, 40 tuổi.
Nghe thấy tiếng bước chân, mẹ Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy con trai vào phòng, trên mặt lập tức nở nụ cười dạt dào.
"Tới, qua đây Tinh Ngộ." Mẹ Tinh bảo Tinh Ngộ ngồi, cho Tinh Ngộ xem móng tay phải đã được làm xong, cười hỏi "Con xem đẹp không?"
Tinh Ngộ không có nghiên cứu thực tế gì với cái này.
Anh nghiêm túc liếc nhìn, trả lời: "Đẹp."
Mẹ Tinh cũng hiểu một chút nghệ thuật, thẩm mỹ cơ bản là có, mà người làm móng cũng là nhân viên chuyên nghiệp, thứ làm ra không thể nào không đẹp.
Nhưng mẹ Tinh lại không vui: "Mỗi lần mẹ hỏi con cái gì con chỉ có hai chữ, chính là đẹp, con không thể nói nhiều thêm hai câu gạt mẹ?"
"......" Tinh Ngộ: "Nhưng con thật sự không biết phải nói gì, con không hiểu những cái này."
"Vậy con chỉ hiểu tranh sơn dầu."
"Mỗi ngày ở cạnh bạn trai nhỏ kia của con vẽ tranh, vừa ở cùng là cả ngày." Mẹ Tinh không vui nói.
Tinh Ngộ giải thích: "Phần lớn thời gian con đều làm việc, em ấy vẽ tranh, bọn con mỗi người làm việc của mình, không thể nói là con ở cạnh em ấy vẽ tranh được."
Anh không có nhiều thời gian như thế.
Chỉ có thể tận hết khả năng rút ra thời gian rảnh ở bên Lâm Lạc, dành hết thời gian nhàn hạ cho Lâm Lạc.
Thời kì yêu đương nồng nhiệt, ở chung thế nào cũng cảm thấy không đủ.
"Được rồi được rồi" Mẹ Tinh trừng mắt "Con còn nhớ lần trước mẹ hỏi con, con nói thế nào không, Tinh Ngộ?"
Tinh Ngộ im lặng, một chút, anh trả lời: "Xin lỗi, mẹ."
"Nhưng con không phải cố ý lừa ngài."
"Lần trước lúc mẹ hỏi con, con quả thực không có suy nghĩ đó với em ấy. Chỉ là sau này......xảy ra một ít chuyện."
Tình cảm của con người không chịu khống chế.
Tình cảm đều phá vỡ lí trí.
"Cứ coi như thế đi." Mẹ Tinh bảo thợ làm nail đi ra trước, bà phải nói chuyện với Tinh Ngộ, nói xong lại tiếp tục làm.
"Hôm nay gọi con về chính là muốn hỏi con, con rốt cuộc có suy nghĩ gì với bạn trai nhỏ này?"
Mẹ Tinh nói: "Có điều mẹ nói trước, Tố Quân mới là con dâu nhà chúng ta."
Tinh Ngộ ngừng trong chốc lát, hỏi ngược lại: "Nếu ngài đã nói thế thì còn cần phải hỏi suy nghĩ của con à?"
"Ngài chẳng qua chỉ là muốn nói với con, con đối với em ấy chỉ là cảm giác hiếm lạ nhất thời, không qua bao lâu sẽ chia tay mà thôi."
Biết là một chuyện, bị đâm thủng là một chuyện, mẹ Tinh nhất thời thẹn quá thành giận:
"Mẹ hỏi con suy nghĩ là sai à? Có ai nói với mẹ như thế không?"
Đây là một câu quở trách vĩnh viễn không cách nào phản bác.
Dường như chỉ cần bà đứng trên lập trường làm bố mẹ thì vĩnh viễn sẽ không sai, thân làm con trai thì phải vĩnh viễn tôn kính, tuân theo, không được trái lời.
Tinh Ngộ sớm biết sẽ thế này, ngược lại cũng không có bao nhiêu tức giận.
Anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, mỗi lần nói chuyện với mẹ đều sẽ rơi vào kết quả này.
Khó mà khai thông, Tinh Ngộ cũng không muốn khai thông nữa, anh đã thử qua cả trăm nghìn lần muốn nói chuyện với mẹ.
"Ngài không sai." Tinh Ngộ nói "Sai là con, con không nghe lời."
"Nhưng mà, mẹ, con phải nói với ngài rằng, lần này coi như ngài cảm thấy con không nghe lời, con cũng sẽ ở bên Nặc Nặc."
"Con không phải tình cảm mới lạ nhất thời với em ấy, mà là làm đầy đủ chuẩn bị tâm lí mới quyết định yêu đương với em ấy."
