Thực ra từ lúc biết chân của Phùng Quyên là vì Miêu Ngạn Quân gây tai nạn bỏ trốn dẫn tới cắt chân, Tinh Ngộ đã âm thầm hành động.
Anh có lẽ không thể tìm được chứng cứ trực tiếp xác nhận Miêu Ngạn Quân đâm xe bỏ trốn.
Nhưng anh là một người kinh doanh, trong lĩnh vực kinh doanh, anh có biện pháp khác khiến người nhà Miêu trả giá.
Mà bây giờ, Miêu Ngạn Quân lại làm thương Lâm Lạc, vậy thì sự chuẩn bị của anh cũng có thể bắt đầu tiến hành rồi.
Đối với Miêu gia, Tinh Ngộ vốn chỉ có chút hảo cảm với cô gái Miêu Tố Quân này, nhưng bây giờ phát hiện Miêu Tố Quân không khác gì người nhà cô ta, Tinh Ngộ liền cũng không cần thiết lòng dạ yếu mềm, nhớ thương tình cũ gì đó.
Nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Tinh Ngộ, hiển nhiên tâm tình không quá tốt.
Lâm Lạc dùng tay trái không bị thương nắm lấy tay Tinh Ngộ, dỗ ngược lại anh: "Đừng giận nhé, đừng vì loại người thế mà tức giận, không đáng."
Tinh Ngộ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn mắt thiếu niên, khẽ mỉm cười: "Ừ, không vì hắn mà tức giận."
"Anh chỉ đang nghĩ, làm sao báo thù cho em."
Lâm Lạc cười khanh khách hôn lên mặt Tinh Ngộ: "Vậy thì trước cảm ơn bạn trai nha."
Chu Tích Duyệt đột nhiên ho khan.
Vẻ mặt của Mao Tuấn cũng rạn nứt.
Duma, đây còn là Lâm Nặc cậu quen biết không?!
Còn "nha".
Cứu.
Cái mùi tình yêu chua loét này......
Dù Mao Tuấn có trì độn cũng biết bản thân bây giờ tiếp tục ở lại đây không phù hợp, sẽ quấy rầy người ta yêu đương, đứng dậy nói: "Nếu chủ tịch Tinh tới rồi, vậy anh ở cùng Nặc Nặc đi, bọn em trở về."
Chu Tích Duyệt phụ hoạ gật đầu.
Lâm Lạc nói: "Thế nhưng kí túc xá đóng cửa rồi, các cậu làm sao vào?"
Mao Tuấn: "Cái này......"
Tinh Ngộ: "Không bằng đi tìm nhà nghỉ gần đây ở một đêm, sáng ngày mai lại về trường?"
Chu Tích Duyệt nói: "Nhưng em không mang chứng minh thư."
"Em cũng không......" Mao Tuấn gãi đầu, ai đi thao trường rèn luyện còn mang chứng minh thư, làm mất thì sao, làm lại còn khá phiền phức.
"Không sao." Tinh Ngộ nói "Gần đây có nhà nghỉ do công ty tôi nhập cổ phần, tôi bảo bọn họ cho các em hai gian phòng là được, các em sau khi tới đó trực tiếp báo tên tôi."
Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn: "......"
Ôm được cái đùi to cảm giác thật tốt.
Không chỉ không cần chứng minh thư, tới phí phòng cũng không cần trả.
Cứ như vậy, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn rời đi, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại Tinh Ngộ bên cạnh Lâm Lạc.
Tinh Ngộ sờ mặt Lâm Lạc, hỏi: "Buồn ngủ chưa, anh đi đặt phòng bệnh đơn, em nghỉ ngơi một lát?"
Lâm Lạc không buồn ngủ, đau.
Tay đau tới độ không có ý muốn ngủ nào.
Nhưng cậu vẫn gật đầu.
Người trong phòng cấp cứu quá nhiều, cậu chỉ muốn đơn độc ở một mình với Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ đi làm thủ tục nhập viện cho Lâm Lạc, muốn một phòng bệnh đơn, bên trong còn có giường có thể cho người nhà nghỉ ngơi.
Nhưng Lâm Lạc muốn Tinh Ngộ ngủ với cậu.
