Chính là khu rừng sau khoa tranh sơn dầu.
Người vóc dáng cao buông tay, vòng tới trước người Lâm Lạc, đá một cước vào bụng cậu.
Lâm Lạc không kêu được ra tiếng bởi vì người đằng sau bịt lấy miệng cậu.
Nhưng cậu đau tới mồ hôi lạnh tuôn ra, phần bụng đau thắt, cơ thể co lại giống như con tôm.
"Được rồi, bỏ nó ra đi." Trong đêm tối, người thứ ba nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc "Nó cũng không chạy nổi đâu."
Lâm Lạc trong một khoảng thời gian không nhớ ra là ai, đợi cơn đau thắt ban đầu giảm bớt, cậu ngẩng đầu nhìn mới phát hiện là oan gia cũ: Anh trai của Miêu Tố Quân.
Lâm Lạc trong nháy mắt hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đơn giản chính là bản thân khiến em gái hắn không lăn lộn được ở Quốc Mỹ, mất mặt, hắn bèn tìm tới mình xả giận.
Lâm Lạc lập tức cười, có chút trào phúng: "Làm sao, em gái mày không nói lí được chịu thiệt, anh trai liền tới chống đỡ cho?"
Miêu Ngạn Quân ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống miệt thị cậu: "Chỉ là giáo huấn một chút cái thứ không biết trời cao đất dày như mày mà thôi."
Khoảng thời gian này, khoa tranh sơn dầu đã không có người, cả toà nhà đều tối đen.
Mà phụ cận này cũng rất ít người đi qua, Lâm Lạc tự biết một mình cậu đánh không lại ba người, nhanh chóng suy nghĩ làm sao mới có thể chuồn đi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Trên đỉnh đầu, Miêu Ngạn Quân đang ngạo mạn mà ba hoa khoác lác:
"Mày tên là Lâm Nặc đi, không biết từ chỗ nào chui ra thằng nhóc nghèo, cho rằng bản thân leo lên cành cây cao Tinh Ngộ thì biến thành phượng hoàng?"
"Tao nói cho mày biết, đừng có suy nghĩ viển vông."
"Trong nhà Tinh Ngộ có thể nhìn trúng mặt hàng như mày?" Miêu Ngạn Quân biết em gái thích Tinh Ngộ, nhưng bây giờ trong đầu trong tim Tinh Ngộ dường như chỉ có đứa gọi là Lâm Nặc này.
"Nhìn trúng hay không không phải mày nói là được." Lâm Lạc không nhịn được chọc hắn một câu.
Tay cậu lén lút sờ vào trong túi áo, muốn tìm cơ hội gọi điện thoại gọi người tới cứu.
Miêu Ngạn Quân lại mắt sắc vô cùng, tay Lâm Lạc vừa động hắn đã phát hiện, lập tức đá một cước qua, vừa lúc đá trúng cổ tay phải Lâm Lạc.
Cổ tay Lâm Lạc đau xót, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng cậu chắc chắn cổ tay bầm một mảnh.
"Còn muốn tìm người?" Miêu Ngạn Quân cười lạnh "Tìm Tinh Ngộ à, yên tâm, nhà Tinh Ngộ xa chỗ này như thế, đợi anh ta đuổi tới, bọn tao đã đi rồi."
Lâm Lạc đương nhiên biết, cậu vốn dĩ không định tìm Tinh Ngộ.
Mao Tuấn đang ở thao trường, cách chỗ này không xa, đương nhiên tìm Mao Tuấn thuận tiện nhất.
Nhưng Miêu Ngạn Quân không cho cậu cơ hội này, hất cằm, phân phó tên cao to:
"Lấy điện thoại của nó ra cho tao."
Tên cao to cũng không nói chuyện, khom lưng cướp điện thoại từ trong túi Lâm Lạc.
