Người nói chuyện không chú ý khống chế âm lượng, vì vậy người trong triển lãm đều nghe thấy, tất cả mọi người đều nhìn người đi tới, bao gồm Lâm Lạc.
Sau khi ngoáy đầu lại, Lâm Lạc đối mặt với khuôn mặt quen thuộc lại có phần xa lạ.
Cậu hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"
Hoá ra là Ngũ Tử Huy.
Từ khi tốt nghiệp cấp 3, Lâm Lạc và Ngũ Tử Huy cắt đứt liên lạc.
Ngũ Tử Huy hại chết nguyên chủ, Lâm Lạc không có cách nào bình thản đối diện cậu ta.
Đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, Ngũ Tử Huy tìm cậu cậu đều không để ý, gửi tin nhắn cũng không trả lời, hai người từ từ xa cách.
Lâm Lạc thậm chí không biết đối phương đang học đại học ở đâu.
Không cẩn thận dẫn tới nhiều ánh mắt như vậy, Ngũ Tử Huy có chút ngại ngùng, vội nói câu xin lỗi với mọi người, chạy bước nhỏ tới trước mặt Lâm Lạc.
"Tôi tới xem triển lãm tranh." Ngũ Tử Huy nói.
Bên cạnh Ngũ Tử Huy còn có một cô gái, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt đen sì phát sáng đang tò mò nhìn Lâm Lạc.
"Ồ" Lâm Lạc không mặn không nhạt trả lời "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chính là thời gian dài không gặp, nhìn thấy cậu bèn tới chào hỏi."
Cô gái bên cạnh hỏi: "Tử Huy, cậu ấy là ai vậy?"
Ngũ Tử Huy vội vàng giới thiệu: "Hàng xóm trước đây của tôi, bạn thân cùng lớn lên, Lâm Nặc."
"Cậu thường nhắc tới người này với tôi?" Cô gái tò mò.
"Đúng, chính là cậu ấy" Ngũ Tử Huy cười, xoay đầu nhìn bức "Mẹ" treo trên tường "Đó là tác phẩm của cậu đi?"
"Không nghĩ rằng cậu bây giờ vẽ tốt như thế."
"Đây là bạn cùng lớp của tôi." Ngũ Tử Huy giới thiệu cô gái "Liễu San San."
"Xin chào." Liễu San San cười chào hỏi với Lâm Lạc.
"Xin chào." Lâm Lạc nhàn nhạt nói.
Ngũ Tử Huy thần sắc phức tạp nhìn Tinh Ngộ, kéo Lâm Lạc sang một bên, nhỏ giọng nói: "Cậu sao lại ở cùng anh ta?"
"Anh ấy là bạn trai tôi." Lâm Lạc vô cùng tự nhiên nói "Đương nhiên ở cùng nhau."
Ngũ Tử Huy nhất thời vẻ mặt nứt vỡ: "Cái, cái gì?! Các cậu, các cậu......"
"Có gì kì quái sao?" Lâm Lạc nói.
Ngũ Tử Huy: "......Không."
Ngũ Tử Huy sắc mặt đỏ bừng: "Tôi chính là không nghĩ rằng, tôi cho rằng cậu......không thích con trai chứ."
Lâm Lạc nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thích Tinh Ngộ, không cần biết anh ấy là nam hay nữ."
Tinh Ngộ nếu như là phụ nữ, Lâm Lạc cũng sẽ vẫn thích anh.
Ngũ Tử Huy cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau cậu ta thở dài: "Được rồi, thế dì biết chuyện này chưa?"
"Bây giờ còn chưa biết, có điều về sau sẽ biết." Lâm Lạc nói.
"Vậy......" Ngũ Tử Huy nghĩ "Nhà anh ta thì sao? Trong nhà anh ta có thể đồng ý các cậu không?"
Lâm Lạc: "Người sinh sống với anh ấy là tôi, lại không phải người trong nhà anh ấy, tôi tin tưởng chúng tôi có thể xử lí."
Lâm Lạc sớm đã nghĩ tới vấn đề này, dựa vào dục vọng khống chế của mẹ Tinh Ngộ, quá nửa là không thích mình.
Nhưng không sao cả, cậu mới không sợ.
Nói nhiều với Ngũ Tử Huy như thế, Lâm Lạc vỗ vai cậu ta: "Cậu tự mình sống tốt là được, không cần quan tâm tôi."
"Không thể nói thế được......" Ngũ Tử Huy thấp giọng nói "Hai chúng ta nói sao cũng là cùng nhau chơi tới lớn......"
