Hai người bọn họ là con ngoan trò giỏi từ nhỏ sống trong tháp ngà, chưa trải qua sóng gió gì.
Cứ coi như đánh nhau thì cũng chỉ là xuất đầu lộ diện vì anh em, sợ Lâm Lạc bị bắt nạt.
Không nghĩ rằng phải đánh người khác thành dạng này.
Nhưng Lâm Lạc không giống thế.
Đời trước cậu lăn lộn ở phố phường, lúc đó trị an thành phố Vân Hải cũng không phải rất tốt, cậu không hung ác, căn bản không có cách bảo vệ bản thân, vì vậy nuôi ra tính cách vô lại.
Sau khi tới Quốc Mỹ, tính cách này được trung hoà.
Nhưng hễ đối mặt với nguy hiểm, cậu vẫn là Lâm Lạc đó.
"Yên tâm, không chết được." Lâm Lạc lạnh nhạt nhìn tên cao to trên đất "Tôi có chừng mực."
Cậu không muốn vì người này mà bồi thưởng tiền đồ của bản thân.
Lâm Lạc bị đánh mũi tím mặt sưng, khoé miệng vẫn còn vết máu, lại cộng thêm vẻ mặt và ngữ điệu nói lời này khiến Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn đều cảm thấy có chút lạ lẫm.
Chu Tích Duyệt có chút sợ hãi, nhưng nghĩ rằng đây là Lâm Lạc bèn cũng không sợ như thế nữa.
"Hắn chỉ là ngất đi thôi hả?" Chu Tích Duyệt hỏi.
"Đúng." Tay phải Lâm Lạc cầm cục đá, xoay đầu nhìn về Miêu Ngạn Quân.
Lần này, 3 đấu 1 thành 2 đấu 3 rồi.
Gò má Miêu Ngạn Quân hơi co rút, trên mặt hắn bị Chu Tích Duyệt cào ra vài đường máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Sự hung ác của Lâm Lạc doạ sợ hắn.
Hắn không nghĩ rằng một sinh viên như Lâm Lạc sẽ có một mặt tàn bạo như thế.
"Mày, mày......" Miêu Ngạn Quân chỉ Lâm Lạc "Mày gây ra mạng người, tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi, mày xong đời rồi!"
Lâm Lạc lạnh lùng nói: "Nói rồi chỉ là ngất đi thôi, mày điếc à?"
Lông xanh bị Mao Tuấn nắm gáy áo, đi theo như chim cút, một câu cũng không dám nói.
Lúc này, một nhóm người từ cách đó không xa chạy tới, đều là vừa nãy nghe thấy tiếng hô cứu của Chu Tích Duyệt.
Một nhóm người dồn dập xông vào rừng cây thì nhìn thấy cảnh tượng 5 người đứng sóng đôi này.
Bọn họ cũng không biết xảy ra cái gì, vẻ mặt mê man, có người lên tiếng hỏi: "Xin hỏi......"
Chưa nói xong, Chu Tích Duyệt nhất thời diễn quá thành nghiện, oà khóc một tiếng, nhào vào lòng Mao Tuấn, khóc như mưa nói:
"Anh Tuấn, may sao bọn họ tới kịp lúc!"
"Nếu không em không biết nên làm thế nào."
Mao Tuấn lại chết máy.
Tay túm lấy lông xanh vừa buông, lông xanh lập tức chạy ra sau chủ thuê mình.
Chu Tích Duyệt ôm lấy Mao Tuấn khóc vô cùng nhập tâm, vừa khóc vừa nói với nhóm người vừa tới:
"Các bạn học, các bạn phải giúp chúng tôi chủ trì công đạo."
"Tôi một cô gái thanh thuần trong trắng, chỉ là buổi tối về kí túc xá muộn một chút thì bị người chặn trong rừng cây bắt nạt."
"Nếu không phải vừa vặn có bạn bè đi qua, tôi sẽ, tôi sẽ......." Chu Tích Duyệt nói mãi nói mãi rồi nói không ra lời.
Mao Tuấn tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào mới phải.