Vì vậy Tinh Ngộ giúp Lâm Lạc cởi áo khoác và quần xong, bản thân cũng cởi quần áo, nằm bên cạnh Lâm Lạc.
Sau đó hai người đều không có ý muốn ngủ.
Lâm Lạc là đau, Tinh Ngộ là khẩn trương lo lắng.
Vì để di dời lực chú ý của Lâm Lạc, Tinh Ngộ bắt đầu câu được câu chăng tìm chủ đề nói chuyện với cậu.
Nói mãi nói mãi, anh bỗng nhiên hỏi: "Nặc Nặc, ngày tháng mật mã khoá điện thoại của em là có ý nghĩa gì?"
Không phải sinh nhật của Lâm Lạc. cũng không phải của Phùng Quyên, không phải sinh nhật của mình, không phải ngày Phùng Quyên bị tai nạn......sao cũng thấy là một ngày bình thường.
Lâm Lạc ngừng một lát.
Là ngày gì, là ngày cậu đạt được cuộc sống mới một lần nữa.
Là ngày Lâm Lạc trở thành Lâm Nặc quay về thế giới này lần nữa.
Nguyên chủ Lâm Nặc là người yêu vẽ tranh, nhưng bởi vì tình hình kinh tế gia đình, không có điều kiện học vẽ, chỉ có thể mỗi ngày cầm bút chì, bút bi, tự mình vẽ một cách mù quáng.
Hoạ sĩ cậu sùng bái nhất là Lâm Lạc.
Cậu muốn trở thành người như Lâm Lạc, cả đời làm chuyện mình thích, vẽ ra bức tranh giỏi giang như thế, vang danh thiên cổ.
Nhưng lúc cậu bị bạn thân Ngũ Tử Huy không cẩn thận đẩy xuống nước, tất cả ước mơ của cậu và đời người đều bỗng im bặt vào giờ khắc đó.
Có lẽ là sự không cam tâm của cậu và của Lâm Lạc trước khi chết ở nơi sâu xa cảm ứng lẫn nhau.
Nói chung, Lâm Lạc cứ kì diệu như thế sống lại, sống lại trên người một tên nhóc nghèo.
Bí mật này, cậu từ trước tới nay chưa từng nói với bất cứ ai.
Bây giờ Tinh Ngộ hỏi tới, Lâm Lạc chìm vào im lặng.
Cậu không muốn lừa Tinh Ngộ, nhưng lại sợ Tinh Ngộ không tin cậu.
"Không muốn nói?" Giọng người đàn ông trầm thấp mà dịu dàng, không có bất kì ý tứ hùng hổ cưỡng ép gì "Vậy thì đừng nói."
"Không sao đâu."
"Không phải không muốn nói." Lâm Lạc nhỏ giọng đáp, ngước mắt nhìn đôi mắt Tinh Ngộ "Em sợ anh không tin em, cảm thấy em nói láo, giận em."
"Điều này chứng minh rằng anh chưa cho em đủ niềm tin, là vấn đề của anh." Tinh Ngộ xoa tóc Lâm Lạc "Em có thể đợi tới lúc em có đủ niềm tin với anh rồi hãng nói cho anh."
"Anh không thúc giục em."
Trong phòng bệnh không mở đèn.
Ánh sáng của đèn không chân rơi vào trong mắt Tinh Ngộ, khiến trong con ngươi thâm thuý của anh hình như chói mắt như sao trời biển rộng.
Lâm Lạc nhếch môi, gật đầu: "Ừm."
Thời tiết đầu xuân còn lạnh, tay của Lâm Lạc bởi vì sưng đau không chịu được, cả cổ tay đều không muốn động liền lạnh như băng.
Cậu có chút lạnh co trong lòng Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ hơi vén mở chăn, nhìn tay Lâm Lạc giống như củ cải, không nhịn được, vẫn là vươn tay nhẹ nhàng chạm một cái, không dùng lực.
Bởi vì sưng tấy, tay của Lâm Lạc hơi nóng.
Tinh Ngộ kéo tay của Lâm Lạc, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu.
"Đau không?"
Môi Lâm Lạc khẽ động, vốn muốn nói không đau.
Nhưng lời tới bên môi, cậu đột nhiên không muốn nói như thế.
Vành mắt thiếu niên hơi nóng, uỷ khuất cúi đầu, thành thật nói: "Đau."