"Cậu cứ coi như hôm đó tôi chết đuối ở trong nước là được." Lâm Lạc nói "Tôi còn có việc, không nói nhiều với cậu nữa."
Nói xong, cậu kéo tay Tinh Ngộ tính rời đi, dù sao triển lãm tranh cũng xem rồi, không nghĩ rằng sẽ gặp Ngũ Tử Huy.
Sau đó vừa đi được một bước thì nghe thấy người đàn ông vừa nãy ba hoa khoác lác nói: "Đợi chút!"
Hắn chạy tới trước mặt Lâm Lạc, thần sắc kích động hỏi: "Xin chào, xin hỏi cậu là Lâm Nặc tác giả của "Mẹ" sao?"
Vừa nãy hắn còn cho rằng Lâm Lạc là người bình thường chỉ biết hùa không hiểu nghệ thuật, không nghĩ rằng Lâm Lạc chính là bản thân tác giả.
Người đàn ông vừa xấu hổ vừa vui mừng, ngay tức thì ngăn Lâm Lạc lại hỏi: "Rất xin lỗi, vừa nãy không biết ngài là tác giả, mạo phạm rồi."
"Tôi muốn hỏi ngài chút, bức tranh "Mẹ" có bán không? Tôi vô cùng thích, muốn sưu tầm bức tác phẩm này, hi vọng ngài có thể bỏ đi yêu thích mà bán cho tôi."
Chút "xung đột" nhỏ vừa nãy Lâm Lạc đương nhiên không để trong lòng.
Nhưng bức tranh này là quà sinh nhật tặng cho Phùng Quyên, không thể bán.
Vì vậy Lâm Lạc chỉ đành áy náy nói: "Ngại quá, bức tranh này không bán."
Người này gấp rồi, vội nói: "Có phải là bởi vì vừa nãy......"
"Không phải" Lâm Lạc khiêm tốn cười nói: "Chỉ là bức tranh này tôi đã định tặng người ta, cũng không muốn bán, không có ý tứ ghi thù anh."
Nghe thấy lời này, người đàn ông lập tức có chút thất vọng lại không cưỡng cầu nữa.
"Được rồi, vậy làm phiền rồi."
"Có điều, có thể để lại phương thức liên lạc của ngài không? Ngài về sau nếu có tác phẩm mới, tôi muốn lại đi xem."
Người này hoàn toàn không bởi vì tuổi cậu nhỏ mà khinh thường, ngược lại càng thêm nổi lòng kính trọng.
Trẻ tuổi như thế đã có thể vẽ ra tác phẩm tốt như vậy, tiền đồ không giới hạn.
Lâm Lạc nhìn Tinh Ngộ, đáy lòng có chút vui mừng, không nghĩ rằng trưng bày ra sẽ có hiệu quả tốt như thế, nhanh như vậy đã có người nhìn trúng tranh của cậu.
Tinh Ngộ lấy từ trong túi một tấm danh thiếp nói: "Về sau nếu muốn tìm em ấy có thể liên hệ số điện thoại này."
Lâm Lạc còn chưa có danh thiếp gì.
"Được được, cảm ơn."
Chào tạm biệt người này xong, hai người ra khỏi hành lang trưng bày.
Tới cửa hàng lang trưng bày, hai người liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nụ cười.
Tuy rằng bọn họ đều tán thành trình độ của Lâm Lạc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được tán thành trên thị trường.
Có người muốn trả tiền mua tranh của cậu.
Lâm Lạc rất vui mừng.
Có lẽ là bởi vì phong cách vẽ tranh mới của cậu càng ăn khớp thẩm mỹ đại chúng, cũng không gặp nghi ngờ giống kiếp trước, trái lại thu được một loạt đánh giá tốt.
Sau hôm triển lãm tranh này, Lâm Lạc có thể nhìn thấy trên mạng rất nhiều người tán thành bức tranh này của mình, không ít người đều biết hoạ sĩ trẻ tuổi gọi là Lâm Nặc, vẽ vô cùng tốt.
Có người tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra Lâm Nặc chính là thiếu niên thiên tài thành phố Vân Hải.
Chỉ có điều, không lâu trước cậu vẫn là Lâm Lạc 2.0, nhanh như thế đã vẽ ra đồ vật không giống, mọi người đều có chút không dám thừa nhận.
