Sắc mặt thầy Nhâm trầm xuống: "Lâm Nặc! Em sao lại không thức thời như thế? Nhất định phải làm lớn chuyện để tất cả mọi người biết em đạo tranh em mới bỏ qua sao?"
"Mất mặt này không chỉ mình em, càng mất mặt là khoa tranh sơn dầu chúng ta, là người của cả Quốc Mỹ chúng ta!"
Lâm Lạc cảm thấy không đúng lắm, giáo viên bình thường vào lúc này đều đồng ý tìm Miêu Tố Quân tới đối chất với cậu đi, mà không phải kiên định đổ lỗi cho cậu.
Trừ phi là giáo viên cố ý thiên vị Miêu Tố Quân.
Lâm Lạc vừa nghĩ liền hiểu, Miêu gia quyên góp cho Quốc Mỹ vài toà lầu, giáo viên thiên vị Miêu gia cũng là nên.
Nếu không nếu đắc tội Miêu Tố Quân, Miêu gia về sau không đưa tiền nữa thì làm sao?
Nhưng Lâm Lạc từ trước tới nay không biết cái gì gọi là thức thời.
"Không sao, thầy" Lâm Lạc kéo khoé môi cười lạnh "Nếu cuối cùng chứng thực em quả thực đạo tranh, em tự mình thôi học, không liên luỵ trường học."
"Bây giờ, em muốn đối chất với Miêu Tố Quân."
"Thầy không nguyện ý lẽ nào là trong lòng có quỷ, thiên vị cô ta, biết rõ là cô ta đạo tranh vậy nên mới không dám?"
"Ai trong lòng có quỷ?" Thầy giáo Nhâm vỗ bàn "Em tuổi nhỏ sao lại không hiểu phải tôn sự trọng đạo. Tôi là thầy giáo của em, có người nói chuyện như thế với thầy giáo như em à?"
Lâm Lạc không muốn cãi nhau với ông ta, chỉ hỏi: "Thế thầy rốt cuộc có muốn gọi cô ta tới đối chất hay không? Thầy nếu không như chịu, em trực tiếp đi tìm thầy Cảnh, đi tìm viện trưởng, tìm lãnh đạo những trường học khác."
"Khẩu khí không nhỏ." Thầy giáo Nhâm cười lạnh "Em thật sự có bản lĩnh đó thì đi tìm. Tôi ngược lại xem xem em tẩy sạch cho bản thân thế nào."
Lời không hợp ý, Lâm Lạc quay đầu đi.
Thực ra chuyện này cũng không khó chứng minh, Lâm Lạc có chút vui mừng nghĩ.
Bởi vì báo hoá là cậu sớm đã vẽ qua, sau này tiến hành sáng tác lần hai mới thành bộ dạng đi nộp.
Bức báo hoa đó đoán chứng bây giờ vẫn đang đặt ở chỗ Tinh Ngộ, có Tinh Ngộ làm chứng cho mình.
Trường học có thể không cho mình mặt mũi, nhưng không thể không cho Tinh Ngộ mặt mũi.
Đi ra khỏi văn phòng giáo viên, Lâm Lạc gọi điện thoại cho Tinh Ngộ.
Bên kia, Tinh Ngộ đang làm việc, thấy cuộc gọi hiển thị "Thiên tài nhỏ", lập tức nhận lấy.
"Alo?" Giọng người đàn ông từ ống nghe truyền ra.
Vừa nghe thấy gọi đối phương, tâm tình hỏng bét vừa nãy bị thầy Nhâm và Miêu Tố Quân làm buồn nôn trong nháy mắt được chữa khỏi.
Lâm Lạc thả lỏng không ít, nhẹ giọng nói: "Tinh Ngộ, anh có thể tới trường học một chuyến không? Em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp."
"Bây giờ sao?" Tinh Ngộ hỏi.
"Ừm" Lâm Lạc nói "Bây giờ, anh rảnh không?"
Tinh Ngộ nhìn đồng hồ, anh chút nữa có cuộc họp, nhưng có thể đẩy lùi.
