Dòng máu toàn thân trong nháy mắt xông lên đại não, adrenalin và dopamine điên cuồng tiết ra, mỗi tấc da thịt trên người đều đang sôi sục bốc cháy.
Dưới tay áo phao mùa đông dày dặn, Lâm Lạc sắp bứt đứt gấu áo rồi.
Nghe Tinh Ngộ thổ lộ, cậu còn có chút cảm giác không chân thật.
Thế thôi?
Cậu theo đuổi được Tinh Ngộ rồi?
Cậu cũng giỏi quá đi ý.
Tới Tinh Ngộ còn có thể theo đuổi được.
Trái tim Lâm Lạc đập nhanh tới mức sắp quá tải.
Tinh Ngộ ôm cậu rất chặt, thậm chí còn hơi ghìm, Lâm Lạc động một chút, gò má cọ vào mái tóc ngắn của Tinh Ngộ ngưa ngứa.
Khoang mũi vẫn như cũ là mùi hương gỗ cậu rất thích, trầm ổn ưu nhã.
Trên mặt Lâm Lạc không khỏi hiện lên nụ cười, thậm chí cười ra tiếng.
Tinh Ngộ buông cậu ra, hỏi: "Có chuyện gì buồn cười thế à?"
Lâm Lạc nói: "Vui á, em thế mà theo đuổi được Tinh Ngộ."
"Còn là anh thổ lộ trước." Lâm Lạc hơi giương cằm "Em quá giỏi."
Phải biết, Tinh Ngộ là nam thần trong mộng của biết bao người, lớn lên đẹp, vừa có tiền lại là quý ông hào phóng, không có scandal.
Tinh Ngộ bật cười, véo mặt Lâm Lạc: "Em nhóc lừa đảo."
"Ngày ngày phát vòng bạn bè lừa người."
"Anh còn cho rằng em yêu đương với cô gái nhà người ta."
Lâm Lạc nhướn mày: "Vậy nên anh mới vội vàng chạy tới trường học tìm em?"
Tinh Ngộ không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú mắt Lâm Lạc.
Lâm Lạc bị anh nhìn tới mức có chút ngượng ngùng, hỏi: "Xem ra bọn họ nói quả thật không sai."
"Vẫn phải khích anh một cái."
"Anh sai rồi." Tinh Ngộ không chút tôn nghiêm nhận sai "Sớm biết anh không nỡ như thế, lần trước đã đồng ý yêu đương với em."
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, một chân giẫm xuống đất, một chân dẫm lên chân ghế, hai tay bám vào vai người đàn ông.
Cậu nghiêng người làm dáng vẻ muốn hôn lại ở lúc Tinh Ngộ chủ động hôn tới, sắp chạm vào thì lui về sau nghiêng đầu trốn.
Cậu cười nói: "Con người vẫn là phải lúc mất đi mới biết quý trọng, người xưa nói không sai."
"Anh biết sai rồi."
Tinh Ngộ nắm cằm cậu, để Lâm Lạc đối mặt với mình.
"Em tha thứ anh đi."
"Anh còn chưa tìm em tính sổ đó, nhóc lừa đảo." Tinh Ngộ nâng mắt ý chỉ "Biển".
Vừa nhắc tới "Biển" Lâm Lạc liền chột dạ.
"Vậy em.......bán thân trả nợ ha, được không?" Xác định tâm ý Tinh Ngộ xong, gan của Lâm Lạc càng to hơn.
"Được" Tinh Ngộ mỉm cười "Em muốn tính nợ như thế nào?"
Lâm Lạc nghĩ nghĩ: "Một cái hôn 5 hào, lên giường một lần 1 tệ."
"Nếu hôn mặt, tính rẻ chút......1 hào đi!"
Tinh Ngộ: "......"
Lâm Lạc: "Rẻ thế này anh còn không hài lòng?"
Tinh Ngộ: "Rẻ thế này em muốn tới lúc nào thì xong?"
Con ngươi Lâm Lạc đảo một vòng: "Tới kiếp sau đi."
"Được." Tinh Ngộ nắm cằm Lâm Lạc hôn lên "Vậy 5 hào trước đi."
Lần trước là đánh lén Tinh Ngộ, đã từng hôn miệng anh nhưng chỉ là như chuồn chuồn lướt, Lâm Lạc cũng không biết hôn thật sự là cảm giác gì.