Lâm Lạc và hắn tranh cướp, bịt miệng cậu sớm nhất là tên lông xanh kia, lập tức đấm một cú qua thẳng vào mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc không phòng bị, bị một đấm này đấm nổ đom đóm mắt, điện thoại bị tên cao to cướp đi, ném qua một bên, vỡ bể màn hình.
Trên màn hình là Tinh Ngộ lúc làm việc.
Vết nứt phá huỷ gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông.
Lâm Lạc lập tức tức giận, đứng dậy muốn đánh nhau với hắn.
Nhưng cậu một địch ba, quả thực không có phần thắng.
Hơn nữa tên cao to đại khái từng luyện qua, có võ công cộng thêm vóc dáng cao to, Lâm Lạc chỉ một mình rất khó đánh lại, huống hồ ba người.
Cậu rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bị ba người vây đánh.
Lâm Lạc chỉ có thể cuộn tròn trên đất, bảo vệ đầu, cơn mưa quyền cước rơi xuống người cậu, cậu lại giống như không biết đau, cười lạnh nói:
"Tao còn cho rằng mày là thằng có bao nhiêu bản lĩnh, cũng chỉ là ỷ vào gia nghiệp nhà mình lớn, ỷ thế bắt nạt người mà thôi."
"Không có nhà mày, mày cho rằng mày tính là cái thứ gì?"
"Rất xin lỗi" Miêu Ngạn Quân cười nhạo nói "Ai bảo bố mẹ mày không có bản lĩnh chứ?"
"Mày hình như cũng chỉ biết vẽ tranh đi, nếu như không có đôi tay này" Trên mặt Miêu Ngạn Quân lộ ra nụ cười tàn nhẫn "Tao xem mày còn vẽ được cái gì."
"Dừng." Miêu Ngạn Quân gọi hai người lại, cong môi cười "Trước đừng đánh, phế bỏ tay nó cho tao."
Vẻ mặt bình tĩnh xưa nay của Lâm Lạc cuối cùng thay đổi.
Cậu cuống quýt thu tay về trong lòng, không dám bảo vệ đầu.
Cậu là hoạ sĩ, nếu như không có tay, tay không thể vẽ tranh, vậy cậu sẽ không phải là cậu nữa.
"Làm sao, cuối cùng cũng sợ rồi?" Miêu Ngạn Quân nói "Mày vừa nãy không phải còn khá ngang ngược à? Tao trái lại muốn xem xem sau khi tay mày phê bỏ thì còn ngang ngược như thế nào."
Sắc mặt Miêu Ngạn Quân trầm xuống: "Ra tay!"
Vóc dáng cao to và lông xanh lập tức đi tới kéo tay Lâm Lạc.
Lâm Lạc phản kháng thì bị bọn chúng đánh mấy bạt tai trên mặt, đánh tới gò má đau rát.
Hai tay cậu khó địch lại bốn tay, cuối cùng bị người kéo tay ra ngoài, giữ trên đất.
Lâm Lạc gấp gáp, muốn rút tay về lại không thành công.
Ánh trắng lạnh lẽo từ giữa nhánh cây rậm rạp của rừng cây thưa thớt chiếu xuống.
Lâm Lạc nhìn thấy Miêu Ngạn Quân giơ chân lên, hung ác giẫm trên cổ tay cậu.
Cổ tay lập tức truyền tới đau nhức thấu tim gan.
Lâm Lạc phát ra tiếng hừ nhẹ đau đớn, gắt gao cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Lạc, Miêu Ngạn Quân khoái chí bật cười.
"Đúng rồi, tao lại nói với mày một chuyện, mẹ mày quả thực là tao đâm đấy."
"Nhưng thế thì làm sao, chứng cứ sớm đã bị tao tiêu huỷ sạch sẽ, mày vĩnh viễn cũng không làm gì được tao. Loại thấp kém dưới đáy xã hội như chúng mày, tàn phế thì tàn phế, dù sao không tàn phế cũng không khác gì nhiều so với chưa tàn phế."