"Trừ phi em ấy không thích con, không muốn ở cạnh con nữa, nếu không con sẽ không buông tay."
Lời nói này là những lời Tinh Ngộ đã sớm nói trong lòng, tính nói cho mẹ nghe.
Còn về phía bố — bố không quá để ý chuyện kết hôn của anh.
"Điểm này không cần biết ngài nói gì, con đều sẽ không thay đổi."
Phòng khách to lớn vang lên tiếng rít gào của mẹ Tinh.
Bà thuận tay vớ lấy mâm hoa quả trên bàn trà ném về phía Tinh Ngộ.
Cái đĩa gốm sứ đập trúng trán Tinh Ngộ, tức khắc màu chảy xuống, các loại hoa quả đắt tiền rơi lên người Tinh Ngộ, sau đó lộc cộc lăn xuống dưới đất.
Tinh Ngộ không tránh, cứng rắn chịu lần này.
Anh nhắm mắt, cảm thấy đau đớn trên trán, giơ tay sờ, sờ được một tay đầy máu dính dớp.
Tinh Ngộ nhíu mày.
Bảo mẫu bên cạnh giật mình, thấy vết thương của Tinh Ngộ, muốn tới xử lí vết thương cho anh, nhìn thấy bà chủ bệnh tâm thần đang phát điên lại không dám tiến lên.
Thấy Tinh Ngộ không tránh, mẹ Tinh càng thêm kích động, bờ môi và giọng nói đều run rẩy:
"Con sao không tránh, con là muốn chống đối mẹ đúng không?"
Tinh Ngộ không biết mẹ Tinh sao lại nghĩ ra cái kết luận này, cũng không nói chuyện.
Mẹ Tinh gào thét: "Nói chuyện! Bố con không nói chuyện với mẹ, con cũng không nói chuyện với mẹ. Mẹ mỗi ngày một mình ở nhà, các người đều ghét tôi, ước gì tôi chết đi đúng không? Vậy mẹ chết cho con vui, con thích ở cùng với ai thì ở!"
"......" Tinh Ngộ cảm thấy mẹ anh có thể cần tới khoa tâm thần khám một chút.
Không phải nhục mạ, mà là khách quan cho rằng như vậy.
Anh cảm thấy suy nghĩ của mẹ anh càng ngày càng cực đoan, cảm xúc càng ngày càng dễ kích động, hơn nữa không phải kích động một chút......Tinh Ngộ nhìn máu trên tay mình.
Thấy bảo mẫu ra hiệu bằng ánh mắt với mình, bảo mình khuyên bà chủ, trong lòng Tinh Ngộ thở dài, đứng dậy nói:
"Không có, mẹ lại nghĩ vớ vẩn cái gì rồi."
"Mẹ, ngồi xuống nói chuyện, đừng kích động." Tinh Ngộ ấn mẹ Tinh xuống sofa, dịu dàng dỗ bà: "Mẹ tuổi không còn trẻ, đừng lúc nào cũng tức giận, không tốt cho cơ thể."
Mẹ Tinh đỏ vành mắt nói: "Ai bảo con lúc nào cũng chọc mẹ tức giận?"
"Vừa nói chuyện với con mặt con liền thành dáng vẻ không kiên nhẫn."
Mẹ Tinh thấy trán Tinh Ngộ còn chảy máu, lại đau lòng, vội vàng quát mắng bảo mẫu, bảo bà nhanh đi lấy cồn và tăm bông tới, ngẩn ra làm gì.
Bảo mẫu làm việc ở nhà Tinh rất nhiều năm, sớm đã quen tính cách của mẹ Tinh.
Con người bà thực ra không xấu, chính là cảm xúc thăng trầm khá lớn, vừa kích động liền không khống chế được.
"Đau không?" Mẹ Tinh lau máu trên đầu Tinh Ngộ, dòng máu đó đều sắp chảy vào mắt Tinh Ngộ.
"Vẫn tốt." Tinh Ngộ nói.
Đương nhiên đau, đau tới giật giật, nhưng cũng không tới mức không chịu đựng được.
Tinh Ngộ nhớ tới Lâm Lạc, tay cậu bị thương thành như thế, không biết đau hơn biết bao nhiều lần so với anh mới sẽ khiến đứa trẻ kiên cường như thế khóc.
"Biết mẹ nóng nảy, đánh con sao không biết trốn?" Mẹ Tinh mắt thấy sắp khóc "Chỉ biết làm mẹ tức giận."
Đối với tính tình biến đổi không ngừng của mẹ Tinh, Tinh Ngộ chỉ có thể thở dài.
"Con không sao" Anh an ủi mẹ "Chút thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi."