Lâm Lạc còn ngồi bên cạnh, Tinh Ngộ chỗ nào có thể để cô lôi kéo mình.
Anh vội vàng rút tay áo ra, nghiêm chỉnh nói: "Tố Quân, em lần này làm không đúng."
"Em là một hoạ sĩ, làm sao có thể đạo tranh?"
"Em không thể đổi vị trí suy nghĩ mà xem, nếu như có người đạo tranh em, đem tranh của em làm thành của mình, tất cả mọi người cũng đều cảm thấy bức tranh đó là của cậu ta, là em đạo tranh cậu ta, em sẽ có cảm nhận gì?"
Nói thật, Tinh Ngộ rất thất vọng với Miêu Tố Quân.
Anh vẫn luôn chỉ coi Miêu Tố Quân có chút tính tình tiểu thư nhưng phẩm hạnh không vấn đề, không giống anh trai cô.
Nhưng Tinh Ngộ không nghĩ rằng Miêu Tố Quân sẽ làm ra loại chuyện này.
Xem độ thành thục khi cô làm chuyện này, chắc chắn không phải lần đầu tiên.
Thiệt cho anh còn thường khen cô vẽ tốt trước mặt Lâm Lạc.
Bây giờ Tinh Ngộ chỉ muốn thu lại những lời đó về.
Thất vọng trong mắt Tinh Ngộ so với mình bị chỉ đạo tranh càng khiến Miêu Tố Quân khó tiếp nhận hơn.
Cô cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống: "Xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng giận em được không?"
Trước mắt chỉ có thể nhân cơ hội quyết đoán nhận sai mới có thể cứu vãn hình tượng của cô trong lòng Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ là một người yêu tranh sơn dầu, chắc chắn không thể tiếp nhận vết nhơ đạo tranh thế này.
Nói không chừng anh sẽ chán ghét cô.
"Em chỉ là......nhất thời bị quỷ ám mới làm ra chuyện như thế, không phải thật sự muốn đạo tranh."
"Chính là cảm thấy bức tranh đó của cậu ta vẽ rất tốt, muốn học tập một chút."
"Muốn học tập, vì vậy vẽ theo bức tranh này, còn vội vàng nộp tranh lên trước tôi?" Lâm Lạc trào phúng.
Cậu kéo Tinh Ngộ về phía mình một chút, không cho người phụ nữ này dựa gần Tinh Ngộ.
"Xin lỗi......" Miêu Tố Quân chỉ khóc "Lâm Nặc, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài, tôi có thể bồi thường cho cậu, cậu muốn gì cũng được."
Cô biết vết nhơ đạo tranh trong vòng tranh sơn dầu có bao nhiêu trí mạng.
Khoé môi Lâm Lạc hơi co rút, có chút cạn lời: "Tôi không cần bồi thường của cô, tôi cũng không thiếu cái gì hết."
Cậu bây giờ trải qua rất tốt, tất cả đều rất tốt.
Dần dần những người này đều muốn lấy tiền đập cậu.
"Miêu Tố Quân." Tinh Ngộ sừng sộ lên, nghiêm khắc nói: "Đây là chuyện bồi thường hay không bồi thường à?"
"Em lớn thế này rồi, cũng không phải trẻ con, chuyện mình làm sai thì tự mình thừa nhận, đừng lúc nào cũng muốn dựa dẫm gia đình giải quyết mọi chuyện."
Bởi vì thời niên thiếu sống chung với bố mẹ không vui vẻ, vì vậy Tinh Ngộ sau khi thành niên thì bắt đầu tự mình dựng nghiệp, tất cả mọi thứ anh có được bây giờ đều dựa vào nỗ lực của bản thân dốc sức làm ra.
Anh hoàn toàn có tư cách nói lời này.
Viện trưởng đứng ra hoà giải, cười nói: "Chủ tịch Tinh, bạn học Lâm Nặc, chuyện này quả thực là Miêu Tố Quân làm sai, nhưng em ấy cũng không phải cố ý."
"Tôi thấy chuyện này......"