Mà mọi người thấy Chu Tích Duyệt khóc thảm thiết như thế, cộng thêm vóc dáng nhỏ xinh, lớn lên lại dễ thương, rất dễ dàng chiếm được sự đồng cảm của mọi người.
Lại nhìn Miêu Ngạn Quân, chỉ thấy trên mặt hắn nhiều vết cào, hiển nhiên là bị con gái cào ra.
Thấy tuổi tác hắn và ăn mặc cũng không giống sinh viên Quốc Mỹ.
Vì vậy cán cân trong lòng mọi người đều không tự chủ nghiêng về Chu Tích Duyệt, lòng đầy căm phẫn nói:
"Anh là ai, tại sao muốn bắt nạt sinh viên trường chúng tôi?"
Miêu Ngạn Quân tức không nhịn được: "Đừng có nói bừa, tao lúc nào bắt nạt cô ta?"
Chu Tích Duyệt cũng không giải thích, chỉ khóc.
Mọi người tự động nói hộ cô: "Anh nếu như không xúc phạm cô ấy, cô ấy khi không cào anh làm gì, vu khống anh làm gì? Xem cô gái nhà người ta khóc thành cái dạng này này!"
Miêu Ngạn Quân: "........"
Hắn coi như được nếm thử rằng cái gì gọi là hết đường chối cãi.
Chu Tích Duyệt lại chỉ người hôn mê trên đất, thút thít nghẹn ngào nói: "Người này cũng là đồng loã của bọn hắn."
"Nếu như không phải bạn tôi tới kịp, đời này của tôi coi như xong."
"Mọi người xem bạn tôi đều bị bọn họ đánh thành thế này." Chu Tích Duyệt kéo cánh tay của Lâm Lạc lên "Bạn của tôi vẽ tranh, tay thương thành thế này cũng không biết sau này còn có thể vẽ tranh hay không."
Lâm Lạc quả thực bị đánh đủ thê thảm.
"Quá quá đáng rồi!" Mọi người nói "Biết rõ là sinh viên Quốc Mỹ, dựa vào tay kiếm cơm, thế mà còn đặc biệt đánh tay người khác! Quá quá đáng rồi!"
Bọn họ đều là cùng trường, còn đều là làm mỹ thuật, đối với vết thương trên tay Lâm Lạc càng thêm cảm động lây.
Lập tức có người thu xếp gọi 120, tay Lâm Lạc phải nhanh chóng đi viện chữa trị, nhỡ đâu để lại di căn, về sau không thể vẽ tranh, không phải cả đời đều bị huỷ à?
Còn có người báo cảnh sát, bảo cảnh sát tới xử lí mấy tên ác ôn này.
Không qua bao lâu, xe cảnh sát và xe cứu thương cùng đuổi tới.
Bọn họ vội vàng nâng tên cao to hôn mê lên xe cứu thương, Lâm Lạc cũng lên theo, hai người Mao Tuấn và Chu Tích Duyệt đi với cậu.
Còn về Miêu Ngạn Quân và lông xanh thì bị lực lượng cảnh sát mang đi.
Những người chứng kiến khác cũng đi theo tới cục cảnh sát làm chứng.
Tới bệnh viện chụp X quang, kết quả xương trụ cánh tay phải Lâm Lạc gãy, trật khớp nối, gãy xương thuyền, cổ tay sưng như củ cải, cần làm phẫu thuật.
Nhưng tạm thời còn chưa thể làm phẫu thuật, phải đợi tiêu sưng.
Có điều may mắn là, theo lời bác sĩ nói, nếu như phẫu thuật thành công, khôi phục tốt, rèn luyện tốt, cổ tay cậu có thể khôi phục như ban đầu, sẽ không ảnh hưởng cậu vẽ tranh.
Lúc nghe thấy lời nói này, trái tim lo lắng của Lâm Lạc mới coi như buông xuống.
Vẫn may, không ảnh hưởng tới cậu vẽ tranh là được.
Với Lâm Lạc mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng vẽ tranh.
Lúc Miêu Ngạn Quân giẫm lên cổ tay cậu, trong lòng Lâm Lạc khủng hoảng, chỉ là không biểu hiện nhiều ra ngoài.
