"Làm sao, không phải anh nói à?" Lâm Lạc hỏi.
"......Đúng." Tinh Ngộ không cách nào phản bác "Nhưng anh......"
"Nhưng cái gì?"
Tinh Ngộ cúi đầu chìm vào im lặng.
Anh từ trong túi móc ra thuốc lá đang chuẩn bị châm lửa, nhớ ra Lâm Lạc không hút thuốc lại cất đi.
Tinh Ngộ mở cửa xe chỗ ghế phó lái, hất đầu với Lâm Lạc: "Lên xe trước đi."
"Đi đâu?" Lâm Lạc hỏi.
"Đi ăn cơm trước."
Đối diện với tầm mắt của Tinh Ngộ, tim Lâm Lạc thình lình bắt đầu đập thình thịch, trên mặt cũng bắt đầu nóng bừng.
Trực giác của cậu bảo cậu, tiếp theo có lẽ là thời khắc mấu chốt.
Khoé môi Lâm Lạc động vài cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu đi vào trong xe, thắt dây đai an toàn.
Mà Tinh Ngộ đã ngồi ở ghế lái, tay trái khoát lên vô lăng, tay phải chần chừ giơ tay, vén lên mái tóc ngắn ở thái dương Lâm Lạc, ngón tay xoa đuôi mắt thiếu niên.
Mi mắt nhỏ dài của thiếu niên run nhẹ nhưng lại không có trốn tránh.
Cậu nâng mắt, ánh mắt có chút ngượng ngùng lại lớn mật:
"Đi ăn cái gì?"
"Em muốn ăn cái gì?" Tầm mắt Tinh Ngộ vẫn luôn rơi trên khuôn mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ: "Em muốn ăn đồ ăn thành phố Vân Hải."
Hai đời người cậu phần lớn thời gian đều ở thành phố Vân Hải, quen đồ ăn bên đó, sau khi tới Quốc Mỹ thời gian dài không được ăn, hôm nay còn có chút tưởng niệm hương vị đó.
"Được." Tinh Ngộ sờ xuống tai Lâm Lạc.
Nhìn thấy lỗ tai thiếu niên soát cái phiếm đỏ, khoé môi hơi cong, lộ ra chút ít mỉm cười.
Anh lúc này mới thu tay, lái xe xuất phát.
Tinh Ngộ tìm quán ăn người thành phố Vân Hải mở, mang Lâm Lạc đi ôn lại hương vị quê nhà.
Ăn cơm xong, Tinh Ngộ cũng không trưng cầu ý kiến Lâm Lạc, trực tiếp mang người về nhà.
Lâm Lạc nhìn phương hướng xe đi không đúng, không phải đường tới trường học, hỏi: "Chúng ta lại đi đâu thế?"
"Nhà anh." Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc không nhịn được cong môi, muốn cưỡng ép nhịn xuống, không muốn vui vẻ rõ ràng như thế lại không nhịn được.
"Tới nhà anh làm gì?" Lâm Lạc biết rõ còn hỏi.
Cậu nghĩ, nếu như Tinh Ngộ muốn từ chối cậu, có lẽ sẽ không gióng trống khua chiêng mang cậu về nhà như thế.
"Em không muốn đi?" Tinh Ngộ không trực tiếp trả lời.
"Em tại sao muốn đi?" Lâm Lạc hỏi ngược lại.
Lâm Lạc bây giờ theo học Biệt Nhất Cách và Chu Tích Duyệt xong, hiểu rõ đạo lí lạt mềm buộc chặt.
"Em rõ ràng muốn đi xem phim với Tích Duyệt, nếu không phải anh bảo có chuyện, em đã ở trong tạp chiếu phim với cô ấy rồi."
"Kết quả anh giống như......cũng không có chuyện gì."
"Tích Duyệt?" Tinh Ngộ cau mày, gọi thân thiết tới thế cơ à?
"Anh sẽ không nhanh như thế đã không nhớ tên người ta rồi đi, người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái xinh đẹp." Lâm Lạc cố ý nhấn mạnh hai từ xinh đẹp.
Tay nắm vô lăng của Tinh Ngộ siết chặt, khoé môi mím thành một đường thẳng, khuôn mặt dài ra.
Cô gái xinh đẹp, xem phim......nhóc con nói cái gì mà thích, quả nhiên vẫn là thích con gái hơn.
Hừ.
Tinh Ngộ đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Không lâu sau thì tới nhà Tinh Ngộ.
Mở cửa, bật đèn, Lâm Lạc vừa bước vào thì phát hiện trong tủ giày dép ở cửa nhiều thêm một đôi dép, rõ ràng là cỡ của cậu.