"Tinh Ngộ, tay em đau quá."
"Anh thổi cho em đi."
Sao lại sẽ không đau, xương đều gãy, hơn nữa là tay phải quan trọng nhất.
Đau tới cậu rõ ràng rất buồn ngủ lại hoàn toàn không ngủ được.
Tinh Ngộ vì vậy nghe lời nhẹ nhàng thổi tay Lâm Lạc, dỗ cậu:
"Ngoan, anh thổi cho em, không sao hết."
Nhìn sự tỉ mỉ ôn nhu như vậy của người đàn ông, Lâm Lạc cảm thấy bản thân sắp khóc, dường như tất cả uỷ khuất bất an của cậu đã có chỗ phát tiết ra, có người sẽ toàn tâm toàn ý tiếp nhận tất cả của cậu.
Nhưng cậu lại không muốn khóc trước mặt Tinh Ngộ.
Quá mất mặt.
Cậu là một người đàn ông, người mười mấy tuổi còn khóc nhè, nói ra cũng mất mặt.
Nhưng cậu bây giờ chỉ là sinh viên vừa trưởng thành, cậu khóc nhè là chuyện đương nhiên, sẽ không có người cười cậu.
Ít nhất Tinh Ngộ sẽ không.
Vì vậy nước mặt "tí tách" rơi xuống.
Lâm Lạc hít mũi.
Tinh Ngộ ngước mắt lên, phát hiện cậu đang rơi nước mắt, đau lòng trong mắt dường như tràn ra.
"Nặc Nặc, sao lại khóc rồi?" Tinh Ngộ hỏi.
Tinh Ngộ từ trước tới nay chưa từng thấy Lâm Lạc khóc.
Cậu vẫn luôn rất kiên cường, tuy rằng nhỏ tuổi lại giống như người đàn ông chân chính, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, dựa vào đôi tay trẻ tuổi của cậu nuôi sống bản thân và mẹ.
Nhưng rốt cuộc vẫn là đứa trẻ mười mấy tuổi, còn chưa tròn 20 nữa.
Tinh Ngộ nghe thấy Lâm Lạc nức nở nói: "Em đau."
"Tinh Ngộ, anh hôn em đi."
Ai quy định đàn ông không thể khóc, không thể làm nũng?
Cậu chính là muốn khóc, muốn khóc thì khóc, muốn làm nũng thì làm nũng.
Ai bảo Tinh Ngộ nuông chiều cậu chứ.
Tinh Ngộ nghiêng người, dịu dàng hôn lên nước mắt trên gương mặt Lâm Lạc, đầu lưỡi nếm được chất lỏng lành lạnh mằn mặn.
Tinh Ngộ cúi đầu hôn môi Lâm Lạc.
Động tác của anh rất nhẹ, sợ đè lên tay Lâm Lạc.
Lâm Lạc ngửa mặt, nhắm mắt, hai tay đều không tiện ôm Tinh Ngộ, chỉ có thể nằm thẳng trên giường, tuỳ ý Tinh Ngộ hôn cậu.
Dopamine dường như thật sự trung hoà cơn đau nhức trên tay, lúc hôn môi Lâm Lạc có chút lơ đãng nghĩ.
Y tá tới kiểm tra dịch truyền trong bình treo đã hết chưa vừa bước tới cửa thì nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, trong nháy mắt ngốc lặng, cũng không biết bản thân nên vào hay không.
-
Ngày hôm sau, Tinh Ngộ không đi làm, vẫn luôn ở bệnh viện với Lâm Lạc.
Hai người đạt thành nhất trí không nói chuyện này cho Phùng Quyên, tránh cho Phùng Quyên lo lắng.
Bởi vì chữa trị kịp thời, cơ thể Lâm Lạc lại khoẻ mạnh, tay của cậu ngày hôm sau đã tiêu sưng, có thể làm phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật không dài, chỉ có một tiếng.
Đây cũng không tính là phẫu thuật vô cùng lớn, nhưng lúc Tinh Ngộ đợi ở cửa phòng phẫu thuật vẫn vô cùng khẩn trương.
Bất kể phẫu thuật nào đều tồn tại nguy hiểm, nếu như có thể, anh không muốn để Nặc Nặc thừa nhận bất cứ mạo hiểm nào.