"Cô ta làm sao không phải cố ý, cô ta chính là cố ý!" Mao Tuấn nói.
Viện trưởng bị lời này của cậu ta chặn cho có chút mất mặt.
Biệt Nhất Cách kéo tay áo Mao Tuấn, ý bảo cậu nhỏ giọng chút.
Có Tinh Ngộ chống lưng cho Lâm Lạc, cậu đừng xuất đầu lộ diện ở đây, làm không tốt còn bị viện trưởng ghim, ngày tháng về sau sẽ rất khó khăn.
"Anh đừng kéo em." Mao Tuấn lầm bầm.
Biệt Nhất Cách cười nói: "Viện trưởng, có phải cố ý hay không, trong lòng chúng ta tự có tính toán. Còn về xử phạt, em cảm thấy vẫn là theo quy định của học viện đi, ngài xem?"
Miêu Tố Quân cắn chặt răng, trộm trừng mắt với Biệt Nhất Cách và Mao Tuấn.
Biệt Nhất Cách không hề bị lay động.
Mao Tuấn gào lên: "Cô nhìn cái gì? Tuy rằng cô là con gái, nhưng con gái cũng phải làm việc theo quy củ đi?"
Người Miêu gia không ở đây, viện trưởng không dám tự tiện chủ trương, miễn cưỡng cười nói: "Cái này......chuyện xử phạt cũng không phải một mình tôi nói là được."
"Tôi thấy vẫn phải triệu tập các giáo sư và lãnh đạo khác của học viện cùng nhau thương lượng một chút."
"Chủ tịch Tinh, thầy Cảnh, mọi người thấy sao?"
Chủ yếu là ý kiến của hai người này.
Tinh Ngộ nói: "Theo quy trình nên có của học viện đi."
Cảnh Vân nói: "Người đạo tranh vốn không xứng vẽ tranh sơn dầu, huống hồ còn vu khống bạn học? Loại sinh viên này, tôi cảm thấy khoa tranh sơn dầu chúng ta không thể có."
Viện trượng lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cười gật đầu: "Vậy tôi sẽ triệu tập các lãnh đạo khác tới cùng nhau thảo luận một chút trừng phạt với bạn học Miêu Tố Quân."
"Chủ tịch Tinh, công việc của ngài bận rộn, vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền ngài, thực sự ngại quá."
"Tôi tiễn ngài xuống tầng?"
"Đây không phải chuyện nhỏ" Tinh Ngộ cười "Khoa tranh sơn dầu Quốc Mỹ là khoa tranh sơn dầu tốt nhất cả nước, sinh viên ở đây đại biểu cho trình độ cao nhất của giới tranh sơn dầu trong nước tương lai."
"Mà Miêu Tố Quân và Nặc Nặc đều người xuất sắc trong khoa, theo lý mà nói, tương lai bọn họ chính là nhân vật đứng đầu."
"Bọn họ xuất hiện bê bối đạo tranh, đây không chuyện nhỏ."
Tinh Ngộ đứng dậy: "Tôi hi vọng bên viện trưởng và nhà trường có thể xử lí công bằng, không thiên vị mới có thể khiến người người nhìn thấy sự tôn trọng của Quốc Mỹ với tranh sơn dầu, thái độ với đạo tranh."
"Nếu không......tôi rất lo lắng khoa tranh sơn dầu sau này sẽ trở thành bộ dạng gì."
"Đúng, đúng, chúng tôi nhất định sẽ xử lí tốt, chủ tịch Tinh yên tâm." Viện trưởng đứng dậy tiễn Tinh Ngộ xuống tầng.
Lâm Lạc thấy Tinh Ngộ đi, vội vàng nói lời tạm biệt với Cảnh Vân và đám người Biệt Nhất Cách rồi cũng theo xuống tầng.
Viện trưởng tiễn Tinh Ngộ xuống tầng xong thì quay về.
Còn lại Lâm Lạc và Tinh Ngộ đứng đối mặt nhau.
Trong tay Tinh Ngộ còn cầm bức báo hoa đó.