Ánh mắt Lâm Lạc rét lạnh nhìn chằm chằm hắn, trên trán nổi gân xanh, dùng sức lực toàn thân muốn tránh thoát khỏi trói buộc đánh vỡ mặt người này.
Nhưng giãy giụa của cậu lại là phí công.
Bị người như thế này nhục mạ trào phúng mẹ mình, Lâm Lạc tức tới mắt đỏ ngầu.
"Tức giận rồi?" Miêu Ngạn Quân cười nhạo "Mày cứ tức đi."
"Từ hôm nay trở đi tay của mày sẽ bị phế bỏ, cũng không thể vẽ tranh được nữa, kỹ thuật vẽ mày vẫn lấy làm kiêu ngạo sẽ trở thành bọt nước."
"Chỉ có em gái tao mới là hoạ sĩ tranh sơn dầu ưu tú nhất."
"Có cứt!" Cổ tay bị đế giày da của người đàn ông đè dưới chân, đều nói mười ngón liền tim, Lâm Lạc lần này coi như cảm nhận được rồi.
Nhưng dù là vậy, cậu cũng không cho phép Miêu Tố Quân người này vấy bẩn tranh sơn dầu.
"Cô ta chỉ là một kẻ đạo tranh, cô ta cũng xứng vẽ tranh sơn dầu?" Lâm Lạc hừ một tiếng "Cô ta thật sự lợi hại như thế sao còn hốt hoảng xuất ngoại, không dám ở Quốc Mỹ học đại học nữa?"
Sức lực dưới chân Miêu Ngạn Quân đột nhân tăng lên, híp mắt cười lạnh nói:
"Tao thấy một cái tay khác của mày cũng không muốn nữa đi."
-
Trên thao trường, Mao Tuấn đang nghiêm túc dạy Chu Tích Duyệt rèn luyện như thế nào, chạy bộ như thế nào, hô hấp như thế nào, làm sao dãn cơ.
Chu Tích Duyệt ngồi trên bậc thềm xung quanh thao trường, chống cằm hứng thú nhìn cậu ta.
Cô không phải rất hứng thú với thứ này, nhưng cảm thấy bộ dạng Mao Tuấn đỏ mặt tía tai nghiêm túc giảng cho cô rất thú vị.
Tên ngốc to lớn trêu đùa rất đáng yêu, so với Lâm Lạc đáng yêu hơn nhiều.
Nghe hồi lâu, Mao Tuấn giảng xong, lòng bàn tay lau mồ hôi ở góc áo, luống cuống hỏi cô: "Thế nào, nghe hiểu không?"
Chu Tích Duyệt chớp mắt, lắc đầu: "Không hiểu."
"Vậy tôi giảng lại lần nữa." Mao Tuấn gãi đầu "Tôi, tôi không có thiên phú làm thầy giáo gì, cậu......tập trung nghe nhé."
Chu Tích Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ: "Nhưng thời gian đã rất muộn rồi, ngày mai lại giảng đi, cậu đưa tôi về kí túc xá đi."
Bỗng nhiên nhận được vinh hạnh đặc biệt này, Mao Tuấn kích động tới tay cũng không biết để đâu, liên tục gật đầu: "Được, được!"
Kí túc xá nữ và kí túc xá nam cách khá xa, lúc Mao Tuấn đưa Chu Tích Duyệt về kí túc nữ sẽ đi qua khu rừng của khoa tranh sơn dầu.
Sao trời lộng lẫy, ánh trăng vừa vặn, Mao tuấn đứng cách xa Chu Tích Duyệt một mét, mắt nhìn phía trước, nhìn cũng không dám nhìn cô.
Vốn nên là thời khắc tốt, Mao Tuấn cố tình lại không biết chủ động chút nào.
Chu Tích Duyệt thầm nói đồ ngốc, lại đột nhiên nghe thấy trong rừng cây truyền tới vài âm thanh kì quái.
Chu Tích Duyệt dừng bước chân, vểnh tai nghe kỹ.