Nhưng lúc Tinh Ngộ hôn tới cậu liền biết.
Choáng váng, giống như nằm mơ, cảm giác rất ngọt, cậu đoán có lẽ chỉ là cảm nhận tâm lí.
Có điều cái này không gây trở ngại việc cậu hưởng thụ.
Lâm Lạc bị Tinh Ngộ ép lên tường, hơi ngẩng đầu, hôn tới miệng phát đau.
Cẩu nam nhân này có lẽ là nhịn lâu rồi, hôn đặc biệt dùng lực, tay sờ loạn trên người cậu.
Lâm Lạc vừa hưng phấn vừa căng thẳng, cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở.
Đợi lúc Tinh Ngộ buông cậu, Lâm Lạc thở dốc dựa vào tường, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn vào mặt người đàn ông.
Ánh đèn từ phía sau chiếu tới, mặt Tinh Ngộ hơn nửa ở trong bóng tối hiện ra càng thêm dịu dàng.
Cậu giơ tay sờ gò má Tinh Ngộ, cười nói:
"Ông chủ Tinh thật lợi hại, sắp hôn em tới chết luôn."
Đứa trẻ này không quản được miệng mình, cái gì cũng dám nói ra.
Tinh Ngộ véo má cậu: "Anh khuyên em vẫn là bớt nói hai câu, nếu không gặp hoạ chính là em."
"Gặp hoạ?" Lâm Lạc giả vờ không hiểu "Gặp hoạ gì nha?"
Tinh Ngộ nhìn chằm chằm môi cậu không nói chuyện.
Lâm Lạc liếm chỗ bị hôn rách da trên môi, dựa lại gần nói:
"Này thì tính gặp hoạ cái gì, em ước gì anh làm em chết trên giường."
Hô hấp Tinh Ngộ cứng lại, giữ gáy thiếu niên hôn tới.
Có điều, anh cuối cùng chỉ hôn, không có tiến thêm bước nữa.
Tinh Ngộ lo lắng Lâm Lạc tuổi nhỏ, vừa mới yêu đương đã như thế không thích hợp, sợ doạ tới cậu.
Vẫn là thuận theo tiết tấu của các bạn nhỏ, chậm rãi, không gấp gáp.
Này thì cũng thôi đi, điều Lâm Lạc thấy càng quá đáng đó là hôn xong, sờ xong, Tinh Ngộ thế mà còn muốn đuổi cậu ra phòng cho khách ngủ.
Người đàn ông này có phải có vấn đề hay không?
Lâm Lạc tâm không cam tình không nguyện xoay người về phòng cho khách, Tinh Ngộ đã đóng cửa phòng ngủ chính.
Lâm Lạc oán niệm bước vào phòng cho khách, đóng cửa lại liền hưng phấn bổ nhào lên giường lớn êm ái, gửi tin nhắn cho nhóm KTX 817.
Lâm Nặc: "!!! "
"Anh em, tin tốt!"
Biệt Nhất Cách là người đầu tiên trả lời: "Theo đuổi được người đàn ông của cậu rồi?"
Lâm Nặc: "Sao anh biết?"
Biệt Nhất Cách: "Trong đầu cậu trừ vẽ tranh cũng chỉ có người đàn ông của cậu."
Lâm Nặc vui vẻ rạo rực nói: "Theo đuổi được rồi, theo đuổi được rồi."
Mao Tuấn là người thứ hai chui ra: "! "
"Phòng chúng ta lại có người có bồ?"
Hạ Văn Thu: "Bây giờ chỉ còn lại một mình Tuấn Tuấn độc thân từ trong trứng, cậu tự mình suy nghĩ lại mình cho tốt đi."
Mao Tuấn: "Khóc huhu.jpg."
Hạ Văn Thu: "Chúc mừng Nặc Nặc! Tung hoa.jpg."
Mao Tuấn: "Chúc mừng Nặc Nặc, có phải nên mời cơm hay không?"
Biệt Nhất Cách: "Chúc mừng, mời cơm mời cơm, bảo người đàn ông của cậu mời."
Lâm Nặc: "Tối nay tôi không về, ngày khác mời các cậu ăn cơm."