Lâm Lạc hiếm khi gọi anh tới trường học, nhất định là có chuyện quan trọng gì.
"Rảnh, có chuyện gì?" Tinh Ngộ hỏi.
Giọng nói Lâm Lạc có chút sa sút: "Em có môn chuyên ngành chỉ thi được 50 điểm, bởi vì giáo viên hoài nghi em đạo tranh, cho tranh của em 0 điểm."
"Anh có thể mang bức tranh báo hoa lần trước em vẽ ở công ty anh tới không, làm chứng cho em."
"Em không có đạo tranh, là cô ta đạo em."
Tuy rằng cậu không biết Miêu Tố Quân làm sao đạo được.
Bức tranh này cậu vẫn luôn hoàn thành trong kí túc xá, trừ người trong kí túc xá, không có người khác nhìn qua.
Nhưng Lâm Lạc tin tưởng, bạn cùng phòng của cậu sẽ không làm ra sự việc có lỗi với mình.
"Ai?" Tinh Ngộ lại hỏi.
Lâm Lạc ngập ngừng: "......Miêu Tố Quân."
Cậu lo lắng Tinh Ngộ liệu sẽ bảo mình thôi hay không.
Dù sao thanh danh đạo tranh trong vòng tranh sơn dầu là vô cùng khó nghe.
Những hoạ sĩ tranh sơn dầu thuần nghệ bọn họ, cái nhìn trúng chỉ là tác phẩm và danh tiếng, hi vọng vẽ ra tác phẩm càng tốt, hi vọng có thể trở thành hoạ sĩ tranh sơn dầu chuyên nghiệp.
Vì vậy, nếu Miêu Tố Quân lưng cõng vết nhơ đạo tranh, danh tiếng liền thối.
Người làm nghệ thuật sẽ không mua nợ của cô ta.
Đầu bên này điện thoại, Tinh Ngộ hơi nhíu mày, trong giây lát, anh lập tức nói: "Em đợi anh một chút, anh lập tức tới."
Bức tranh báo hoa lần trước Lâm Lạc vẽ cũng được Tinh Ngộ lồng khung, treo trong phòng làm việc của mình.
Bức tranh đó chỉ dùng vài tiếng đồng hồ, độ hoàn thành hơi thấp nhưng vẫn như cũ rất đẹp, hơn nữa dù sao vẽ cũng là bản thân Tinh Ngộ.
Anh đương nhiên phải trân quý.
Lâm Lạc ngồi xổm ở cửa khoa tranh sơn dầu.
Hai ngày này không có tuyết rơi, tuyết đọng trên đất sắp tan hết rồi, chỉ còn lại đống tuyết bẩn còn thừa chút bên đường mà người qua đường không giẫm tới.
Cây phong sớm đã rụng hết lá, cành cây trơ trụi lay động trong Gió Bắc rét mướt.
Từ khi Lâm Lạc đến Quốc Mỹ, gặp được cơ bản đều là người dịu dàng thân thiện, rất ít gặp phải ác ý.
Điều này khiến cậu nảy sinh cảm giác sai lầm nào đó, dường như người Quốc Mỹ đều rất tốt.
Bây giờ xem ra......cách nghĩ của cậu quá lạc quan.
Cậu vốn cho rằng mình và Miêu Tố Quân chỉ có thể coi là tình địch, cứ coi như không hợp nhau cũng không đến nỗi làm ra loại trình độ này.
Đã đạo tranh của cậu, lại còn vu khống cậu đạo tranh.
Nếu như không có Tinh Ngộ, lần này cậu thật sự chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhận lấy vu khống, cứ coi như giải thích cũng sẽ không có người tin tưởng.
Dù sao cậu thể đơn sức bạc, chỉ bất quá là sinh viên có chút tiền.
Khác biệt một trời một vực với Miêu Tố Quân loại thiên kim tiểu thư này.
Lâm Lạc có vẽ không biết bao nhiêu bức tranh cũng không đuổi kịp gia sản Miêu gia.