Lúc đầu Vẽ cả thế giới cung cấp vật liệu vẽ cho Lâm Lạc còn đăng lại "Mẹ" trên weibo chính thức, tiết lộ một vài "bí mật độc nhất", biên soạn một vài cố sự cảm động người nửa giả nửa thật, thuận tiện hấp dẫn lưu lượng cho phòng vẽ.
Càng khiến Lâm Lạc ngoài ý muốn là, không tới vài ngày từ khi Tinh Ngộ đưa danh thiếp ra, lại có người tìm tới Lâm Lạc, tuyên bố nguyện ý ra giá 1 triệu mua "Mẹ".
Đây là một người làm ăn, từ nhỏ tay trắng dựng nghiệp, toàn bộ dựa vào bản thân ra sức làm việc mới có gia nghiệp như bây giờ, mà mẹ của anh qua đời từ sớm, anh thậm chí còn chưa thấy mặt mẹ lần cuối, vì vậy hối hận cả đời.
Mẹ của anh năm đó cũng bán quán vệ đường.
Nhìn thấy bức tranh này của Lâm Lạc liền nhớ tới mẹ mình, tuy rằng biết Lâm Lạc không tính bán, nhưng vẫn muốn tranh thủ một phen.
Lâm Lạc đương nhiên từ chối.
Sau đó đối phương lại tăng giá lên 2 triệu.
Đối với một sinh viên non nớt như Lâm Lạc mà nói, 1 triệu đã là giá trên trời huống hồ là 2 triệu.
Cứ coi như là hoạ sĩ nổi tiếng cũng không nhất định có thể bán được cái giá này.
Lâm Lạc tuy rằng đã rất có tiền, nhưng ai sẽ chê tiền cơ chứ.
Cậu khá thèm 2 triệu này, nhưng "Mẹ" là tặng cho Phùng Quyên, đừng nói 2 triệu, 20 triệu cũng không bán.
Nếu như 200 triệu......vậy còn có thể suy nghĩ một chút.
Có điều, sau khi hai người trực tiếp nói chuyện xong, đối phương bày tỏ nguyện ý trả 2 triệu để Lâm Lạc lại vẽ một bức, vẽ dựa theo ảnh mẹ của anh ta.
Tuy rằng thế này rất sặc mùi tiền, nhưng Lâm Lạc đồng ý.
Bởi vì bị suy nghĩ hiếu thuận mẹ của đối phương đả động, và......2 triệu.
Sau khi thông tin truyền ra, quả thực chấn động giới tranh sơn dầu.
Một sinh viên vốn vô danh, bức tranh đầu tiên thế mà bán ra với giá cao 2 triệu!
Quả thực chưa từng nghe thấy, khó bề tin tưởng.
Nhưng chuyện lại đích xác xảy ra như thế.
Một khoảng thời gian trong diễn đàn của Quốc Mỹ đều đang thảo luận chuyện này, nghị luận tân sinh viên Lâm Nặc năm nay rốt cuộc là thần thánh phương nào, vẽ ra tác phẩm gì kinh hãi thế tục.
Bức "Mẹ" đó càng được sinh viên Quốc Mỹ hết lần này tới lần khác thảo luận, nghiên cứu, bình luận.
Sau đó sau khi mọi người trải qua một phen đánh giá vừa ghen tị lại ngưỡng mộ, mọi người phát hiện, bức tranh được nâng giá cao 2 triệu này thật sự không phải thổi phồng, hoàn toàn đáng giá.
Bọn họ lấy tác phẩm cùng giá cả của các tiền bối khác ra so sánh, thậm chí lờ mờ cảm thấy Lâm Lạc vẽ tốt hơn chút.
Cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu núi cao còn có núi cao hơn, tay của Lâm Lạc mới gọi là tay, tay của bọn họ chỉ là móng vuốt.
Cứ như thế, tên tuổi của Lâm Nặc lần đầu tiên chính thức xuất hiện trong cả giới tranh sơn dầu, là danh nghĩa Lâm Nặc mà không phải Lâm Lạc 2.0
Trung tâm của dư luận Lâm Lạc, trừ bận yêu đương với bạn trai và dành thời gian vẽ bức tranh mới 2 triệu, đương nhiên còn phải thu thập chứng cứ phạm tội của Miêu Tố Quân.
Bắt quỷ team trải qua không ngừng nỗ lực, bọn họ rốt cuộc thu thập kha khá chứng cứ phạm tội của Miêu Tố Quân kịp trước khi ăn Tết.
Tiếp theo, Lâm Lạc vô cùng cứng rắn trực tiếp dùng nick của mình post một loạt hình ảnh so sánh lên mạng.