Nhưng đây là điều không thể.
Cổ tay Lâm Lạc cần gắn đinh vào bên trong, cố định lại xương nứt vỡ, bên ngoài còn phải cố định bằng thạch cao, có thể trợ giúp phục hồi, có thể giảm đau.
Với vết thương của Lâm Lạc có thể lựa chọn nằm viện, cũng có thể lựa chọn xuất viện.
Lâm Lạc không muốn nằm viện, cả ngày ở trong phòng bệnh buồn thối ruột.
Cậu chỉ là cổ tay bị thương, lại không phải đầu bị thương, không ảnh hưởng tới việc lên lớp.
Nhưng Tinh Ngộ không yên tâm để cậu ở kí túc xá, sợ người khác không thể chăm sóc tốt cậu.
Bèn làm thủ tục xuất viện cho Lâm Lạc, bảo cậu trước khi tay triệt để khôi phục khoẻ mạnh thì tới ở chỗ mình, anh tự mình chăm sóc Lâm Lạc.
Vì vậy, ngày tiếp theo, tay phải của Lâm Lạc treo trên cổ bằng băng vải, cứ như thế đi học.
Tinh Ngộ lái xe đưa Lâm Lạc tới cửa khoa tranh sơn dầu, tự tiễn cậu đi vào toà nhà dạy học mới lái xe rời đi.
Lâm Lạc vừa bước vào phòng học thì đón nhận ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người của toàn bộ bạn học bao gồm giáo viên.
Dạy học là Cảnh Vân.
Cảnh Vân vừa thấy Lâm Lạc bị thương tay phải thì nhíu mày, hỏi cậu có chuyện gì.
Lâm Lạc cười hì hì nói đánh nhau với người khác bị thương, vấn đề không lớn, rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Cậu cũng không nói là bị người đánh......mất mặt.
"Sao lại sẽ đánh nhau với người khác?" Cảnh Vân biết Lâm Lạc không phải tính cách chủ động gây sự như thế.
Lâm Lạc: "Một lời khó nói, thầy đừng lo lắng, sẽ khỏi thôi, không ảnh hưởng em vẽ tranh sau này."
Thấy dáng vẻ cậu không để ý, Cảnh Vân không tán đồng liếc cậu một cái:
"Được rồi, mau về chỗ đi, lên lớp. Về sau đừng đánh nhau, tay bị thương em sẽ hối hận."
"Dạ."
Lâm Lạc cười cúi chào Cảnh Vân "Cảm ơn thầy quan tâm."
Cậu xoay người về chỗ ngồi, nhìn thấy Hạ Văn Thu ngồi ở hàng thứ ba vẫy tay với mình, Lâm Lạc chạy qua, ngồi bên cạnh bọn họ.
Cậu không tiện đeo cặp, dùng tay trái kẹp hai quyển sách và bút rồi đi học.
Hạ Văn Thu vừa nhìn thấy cậu thì thò lại gần xem tay cậu, chỉ nhìn thấy thạch cao bên ngoài, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lâm Lạc an ủi cậu hồi lâu, Hạ Văn Thu mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.
Cảnh Vân dạy học rất bảo thủ, cần lớp trưởng hô đứng dậy, toàn thể sinh viên đứng dậy, cúi người chào ông, ông chào lại, mời sinh viên ngồi xuống, bài giảng mới chính thức bắt đầu.
Sau khi bắt đầu giảng bài, cũng còn không ít bạn học trái phải trên dưới sẽ nhỏ giọng hỏi cậu có chuyện gì.
Lâm Lạc trả lời không sao, bảo bọn họ đừng lo lắng, có lời gì tan học lại nói.
Lâm Lạc không dám châu đầu nói chuyện với người khác trong lớp của Cảnh Vân.
Cảnh Vân tuy rằng là người hiền lành, nhưng dạy học lại rất nghiêm khắc, không cho phép trong lớp xảy ra tình trạng không tập trung.
Ai không muốn nghe thì ra ngoài.
Không dễ gì chịu đừng xong một tiết, vừa tan học, rất nhiều bạn học trong lớp đều vây tới, líu ríu hỏi cậu tay làm sao thế.
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi vào lúc 2021-08-19 23:12:11~2021-08-20 20:58:45Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: 24474255 10 bình;Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!