Lâm Lạc ngồi xổm một lúc, không để bản thân ủ rũ quá lâu, lại gọi điện cho Cảnh Vân, bảo thấy thay mình làm chứng.
Phong cách vẽ của cậu sớm đã khác xưa, không phải là Lâm Lạc 2.0 nữa.
Cảnh Vân đã nhìn qua tác phẩm mới của cậu.
Đối với loại phỉ báng ác ý sinh viên gặp phải, Cảnh Vân lập tức vỗ ngực nói được, ông lập tức tới, bỏ tranh trong tay xuống, nổi giận đùng đùng đi tới trường học.
Ông là một nghệ thuật gia thuần tuý, mới không quan tâm tư bản cái gì, từ trước tới nay không làm chuyện trái lương tâm.
Tiếp đó, Lâm Lạc lại gửi tin nhắn cho đám Mao Tuấn, bảo bọn họ giúp mình làm chứng, bản thân bắt đầu vẽ bức tranh này thời gian sớm nhất và quá trình vẽ.
Làm xong tất cả những cái này, Lâm Lạc cầm điện thoại, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười.
Cậu nghĩ, có nhiều người làm chứng như thế, xem Miêu Tố Quân đó còn có thể nói như thế nào.
Hừ.
Cậu cũng không phải dễ bắt nạt thế đâu.
Tiếp theo chính là đi tìm lãnh đạo học viện.
Lâm Lạc đứng dậy, lên tầng đi tới văn phòng viện trưởng.
"Cốc cốc cốc" Lâm Lạc gõ cửa.
"Mời vào." Bên trong vọng ra giọng nói của viện trưởng.
Viện trưởng là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, có chút phát tướng, da dẻ trắng ngần, tóc tai thưa thớt, lông mày cũng chỉ có vài cọng.
Lâm Lạc đẩy cửa, cúi chào với viện trưởng: "Xin chào viện trưởng."
"Lâm Nặc?" Viện trưởng cười "Em tới tìm tôi có chuyện sao? Tới, ngồi đây."
"Quả thực có chuyện." Lâm Lạc đi tới bên ghế sofa ngồi xuống.
Viện trưởng từ sau bàn làm việc đi tới, ngồi đối diện Lâm Lạc, cười nói: "Có chuyện gì? Nói xem."
Lâm Lạc tóm tắt chuyện mình bị nghi đạo tranh nói cho viện trưởng.
Viện trưởng nghe xong, nụ cười trên mặt không đổi, ôn hoà nói: "Chuyện này......cũng dễ nói, nếu như em có thể chứng minh em không đạo tranh, để thầy Nhâm sửa điểm cho em là được."
Lâm Lạc hơi nhíu mày: "Em đương nhiên có thể chứng minh."
"Nhưng đây không chỉ là vấn đề điểm số của em."
"Nếu như em có thể chứng minh em không đạo cô ta, vậy nghĩa là cô ta đạo tác phẩm của em."
"Vậy thì, cô ta có lẽ nên được 0 điểm."
"Hơn nữa, thầy Nhâm không phân tốt xấu nhận định em đạo tranh, đây có phải cũng là mất đạo đức giáo viên?"
"Lời này nói thế không sai" Viện trưởng nói "Nhưng chúng ta làm người vẫn là nên lưu cho người ta con đường sống, không cần đuổi cùng giết tận. Đều là bạn học cùng học viện, làm quá mức, không hợp lí."
"Huống hồ, lúc trước thầy Nhâm cho là em đạo tranh, cũng chỉ là cho em 0 điểm, không xử lí kỷ luật đúng không?"
"Nói như thế em còn phải cảm ơn thầy ấy hạ thủ lưu tình?" Lâm Lạc khó có thể tin, cảm thấy dở khóc dở cười, lại là trong dự đoán.
Viện trưởng xuất phát từ suy tính của bản thân ông, tất nhiên hi vọng chuyện này lớn biến nhỏ, không muốn đắc tội Miêu Tố Quân.