Tác phẩm của Miêu Tố Quân và thời gian sáng tác, tác phẩm bị cô ta đạo tranh và thời gian sáng tác, mỗi một bức liệt kê ra.
Cứ coi như người hoàn toàn không hiểu mỹ thuật cũng có thể nhìn ra giữa hai người giống tới mức nào.
Một khoảng thời gian, weibo Quốc Mỹ dường như bị ném đá — trước kia cũng đã từng có người lên tiếng phê phán Miêu Tố Quân nhưng đều bị Quốc Mỹ và người trong nhà Miêu Tố Quân ngăn lại.
Nhưng bây giờ, người phát ra những chứng cứ phạm tội này là hoạ sĩ thiên tài đang nổi trong giới tranh sơn dầu, vốn đã tự mang nhiệt độ.
Hơn nữa sau lưng còn có Tinh Ngộ bảo kê cho cậu.
Độ hot của bài viết này càng ngày càng cao, Quốc Mỹ và người Miêu gia thử dùng sức mạnh tư bản ép độ hot xuống nhưng đều bị Tinh Ngộ ngăn cản.
Sau đó, Cảnh Vân cũng chuyển phát bài viết này, lên án mạnh mẽ người đạo tranh, Quốc Mỹ bại hoại và bầu không khí giới tranh sơn dầu.
Cảnh Vân ở giới tranh sơn dầu trong nước là nhân vật có ảnh hưởng lớn, hiếm khi nói chuyện ở nơi công cộng.
Thật sự không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng chính là thông tin nặng đô như thế.
Giáo sư Cảnh Vân tự mình gõ búa hạ kết cục sinh viên Quốc Mỹ đạo tranh, cái này đại biểu cho cái gì?
Đầu tiên, chuyện Miêu Tố Quân đạo tranh đã là ván đã đóng thuyền, càng quan trọng hơn là — điều này ám chỉ thái độ Quốc Mỹ vẫn luôn bao che!
Bằng không Cảnh Vân thân là giáo sư Quốc Mỹ, làm sao có thể tới chút chuyện sinh viên đạo tranh cũng không quản được, còn nháo tới trình độ công khai phê phán?
Thực ra, Lâm Lạc vốn không muốn làm thế này, sự tình ầm ĩ lớn không tốt, đạo lí này cậu hiểu.
Nhưng từ sau khi học viện đồng ý với Tinh Ngộ xong liền ỉm chuyện này xuống, hoàn toàn coi như chưa xảy ra, tới điểm số của Miêu Tố Quân cũng không đổi!
Lâm Lạc cũng là bất đắc dĩ mới hạ kế sách này, mượn áp lực dư luận, ép ngược lại Quốc Mỹ trừng phạt Miêu Tố Quân.
Người Miêu Tố Quân đạo tranh, có người là nghệ thuật gia nước ngoài, có người là nghệ thuật gia trong nước, có người thậm chí là sinh viên Quốc Mỹ.
Chuyện xảy ra hôm nay, bọn họ dồn dập đi ra xếp hàng, vạch trần Miêu Tố Quần hồi đầu đạo tranh như thế nào, uy hiếp đe doạ bọn họ, không cho phép bọn họ nói chuyện.
Dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía.
Quốc Mỹ rất nhanh không chịu nổi áp lực, đồng ý sẽ cho Miêu Tố Quân trừng phạt tương ứng sau khi tra rõ ràng.
Nhưng dân mạng cũng không thừa nhận, trào phúng nói tra mãi tra mãi cũng không phải đạo tranh à, tra cái gì mà tra, chuyện rõ rành rành.
Miêu Tố Quân bình thường ở trên mạng cũng nói năng khá phách lối, lần này khu bình luận của cô ta cũng bị công kích, bên dưới toàn bộ mắng cô ta đạo tranh.
Vừa bắt đầu Miêu Tố Quân còn cứng mỏ, về sau chỉ có thể xuống nước cầu xin, âm dương quái khí nói cô chỉ là lấy làm gương, sau đó lại bị mọi người chế giễu.
Thảm cảnh này khiến trong Bắt quỷ team vô cùng náo nhiệt.
Nỗ lực của 5 người bọn họ trong khoảng thời gian này không uổng công, xem ra lần này Miêu Tố Quân thật sự sắp ngỏm rồi.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-08-14 17:28:07~2021-08-15 17:33:02 ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôiCảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Lạc Giả Thư 1 cái;Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!