Cậu sợ bản thân không thể vẽ tranh.
Chu Tích Duyệt cũng thở phào, vỗ lồng ngực nói: "Vẫn may vẫn may, có thể khôi phục là được, về sau chúng tôi nhất định nhìn chằm chằm cậu làm phục hồi."
"Được rồi, truyền dịch trước." Y tá cầm bình truyền tới.
Thấy y tá thành thạo đâm kim truyền dịch cho Lâm Lạc, Chu Tích Duyệt đột nhiên hỏi: "Cậu chưa liên lạc Tinh Ngộ à, anh ấy sao chưa tới?"
Lâm Lạc ngẩng đầu liếc nhìn cô: "Không có."
"Không cần liên hệ, mai lại nói đi, hôm nay đã muộn thế này rồi."
Chu Tích Duyệt nhíu mày, không đồng ý muốn phản bác lại cậu, điện thoại Lâm Lạc bỗng nhiên reo lên.
Tay phải cậu sưng đau cực kì, tay trái cắm kim, không tiện cầm điện thoại, chỉ đành ra hiệu Chu Tích Duyệt nói: "Giúp tôi cầm một chút, chị Duyệt."
Chu Tích Duyệt cầm điện thoại lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên điện thoại hiển thị hai chữ "Báo hoa", có chút mê man, chợt nhớ tới bức tranh bị vu khống đạo tranh kia của Lâm Lạc.
"Báo hoa, Tinh Ngộ?" Chu Tích Duyệt hỏi.
Bị người nhìn thấy nickname bản thân đặt cho người yêu, Lâm Lạc có chút xấu hổi gật đầu: "Ừ......"
Chu Tích Duyệt lại không đưa điện thoại cho cậu, tự động nhận điện thoại.
"Này!" Lâm Lạc muốn ngăn cản.
Chu Tích Duyệt lại lè lưỡi với cậu, nói với người trong điện thoại: "Alo, xin chào?"
Đầu bên kia, Tinh Ngộ vừa về nhà tắm xong, nằm trên giường, tính nấu cháo điện thoại với bạn trai nhỏ của anh.
Sau đó nhận điện thoại lại không phải Lâm Lạc.
Mà là một cô gái.
"Nặc Nặc?"
Nghe thấy giọng nói từ tính truyền ra từ trong loa, Chu Tích Duyệt giật mình một cái, tai lập tức đỏ lên.
Đậu, đây là niềm vui của Lâm Nặc sao, giọng của Tinh Ngộ sao lại dễ nghe như thế?
Có điều hiện tại không phải lúc cho những cái này.
Thấy Lâm Lạc muốn cướp điện thoại, Chu Tích Duyệt vội trốn thoát, chỉ huy Mao Tuấn giữ Lâm Lạc lại, tự mình tới một chỗ khác, nói hết chuyện xảy ra tối nay cho Tinh Ngộ, cũng báo luôn địa chỉ bọn họ bây giờ.
Còn căn dặn anh: "Anh nhanh lên chút nhé."
Trên giường phòng ngủ Tinh Ngộ, người đàn ông sắp 30 vốn trên mặt mang nụ cười thoải mái, không qua bao lâu, sắc mặt trầm xuống.
"Được, tôi biết rồi." Tinh Ngộ trầm giọng nói "Tôi bây giờ qua."
"Cảm ơn em đã báo."
Chu Tích Duyệt vội vàng lắc đầu: "Không có gì, anh mau tới đi. Nặc Nặc còn không muốn nói cho anh nữa, tức chết em, chỉ biết tự mình thể hiện."
Cúp điện thoại, Chu Tích Duyệt ngoái đầu đắc ý nhe răng với Lâm Lạc.
Lâm Lạc bất đắc dĩ nói: "Cậu mới thể hiện. Cậu bảo anh ấy làm gì, anh ấy ngày mai còn phải đi làm, tối muộn thế này, xa như thế, anh ấy chạy tới vừa không an toàn lại lãng phí thời gian, còn chậm trễ anh ấy nghỉ ngơi."