Biệt Nhất Cách: "Ô, ở trong nhà người ta? Nhanh như thế đã muốn ứ ừ rồi à?"
Mao Tuấn: "Nặc Nặc nhanh như thế đã muốn từ biệt đội quân xử nam chúng tôi rồi à?"
Hạ Văn Thu: "Nhanh như thế?"
Lâm Nặc: "Không có, tôi ngủ phòng cho khách, không ngủ cùng nhau, các cậu nghĩ đi đâu vậy."
Biệt Nhất Cách:: Tại sao ngủ phòng cho khách?"
Lâm Nặc: "Có lẽ anh ấy thấy tôi nhỏ tuổi, vì vậy muốn tới từ từ đi."
Hạ Văn Thu: "Như thế cũng tốt, không thể để anh ấy xuống tay quá nhanh."
Lâm Nặc sặc: "Cái gì xuống tay quá nhanh, quan trọng là tôi muốn ngủ anh ấy á."
"Kết quả anh ấy tôn trọng tôi như thế, tôi cũng ngại vồ vập."
Biệt Nhất Cách vui mừng không xiết: "Đừng gấp, từ từ tới, yêu đương rồi còn sợ không ngủ được?"
"Cũng đúng." Lâm Lạc nói chuyện với bạn cùng phòng xong lại đi tìm Chu Tích Duyệt.
Cậu phát cho Chu Tích Duyệt hồng bao 666: "Cảm ơn chị Duyệt giúp đỡ, tôi có bồ rồi."
Chu Tích Duyệt cũng không khách sáo, thu hồng bao của cậu, hào phóng nói: "Chuyện nhỏ, cậu nếu như thật sự muốn cảm ơn tôi, lại rửa bút cho tôi tháng nữa đi."
"......" Lâm Lạc: "Thôi thôi."
"Tôi giúp cậu tìm Mao Tuấn rửa đi, cậu ấy chắc chắn rất tình nguyện."
Chu Tích Duyệt: "Miễn, trừ phi cậu ta cũng phải theo đuổi đàn ông."
Lâm Lạc: "......"
Bạn trai thì sẽ không theo đuổi......nhưng nếu như gan to thì có thể sẽ theo đuổi con gái.
Lâm Lạc có chút buồn cười, tuy rằng cậu rất muốn giúp Mao Tuấn một tay nhưng hiển nhiên hiệu quả rất ít.
Chỉ có thể cảm thán Tuấn Tuấn tự cầu phúc.
Cửa đối diện, Tinh Ngộ nằm ngửa trên giường nhìn về phía trần nhà.
Trong phòng tối như mực, không bật đèn, rèm cửa cản ánh sáng hiệu quả rất tốt ngăn chặn mọi tia sáng, tối tới vươn tay không thấy 5 ngón.
Đáng lẽ là giờ nên đi ngủ, Tinh Ngộ lại không có chút muốn ngủ nào.
Trong đầu toàn là Lâm Lạc.
Nụ cười của Lâm Lạc, ánh mắt ẩm ướt sau khi hôn, đôi môi sưng đỏ, da dẻ lồng ngực Lâm Lạc bị hơi nóng làm hơi ửng đỏ, eo thon mảnh, còn có chân vừa thon vừa dài, chân đi tất trắng......
Cũng không biết từ lúc nào, mỗi điểm trên người thiếu niên đều hấp dẫn Tinh Ngộ khiến anh không thể dời mắt.
Dẫn ra dục vọng của anh, thật lâu không có cách nào dập tắt.
Nhớ tới kết quả lần trước tắm nước lạnh, Tinh Ngộ dẹp tan ý niệm này.
Mùa đông quá lạnh.
Dù sao bây giờ yêu đương rồi, cũng không cần khắc chế như thế.
Tinh Ngộ nghĩ như vậy, tay thò vào trong chăn.
Một lúc lâu sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông, anh vươn tay rút giấy từ tủ đầu giường, nghiến răng nghĩ lúc nào mới có thể làm nhóc con kia.
Trêu chọc anh tới mức đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
......
Ngày hôm sau, Lâm Lạc đã tỉnh từ sớm, sáng sớm dậy làm bữa sáng cho Tinh Ngộ.
Sáng hôm nay cậu không có lớp nhưng Tinh Ngộ còn phải đi làm.