Rửa sạch tội danh của bản thân, còn vạch trần bộ mặt thật của kẻ đạo tranh, tâm tình Lâm Lạc rất ổn.
Cậu cười tủm tỉm nhìn Tinh Ngộ nói:
"Thanh mai của anh bị anh làm khóc rồi, anh không dỗ cô ta?"
"Thanh mai cái gì, đừng nói lung tung." Tinh Ngộ xoa đầu Lâm Lạc "Đừng nói nữa, anh muốn dỗ cũng là dỗ em, dỗ em ấy làm gì?"
"Người ta khóc tới lê hoa đái vũ, anh không đau lòng?" Lâm Lạc hỏi.
Tinh Ngộ bất đắc dĩ cười nói: "Không dám đau lòng, sợ em ăn anh."
Lâm Lạc cũng là trông bên ngoài thì ngoan ngoãn, thực tế tính tình rất hoang dã.
Ký ức của Tinh Ngộ về cảnh tượng hổi đầu cậu cầm chai bia phang vào đầu bố mình còn như mới, chỉ sợ bản thân làm chuyện có lỗi với Lâm Lạc cũng bị thằng nhóc thỏ nhỏ này đập u đầu.
"Biết là tốt." Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, kéo lấy cavat người đàn ông, kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
"Làm chậm trễ công việc của anh rồi, đây là phần thưởng."
"Làm phiền anh vội vội vàng vàng chạy tới đây."
Tinh Ngộ giả vờ kinh ngạc: "Ấy, còn biết cảm ơn, biết làm phiền người rồi?"
Lâm Lạc nghiến răng: "Có bản lĩnh anh không tới xem."
Giả vờ hung ác xong, cậu lại cười hì hì nói: "Ngày mai em thi xong môn cuối rồi, sau đó đi tìm anh."
"Em đồng ý mời bạn cùng phòng ăn cơm rồi, anh chuẩn bị sẵn ví tiền."
"Ngày mai kí túc xá chúng em hẹn ăn."
"Được, tuân mệnh." Tinh Ngộ cười nói.
Anh còn có công việc, không lưu lại lâu, hai người dính một hồi, Tinh Ngộ liền mang bức tranh về công ty.
Anh phải xử lí nốt công việc còn lại, ngày mai mới có thể rảnh.
Trên đường trở về công ty, Tinh Ngộ còn có chút không nỡ.
Anh bóp trán thở dài: Muốn nghỉ hưu rồi, còn không rảnh yêu đương.
Lâm Lạc đứng ở cửa khoa tranh sơn dầu lưu luyến không nỡ nhìn xe Tinh Ngộ đi xa, mãi tới khi biến mất trong tầm nhìn mới quay đầu đi vào trong.
Vừa vặn chạm phải Cảnh Vân và đám người Biệt Nhất Cách xuống tầng.
Miêu Tố Quân đi đầu, trên mặt còn vết nước mắt.
Nhìn thấy Lâm Lạc, cô hung ác trừng cậu, dẫm giày cao gót nhanh chóng chạy đi, chỉ lưu lại bóng lưng có chút chật vật.
Lâm Lạc không để ý cô, chạy bước nhỏ tới trước mặt Cảnh Vân, biểu thị cảm ơn với Cảnh Vân.
"Thầy Cảnh, lần này may có thầy giúp đỡ. Nếu không em không biết nên làm thế nào."
"Chuyện vặt" Cảnh Vân xua tay "Không cần cảm ơn, thầy chỉ là nói ra thứ thầy thấy được."
Cảnh Vân vỗ bả vai Lâm Lạc: "May sao em có chứng cứ, nếu không loại chuyện này rơi trên đầu thật sự hết đường chối cãi."
Chứng cứ mang tính quyết định nhất thực ra là bức tranh Tinh Ngộ mang tới, những cái khác đều là bằng chứng.
"Em cứ vẽ cho tốt, đừng bận tâm cô gái đó, về sau cô ta nếu như lại tìm em gây chuyện, có thể tìm thầy giúp đỡ."