"Dù sao anh ấy tới cũng không có tác dụng."
"Không thể nói như thế" Chu Tích Duyệt trả điện thoại cho Lâm Lạc "Cậu bị thương thành thế này, anh ấy làm một bạn trai thì nên biết."
"Cậu bây giờ không nói cho anh ấy, sau này anh ấy biết sẽ đau lòng tự trách biết bao?"
"Hơn nữa" Chu Tích Duyệt sờ cằm nghiêm trọng nói "Miêu Ngạn Quân không phải cậu có thể giải quyết. Lẽ nào cậu muốn uổng phí lần đánh này?"
Lâm Lạc cúi đầu không nói chuyện.
Bị đánh vô ích không phải tác phong của cậu.
Nhưng cậu phải thừa nhận, cậu không có vốn liếng để chống lại Miêu Ngạn Quân, tuy rằng điều này rất khiến con người ủ rũ.
Lâm Lạc thở dài.
-
Tinh Ngộ cúp điện thoại xong bèn vội vàng đứng dậy xuống giường, thay quần áo, bất chấp đêm tối thâm trầm ra ngoài.
Thời tiết đầu xuân, ban đêm vẫn rất lạnh.
Tinh Ngộ lái xe đi tới bênh viện phụ thuộc Quốc Mỹ, lái xe ở tốc độ cao nhất, vội vàng tới bệnh viện.
Anh khoác áo choàng dạ màu xanh đen, cả người mang hơi lạnh đầu xuân vọt vào cửa phòng cấp cứu.
Lâm Lạc đang ngồi trên ghế dựa tường truyền dịch, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn đều ngồi cạnh cậu bồi cậu.
Do cửa kí túc xá đóng, Hạ Văn Thu và Biệt Nhất Cách không ra được, chỉ có thể ở trong kí túc xá đợi tin tức, không có cách tới bệnh viện với Lâm Lạc.
Nhìn thấy Tinh Ngộ, Lâm Lạc ngây ra một lúc, theo phản xạ nhìn thời gian, phát hiện Tinh Ngộ mới hơn nửa tiếng đã tới rồi.
Chu Tích Duyệt rất biết điều nhường chỗ cạnh Lâm Lạc cho Tinh Ngộ, tự mình ngồi bên cạnh Mao Tuấn.
Tầm mắt Tinh Ngộ dừng lại trên vết thương tay phải của Lâm Lạc.
Cổ tay Lâm Lạc vốn thon gầy giờ khắc này vừa đỏ vừa sưng, nghe Chu Tích Duyệt nói, là gãy xương.
Lâm Lạc còn không muốn nói cho anh.
Anh đoán được vì sao, không phải là sợ mình lo lắng, sợ chậm trễ công việc của mình sao?
Nhưng công việc sao quan trọng bằng an toàn của Lâm Lạc?
Tinh Ngộ đi tới trước mặt Lâm Lạc.
Hai người một ngồi một đứng, người đàn ông cúi đầu nhìn tay Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng cúi đầu có chút chột dạ: "Anh sao lại tới nhanh như thế?"
Tinh Ngộ không nhỡ trách cứ Lâm Lạc tại sao không chịu nói cho anh biết.
Anh nhíu chặt lông mày, giơ tay lên dừng ở trên cổ tay Lâm Lạc, muốn chạm lại không dám chạm, sợ làm đau Lâm Lạc.
Nhìn thấy đau lòng trong mắt Tinh Ngộ, Lâm Lạc rất khó chịu.
Cổ tay tuy rằng đau vô cùng, cậu vẫn gắng cười, làm như không có chuyện gì xảy ra nói:
"Không sao, chỉ là gãy xương, phải làm phẫu thuật."
"......Thế này còn kêu không sao?" Tinh Ngộ không cười được.
Lâm Lạc cười nói: "Chỉ cần còn có thể vẽ là không sao."
Tinh Ngộ nhất thời giận không chỗ phát tiết.