Làm một phần bữa sáng phong phú cho Tinh Ngộ, cháo trắng trứng muối thịt nạc, bánh hẹ, bánh trứng gà tốn không ít thời gian.
Lúc còn chưa làm xong, Lâm Lạc đã nghe thấy Tinh Ngộ đi xuống.
Tiếng bước chân từ ngoài phòng bếp truyền vào, dần dần tới gần rồi dừng lại ở cửa phóng bếp.
Lâm Lạc đáng tráng bánh trứng gà, quay đầu nhìn phát hiện Tinh Ngộ vừa tỉnh, trên người mặc áo len, tóc còn chưa chải có chút rối.
"Sớm như vậy?" Tinh Ngộ nhìn người đang bận rộn ở bếp.
"Sao không ngủ thêm?"
Lâm Lạc cười nói: "Sợ anh không kịp ăn sáng."
"Vậy ngày khác anh mời đầu bếp tới nhà làm." Tinh Ngộ đi tới cạnh Lâm Lạc, nhìn cháo đang nấu trong nồi đất ùng ục bốc lên hơi nóng, bánh hẹ bên cạnh đã được làm xong.
Anh cúi đầu ấn một cái hôn lên trán Lâm Lạc.
"Làm sao, ghét bỏ em nấu không ngon bằng đầu bếp?"
Tinh Ngộ cười: "Không phải, em làm rất ngon, nhưng các em buổi sáng không phải đều ngủ rất muộn, tới ăn sáng cũng không kịp, mặc quần áo rồi chạy thẳng tới lớp học sao?"
"Em sáng sớm đã nấu ăn, ngủ ngon không?"
"Anh làm sao biết em buổi sáng ngủ rất muộn?" Lâm Lạc ngờ vực.
"......" Tinh Ngộ nghi ngờ bản thân ngủ không ngon, ngáo rồi.
Anh làm sao cứ luôn lộ tẩy.
Lâm Lạc lại vô cùng nhạy bén phỏng đoán: "Anh có phải liên lạc với giáo viên bọn em không, cảm thấy anh dường như rất hiểu tình hình của em ở trường."
Tinh Ngộ: "Anh......"
Vốn cảm thấy ngại, muốn phủ nhận.
Nghĩ nghĩ lại không cần thiết.
Tinh Ngộ ép Lâm Lạc vào bếp, cúi đầu vuốt ve má cậu:
"Anh quan tâm em, có gì không đúng à?"
"Không có không đúng." Lâm Lạc lại bắt đầu đắc ý "Hoá ra anh sớm đã thích em như thế, còn hại em đoán rõ lâu, cho rằng anh không thích em."
Cậu trứng mắt liếc Tinh Ngộ.
Dáng vẻ dương dương tự đắc của bạn nhỏ trông vừa đáng yêu lại khiến người hận.
Dù sao đã là bạn trai mình rồi, Tinh Ngộ cũng không khắc chế, nắm cằm thiếu niên cúi đầu hôn.
Lâm Lạc rất nhiệt tình đón nhận.
Mùi bạc hà dây dưa giữa răng môi, Lâm Lạc bị hôn tới mức hô hấp có chút bất ổn.
Cậu trái lại muốn chiếm quyền chủ động, nhưng không biết sao kinh nghiệm ở phương diện này là số 0, hoàn toàn không phải đối thủ của Tinh Ngộ.
Rất nhanh liền bị Tinh Ngộ ấn lại hôn cho đủ.
Chân Lâm Lạc có chút mềm nhũn, tay chống bệ bếp phòng ngừa té ngã.
Tinh Ngộ dứt khoát ôm người lên đặt trên bệ bếp, vòng lấy eo hôn.
Đang hôn, Lâm Lạc bỗng nhiên ngửi thấy mùi gì đó khen khét.
Cậu đẩy Tinh Ngộ ra, hít hít mũi, ngoáy đầu nhìn thì phát hiện bánh trứng gà trong chảo đã hoàn toàn cháy khét!
"Bánh trứng gà của em!" Lâm Lạc rít gào.
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn các thiên thần nhỏ vào lúc 2021-07-31 20:46:33~2021-08-01 18:19:59 ném cho tôi phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nhé.Cảm ơn thiên thần nhỏ ném mìn: Thiên tử tại thượng 2 cái;Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người với tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!