Mao Tuấn đang chuẩn bị mở miệng hỏi cô sao thế, Chu Tích Duyệt vội vàng bịt miệng Mao Tuấn, nhỏ giọng nói: "Suỵt."
Cô chỉ trong rừng cây: "Cậu nghe, có phải có âm thanh kì quái không?"
Lòng bàn tay ấm áp mềm mại của thiếu nữ dán vào môi mình, Mao Tuấn cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ hồng.
Người đều choáng rồi.
Cậu bình tĩnh lại, nghe lời nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy trong rừng cây có âm thanh, hình như là......vài người đang đánh một người?
Chu Tích Duyệt vội vàng kéo Mao Tuấn trốn sau một cái cây to, nương nhờ ánh sáng tỉ mỉ quan sát.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông quay lưng với bọn họ, dẫm lên tay một người khác, bên cạnh còn có hai người nhìn chằm chằm người bị ấn trên đất.
Mà người trên đất đó......thế mà là Lâm Lạc!
Chu Tích Duyệt con ngươi co rút, không đợi cô làm ra phản ứng, Mao Tuấn đã bùng nổ.
Cậu tiện tay nhặt một cây gỗ từ đất lên xông ra.
Nhìn thấy anh em mình bị người đánh, huyệt thái dương Mao Tuấn giật giật, nhanh chóng xông tới hiện trường, một vụt đập vào đầu tên cao to.
Cậu tuy rằng xông ra rất gấp nhưng cũng không ngu ngốc.
Tên cao to đó trong 3 người xem ra là người không dễ giải quyết nhất, cậu đánh lén đương nhiên đầu tiên phải giải quyết tên này.
Nhưng mà cây gỗ trong rừng cây đã mục nát, Mao Tuấn một gật đập xuống, cây gỗ theo đó mà đứt.
Người đó lại chỉ là đầu đau một chút, ôm đầu định xoay người thì bị Mao Tuấn đấm một cú vào mặt.
Chu Tích Duyệt cũng xông tới.
Mục tiêu của cô là Miêu Ngạn Quân.
Chu Tích Duyệt rít gào vung túi lên tới tấp quật vào mặt Miêu Ngạn Quân, vừa quật vừa kêu to: "Không đứng đắn, không đứng đắn!"
Hai chữ "không đứng đắn" có lúc còn hữu dụng hơn so với cái khác.
Miêu Ngạn Quân đột nhiên không kịp phòng bị bị người dùng túi quật tới tấp, mặt tức đỏ bừng, vừa tránh thoát vừa phẫn nộ nói:
"Ai con mẹ nó không đứng đắn với cô, cô còn biết nói đạo lí hay không?"
Miêu Ngạn Quân cáu giận, đoạt lấy túi trong tay cô mạnh mẽ kéo một cái, Chu Tích Duyệt bị kéo lảo đảo một cái, tức tới cào vào mặt Miêu Ngạn Quân.
Mà Mao Tuấn sau khi đánh gục tên cao to, lông xanh nhìn thấy cậu trước bị doạ một trận, sau đó lại nghĩ tới bản thân lần này có người chống lưng, có sức mạnh thì xông lên đánh nhau với Mao Tuấn.
Lại bị Mao Tuấn đơn phương treo lên mà đánh.
Tên cao to đã qua cơn choáng váng ban đầu, đen mặt muốn đi lên giúp đỡ.
Lâm Lạc lại nhặt một cục gạch lên, "ầm" một cái phang vào đầu tên cao to.
Lập tức máu chảy ồ ạt.
Cả người tên cao to đều choáng váng, kinh ngạc xoay người nhìn Lâm Lạc, sau đó ngã xuống đất hôn mê.
Mao Tuấn và Chu Tích Duyệt nhìn thấy một màn này đều ngốc lặng.
Đây đây đây.......đây là giết người rồi à?!
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:Mang chương ngày hôm qua sửa một chút, sửa thành hai chương......sau đó hôm nay còn vừa cập nhật.