"Đương nhiên, có lúc tìm Tinh Ngộ càng hữu dụng." Cảnh Vân đùa "Em tìm cậu ta cũng được."
Cảnh Vân nhìn được ra quan hệ hai người rất tốt, tuyệt đối không phải mối quan hệ tài trợ và được tài trợ bình thường.
Hàn huyên vài câu với Cảnh Vân, nghiêm túc nói cảm ơn, Lâm Lạc nhìn theo Cảnh Vân rời đi.
Mao Tuấn thấy Cảnh Vân vừa đi thì nhào một cái lên người cậu, ôm chặt cậu:
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may sao Nặc Nặc trong sạch!"
"Miêu Tố Quân cũng quá hư rồi, thế mà làm chuyện ác độc như thế."
"Còn ở đó giả vờ vô tội, cái gì không phải cố ý, oẹ."
"Cái miệng này của cậu ngược lại khá lợi hại." Trong lúc Mao Tuấn nói chuyện, một giọng nữ trong trẻo chen vào.
Mấy người vừa quay đầu nhìn thì thấy Chu Tích Duyệt đi ra từ sau góc cua, cười dài nói: "Nhìn không ra cậu còn khá trượng nghĩa."
"Lớp, lớp trưởng?" Mặt Mao Tuấn thoáng đỏ "Cậu sao lại ở đây?"
Chu Tích Duyệt chắp tay sau lưng nói: "Tôi là sinh viên khoa tranh sơn dầu, làm sao không thể ở đây?"
"......" Mao Tuấn gãi mặt "Thế nhưng cậu bây giờ không phải chưa thi à?"
Chu Tích Duyệt nói: "Làm sao cậu biết tôi có thi hay không?"
Mao Tuấn: "......"
Bại lộ rồi.
Cậu đương nhiên đã thám thính qua, thời khoá biểu của Chu Tích Duyệt cậu rất rõ ràng, mỗi môn lúc nào thi cũng đều nhìn qua.
Chu Tích Duyệt bật cười, cũng không ép hỏi cậu ta, xoay đầu nói với Lâm Lạc: "Đáng tiếc nha, kịch vừa nãy hay như thế, tôi thế mà lỡ mất."
Lâm Lạc kinh ngạc nói: "Cậu biết?"
Chu Tích Duyệt nói: "Tôi thi xong một môn, nhìn thấy mấy người họ lên tầng, cảm thấy kì quái bèn đi theo nhìn."
"Không nghĩ rằng nghe được dưa lớn như thế."
Chu Tích Duyệt lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Vốn còn cho rằng đàn chị vẽ tranh còn khá tốt, không nghĩ rằng cô ta thế mà đạo tranh, còn vu khống ngược lại người khác đạo tranh."
Biệt Nhất Cách bỗng nhiên nói: "Kì thực đây không phải lần đầu của cô ta."
Mấy người kinh ngạc.
Biệt Nhất Cách ôm cánh tay cười nói: "Đây có gì kì quái sao, cô ta là kẻ đạo tranh phạm tội nhiều lần, chỉ là lần này chọn tranh Nặc Nặc."
"Trước đây cũng không phải chưa từng có."
"Nhưng trước đây ỷ vào trong nhà có tiền, học viện không dám bắt cô ta làm gì, đều dễ dàng bỏ qua."
"Trong học viện cũng không chỉ một người biết, nhưng không ai dám nói gì."
"Sao có thể như thế?" Chu Tích Duyệt tức giận "Chỉ với cô ta cũng xứng vẽ tranh sơn dầu? Thật sự sỉ nhục người vẽ tranh sơn dầu chúng ta! Hừ!"
Mao Tuấn phụ hoạ nói: "Đúng vậy đúng vậy, người như thế cũng xứng vẽ tranh sơn dầu, còn mỗi năm giành học bổng? Trường học nghĩ thế nào thế?"
Hạ Văn Thu nói: "Bởi vì nhà cô ta cúng cho trường mấy toà lầu, trường học còn có thể nghĩ như thế nào?"