Lâm Lạc có chút ngạc nhiên, trong mắt không tự chủ hiện lên ý cười.
Cậu chỉ mới tới một lần, Tinh Ngộ đã nhanh như thế chuẩn bị xong dép lê cho cậu rồi.
Xem ra Tinh Ngộ đã làm tốt dự định cậu về sau thường xuyên tới.
"Đôi dép này không đẹp." Lâm Lạc cởi giày, cúi đầu đi đôi dép bông màu xám.
"Vậy như thế nào mới đẹp?"
Lâm Lạc chỉ đôi của Tinh Ngộ: "Giống anh mới đẹp."
Tinh Ngộ nhìn chăm chú ánh mắt Lâm Lạc có chút vi diệu.
Anh phát hiện, đứa trẻ này đang câu anh.
Một hồi nói con gái tốt biết bao, một hồi lại thả thính anh.
Chỉ có điều thủ pháp của Lâm Lạc không đủ dày công tôi luyện, Tinh Ngộ lại là người trải qua sóng to gió lớn, nhìn được ra.
Lúc trước đại khái là quan tâm quá hoá loạn, vì vậy mới không để ý tới điểm này.
Tinh Ngộ lập tức có chút buồn cười.
Thứ nhất là vì bản thân thế mà dễ dàng thế trận rối loạn như vậy, hai là bởi vì người như Lâm Lạc vụng về tới thế cũng nghĩ ra chiêu này tới khích anh, có lẽ là bị ép không còn cách nào khác.
Tuy rằng nhìn ra Lâm Lạc là cố ý, nhưng Tinh Ngộ đã mang người về nhà rồi cũng không định lâm thời đổi ý định.
Anh thay đổi suy nghĩ.
Không muốn đợi Lâm Lạc tự mình suy nghĩ kỹ, nhỡ đâu suy nghĩ đi suy nghĩ lại, thật sự suy nghĩ ra thì sao?
Chuyện Chu Tích Duyệt khiến Tinh Ngộ ý thức được rằng bản thân so với trong tưởng tượng càng để ý Lâm Lạc hơn.
Anh có lẽ không có cách nào thoải mái như thế nhìn Lâm Lạc rời khỏi anh, ở bên người khác, cười với người khác, thích người khác.
Anh đánh giá cao độ rộng lượng của bản thân.
Đổi dép xong, Tinh Ngộ nắm tay Lâm Lạc nói: "Đi theo anh."
"Ừm?" Lâm Lạc thoáng chốc bị nắm tay.
Cụp mắt nhìn về phía bàn tay hai người nắm lấy nhau, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.
Từ lần trước rời khỏi nhà Tinh Ngộ, hai người đã rất lâu chưa tiếp xúc thân mật.
Đặc biệt là chủ động tới từ Tinh Ngộ.
Đi theo người đàn ông một đường tới phòng sưu tầm tầng hai.
Tinh Ngộ đẩy cửa, bật đèn.
Ánh đèn sáng lập tức xua đi bóng tối, Lâm Lạc vừa liếc thì nhìn thấy "Biển" đặt ở C vị.
"Tới đây làm gì?" Lâm Lạc có chút nghi ngờ "Anh lại có tác phẩm sưu tầm mới?"
Còn không đợi được muốn cho cậu xem, lẽ nào là mua được tranh rất thích?
"Không phải." Tinh Ngộ dắt Lâm Lạc đi tới phía trước "Biển", hai người hơi nâng mắt nhìn về bức tranh trên tường.
"Anh muốn mang em tới xem bức tranh này."
Lâm Lạc vừa nhìn bức tranh thì có chút chột dạ.
"Bức tranh này làm sao?" Lâm Lạc hỏi "Có vấn đề gì sao?"
Tinh Ngộ cười như không cười liếc cậu: "Có vấn đề gì tự bản thân em không phải rõ nhất à?"
Não Lâm Lạc lập tức "ông" một tiếng, cả người bùng nổ.
"Em, em......" Lâm Lạc mặt đỏ gay, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Çậu là Lâm Lạc, nhưng trong mắt Tinh Ngộ, cậu là làm giả.
Lấy một bức tác phẩm nguỵ tạo nói là tác phẩm thật, còn để Tinh Ngộ dùng giá cao hơn 200 triệu mua mang về nhà.
Chỉ nghĩ tới Tinh Ngộ sẽ nhìn cậu như thế, Lâm Lạc xấu hổ không chịu được, trên mặt nóng bừng.
Cậu há miệng đang muốn giải thích thì nghe thấy Tinh Ngộ nói:
"Một bức tranh dùng cái gì làm ra, không khó giám định."