"Em đấy" Người đàn ông cốc vào trán Lâm Lạc, cũng không nỡ dùng lực, nghiến răng nghiến lợi nói "Trong đầu trong tim chỉ có vẽ tranh thôi."
Lâm Lạc cười tủm tỉm: "Em thích mà, dù sao có thể khôi phục là tốt rồi, nhưng mà trước khi khôi phục thì không được......em muốn thử dùng tay trái vẽ tranh xem sao."
Lâm Lạc nói tới đây lại ỉu xìu.
Cậu tuy rằng xuất phát từ tâm thế chơi đùa, cũng từng dùng tay trái vẽ tranh, nhưng không giống với dùng tay phải vẽ tranh, căn bản không giống nhau.
Tay trái cũng không phải dễ dàng nghe sai bảo.
Tinh Ngộ thở dài, cũng không biết nên tán thưởng Lâm Lạc một câu "thật chuyên nghiệp" hay không.
Tay bị thương thành thế này, nghĩ vẫn là sau này vẽ tranh như thế nào.
Tinh Ngộ ngồi cạnh Lâm Lạc, dùng lực vò đầu tóc thiếu niên, tay thuận theo sợi tóc đi xuống, ôm lấy bả vai gầy của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi:
"Anh ta là cố ý làm thương tay em?"
Lâm Lạc cúi đầu im lặng một lát, cười nói: "Đúng vậy."
Môi Tinh Ngộ mím thành một đường thẳng, anh nắm chặt tay, trầm thấp nói: "Tại anh."
"Anh nên nhắc nhở em."
"Em khiến Miêu Tố Quân không lăn lộn được ở Quốc Mỹ, không cần nghĩ cũng biết bọn họ nuốt không trôi cục tức này, chắc chắn sẽ tìm em gây phiền phức."
"Là sơ sót của anh."
"Nhưng em yên tâm" Tinh Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Lâm Lạc, cúi đầu cam kết "Anh sẽ không để em bị bắt nạt vô ích."
"Anh đã từng nói, không cần biết là ai, anh đều sẽ đứng về phía em."
Giọng Tinh Ngộ không to, nhưng anh từ trước tới nay không hứa hẹn bừa.
Cam kết của anh thì nhất định sẽ làm được.
Tay tuy rằng còn đau vô cùng, nhưng trong lòng Lâm Lạc lại ngọt lịm, nhưng nghĩ tới quan hệ của Tinh Ngộ và Miêu gia thì có chút chần chừ:
"Thế nhưng anh với Miêu gia......"
"Em không cần lo lắng cái này." Tinh Ngộ ấn đầu Lâm Nặc lên vai mình, hơi cúi đầu, cọ thái dương thiếu niên.
"Anh sẽ xử lí."
Ánh mắt Chu Tích Duyệt sáng long lanh nhìn chăm chú tương tác thân mật của hai người, hưng phấn véo đùi mình.
Má ơi ngọt quá!
Mao Tuấn có chút không hiểu, lớn mật nắm cổ tay Chu Tích Duyệt, lúc Chu Tích Duyệt nhìn qua thì đỏ mặt, ngại ngùng nói:
"Cậu sao lại muốn véo chính mình, véo đỏ lên cả rồi."
"Nếu như không vui......có thể véo tôi." Mao Tuấn vươn tay mình ra.
Chu Tích Duyệt: "......"
Chu Tích Duyệt tỉ mỉ nhìn Mao Tuấn, phát hiện cậu ta thế mà nghiêm túc, tức khắc dở khóc dở cười.
"Tôi không có việc gì véo cậu làm gì?" Chu Tích Duyệt vẫy tay, bảo cậu đừng chen lời.
Quay đầu lại nghe thấy Tinh Ngộ đang hỏi chuyện của Miêu Ngạn Quân, Chu Tích Duyệt lập tức vô cùng chính nghĩa nói:
"Bọn Miêu Ngạn Quân đều bị mang tới cục cảnh sát rồi."
"Bọn họ?" Tinh Ngộ hỏi.
Chu Tích Duyệt nói: "Đúng, còn có tay chân, là tên lông xanh lúc trước, còn có tên tay chân đang chữa trị."