"Này không đến nỗi." Viện trưởng xoa ngón tay "Tôi lại không phải người không phân phải trái, cậu ta làm việc sai lầm, tôi sẽ gọi cậu ta tới phê bình."
"Vậy Miêu Tố Quân thì sao?" Lâm Lạc lạnh lùng hỏi.
Thầy giáo Nhâm nhiều nhất là đồng loã, Miêu Tố Quân mới là chủ mưu.
Viện trưởng nghĩ nghĩ, hơi cười nói: "Lâm Nặc, tôi nhớ hoàn cảnh gia đình em hình như không phải rất tốt đi, mẹ bày quán bán bánh crepe ở cồng trường?"
"Thầy muốn uy hiếp em?"
Viện trưởng cười: "Em cho rằng em đóng phim truyền hình à, còn uy hiếp. Tôi là muốn nói, chuyện này em có thể quả thực chịu uỷ khuất, học viện nguyện ý bồi thường cho em, ví dụ miễn giảm học phí của em, em thì không cần bám mãi chuyện này không tha. Thế nào?"
Lấy tiền thu mua cậu? Lâm Lạc xem thường.
Cậu bây giờ không phải người thiếu tiền.
"Chả sao cả." Lâm Lạc cứng rắn nói.
"Nếu thầy cũng bênh vực cô ta, vậy thì đợi đấy, đợi chút nữa sẽ có người tới giúp em làm chứng."
Lâm Lạc nói xong liền không nói nữa, cứ ngồi thế ở văn phòng viện trưởng đợi, thuận tiện thông qua nhóm lớp gửi tin nhắn cho Miêu Tố Quân.
"Dám đạo tranh của tôi, dám tới học viện đối chất với tôi không?"
"Tôi ở văn phòng viện trưởng, cô tới đây, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Miêu Tố Quân mới không để ý cậu: "Ai đối chất với cậu, tôi còn bận ôn tập, không rảnh."
"Vậy cũng được" Lâm Lạc nói "Dù sao cô tới hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả."
Nói xong, Lâm Lạc chặn tin nhắn của cô ta.
Đợi một lúc, Cảnh Vân và đám Mao Tuấn đều vội vàng tới.
Mao Tuấn gào thét với Lâm Lạc trong chat voice, tức gần chết: "Con mụ kia làm sao thế, còn đạo tranh, tự bản thân cô ta không biết vẽ à?"
"Tranh của Nặc Nặc là bọn tôi nhìn từng chút vẽ ra, làm sao có thể đạo tranh cô ta?"
Kết quả vừa vào cửa văn phòng viện trưởng, nhìn thấy viện trưởng và Cảnh Vân bên trong, lập tức im như thóc.
Viện trưởng nhìn mấy người này, trong lòng còn khá bình tĩnh.
Vẫn tốt, vài người này còn có thể đối phó.
Không nghĩ rằng Lâm Lạc lại nhận điện thoại: "Alo? Tinh Ngộ, anh tới rồi?"
"Ừm, em bây giờ ở văn phòng viện trưởng, anh trực tiếp tới đây đi."
......Tinh, Tinh Ngộ? Viện trưởng sững sờ.
Ông sớm nghe đồn Lâm Lạc và Tinh Ngộ quen biết nhau, nhưng Tinh Ngộ và Miêu gia càng là chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, vậy quan hệ khỏi nói thân cận biết bao.
Tinh Ngộ làm sao sẽ đứng về phía Lâm Lạc, giúp cậu làm chứng?
Nếu như Tinh Ngộ quyết tâm giúp Lâm Lạc nói chuyện, chuyện này liền khó giải quyết rồi.
Không......sẽ không, một bên là Miêu Tố Quân cùng nhau lớn lên, một bên chỉ là sinh viên vô danh, Tinh Ngộ sẽ không đối nghịch với Miêu Tố Quân.
Nghĩ tới đây, lòng viện trưởng trấn định lại vài phần.
Không bao lâu, Tinh Ngộ đuổi tới.