"Chữa trị?" Tinh Ngộ nghi hoặc.
"......Bị Lâm Nặc đập hôn mê." Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Chu Tích Duyệt vẫn có chút líu lưỡi, Lâm Lạc rốt cuộc tại sao thành thạo loại chuyện này như thế, còn "có chừng mực"?
Chu Tích Duyệt miêu tả một chút: "Nặc Nặc cậu ấy cầm một cục đá, ngay lập tức đập vỡ đầu chảy máu người ta, doạ em một trận."
"Có điều hình như là không nguy hiểm tới tính mạng."
Tinh Ngộ nghe vậy nhìn về phía Lâm Lạc.
Lâm Lạc thấp giọng khụ một tiếng: "Em, em lúc đó cũng hoảng......xuống tay có chút nặng."
"Anh không có ý trách em" Tinh Ngộ cười, bóp vai Lâm Lạc, thấp giọng nói "Nhưng thế này quá nguy hiểm, lần sau đừng làm thế nữa."
"Lần sau có chuyện thì gọi điện cho anh, anh sẽ trong thời gian ngắn nhất đuổi tới."
Lâm Lạc "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Tích Duyệt nhìn thấy, lại có cảm giác thế giới quan bị vỡ nát.
Trời đất, đây còn là Lâm Lạc cô quen biết không, ngang ngược muốn chết, nửa điểm không hiểu phong tình, cầm đá đập u đầu người.
Ở trước mặt Tinh Ngộ......giống như thỏ con?
Còn về Tinh Ngộ — cũng khác xa người trong ấn tượng của cô.
Nói năng cẩn thận nghiêm túc thận trọng đâu?
Quả nhiên, tình yêu mà.
Tinh Ngộ nói xong liền vươn tay ra: "Điện thoại đâu?"
"Trong túi."
Tinh Ngộ ngay sau đó lôi điện thoại từ trong túi cậu ra, vừa ấn mở thì nhìn thấy ảnh của mình trên màn hình.
Tinh Ngộ dường như cười, nhưng nụ cười lại rất nhanh biến mất, bởi vì nhìn thấy vết nứt trên màn hình.
"Đây cũng là bọn họ làm?"
Lâm Lạc gật đầu: "......Em muốn gọi điện thoại tìm người tới, bọn họ không cho bèn cướp điện thoại của em vứt đi, màn hình liền vỡ."
Tuy rằng Lâm Lạc miêu tả rất ngắn gọn, nhưng Tinh Ngộ nghe mấy câu này liền có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Sắc mặt Tinh Ngộ lại trầm xuống vài phần: "Mật mã?"
Lâm Lạc báo ra một chuối số, trông giống ngày tháng, là một ngày nào đó mùa thu năm ngoái, lúc đó hai người còn chưa gặp nhau.
Tinh Ngộ có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều là có ý gì, lưu loát mở danh bạ, sửa mình thành người liên lạc khẩn cấp của Lâm Lạc.
Thế này thì có thể ấn một số là được.
Chu Tích Duyệt bị hai người xà nẹo không chịu được, dù cho Lâm Lạc da mặt dày cũng đỏ bừng khuôn mặt già.
Sắp xếp xong, Tinh Ngộ trước gọi cho trợ lí mình, bảo anh nhìn tình hình bên phía cục cảnh sát một chút.
Miêu Ngạn Quân bị mang đi, người nhà Miêu chắc chắn sẽ không ngồi không không quan tâm.
Nhưng Miêu Ngạn Quân hại Lâm Lạc, Tinh Ngộ sao có thể để hắn lông tóc vô thương ra ngoài?
Hắn nhất định phải trả giá cho chuyện này.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:Ngại quá, có chuyện trì hoãn vậy nên muộn mới đăngMuốn lập một flag, bắt đầu từ ngày mai một ngày up 60k......nhưng lại cảm giác sẽ vả mặt, không cần biết, trước cứ lập đi!Chính văn sắp hoàn rồi, đã tới phần kết rồi, muốn viết xong nhanh một chút hhhhMỗi lần vửa văn, một chương đều sẽ dài ra......