"Tiêu 200 triệu mua đồ về, anh đương nhiên phải tỉ mỉ giám định một lần."
Tinh Ngộ cười, cúi đầu nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc đã bị doạ ngơ ngác.
Cậu còn cho rằng Tinh Ngộ muốn tìm cậu tính sổ, uỷ khuất tới vành mắt đều đỏ.
Dù là ai lừa tiền của mình đều sẽ không có khả năng sẽ vui vẻ, càng đừng nói là người mình thân thiết tín nhiệm.
Tinh Ngộ nhất định rất giận mình, thế nhưng Lâm Lạc lại không nghĩ ra bất cứ giải thích nào.
Lẽ nào phải nói cho anh thân phận của mình sao, nhưng Tinh Ngộ sẽ tin chứ?
Thiếu niên cúi đầu, luống cuống siết góc áo.
Tinh Ngộ nhìn xoáy trên đỉnh đầu thiếu niên hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh à?"
"......" Lâm Lạc há miệng, cõi lòng lạnh lẽo, cậu tin Tinh Ngộ chắc chắn biết.
Đừng nói Tinh Ngộ sẽ thích cậu, ở bên cậu hay không, chỉ với chuyện này cũng rất khó giữ thể diện.
Nhưng vấn đề là, Tinh Ngộ có lẽ không phải bây giờ mới biết, tại sao bây giờ bỗng nhiên nói với cậu, lúc trước không nói?
Lẽ nào là bởi vì màn kịch của mình với Chu Tích Duyệt chọc giận anh???
Lâm Lạc không nhịn được não bổ.
"Em......" Lâm Lạc không dám nhìn Tinh Ngộ "......Em đền tiền cho anh?"
Cậu chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.
Nhưng cậu đã tiêu không ít, lại cộng thêm khấu trừ thuế còn không đủ 200 triệu.
"Nhưng mà......có thể không có nhiều như thế, nếu anh cảm thấy không đủ, em có thể nợ không, về sau lại từ từ trả......"
Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm thấp: "Từ từ trả? Em bây giờ ít nhiều còn thiếu vài chục triệu đi, em phải cần bao lâu mới có thể trả lại mấy chục triệu này?"
Lâm Lạc nâng mắt, không phục nói: "Thể nào cũng có thể trả, đợi sau em thành hoạ sĩ nổi tiếng, một bức tranh thì có thể trả anh rồi."
Ý cười bên môi Tinh Ngộ dần sâu, cười tới mức Lâm Lạc không hiểu ra sao, trong lòng không chắc chắn, thử thăm dò nói: "Được không?"
Người đàn ông bỗng nhiên nắm lấy eo cậu, đột nhiên nhấc người đặt lên ghế chân cao dựa tường.
Anh dựa lại gần, Lâm Lạc không tự chủ trốn ra sau, sau lưng lại chạm phải tường, không thể lui được nữa.
Lâm Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, nhiệt độ gò má càng thêm rõ ràng, đầu óc căng thẳng có chút không nhanh nhẹn, bật thốt ra:
"Anh sẽ không phải muốn em bán thân trả nợ đi?"
Tinh Ngộ: "......"
Lâm Lạc bắt đầu nhăn nhó: "......Em ngược lại không thấy gì, dù sao em cũng không thiệt, chính là......em cảm thấy em có thể không đáng giá nhiều tiền như thế."
Tinh Ngộ đỡ trán.
"Anh cảm thấy em đáng."
"Anh thật sự muốn em bán thân trả nợ hả?" Lâm Lạc ngạc nhiên.
"......" Tinh Ngộ thiếu chút nữa bị dắt mũi "Không phải, bán thân cái gì, trả nợ cái gì?"
Anh gõ vào trán Lâm Lạc một cái: "Em tuổi thì nhỏ, trong đầu nghĩ cái gì thế không biết?"
"Nghĩ tới anh á." Lâm Lạc trả lời một cách tự nhiên.
Tinh Ngộ hô hấp cứng lại, cắn chặt răng hỏi: "Thế hả, nghĩ tới anh? Vẫn luôn nghĩ, ở cùng cô gái đó cũng nghĩ?"
Lâm Lạc nhìn chằm chằm Tinh Ngộ hồi lâu, hơi hơi nghiêng đầu: "Anh ghen rồi?"
Tâm tư nhỏ giấu kín này cứ thế bị thiếu niên nhìn ra, khuôn mặt già của Tinh Ngộ có chút không giữ nổi.
Nhưng cũng không có phủ nhận.
Dù sao sự thật......chính là như thế.
Tinh Ngộ không trả lời, Lâm Lạc cũng không ép hỏi, trái lại có chút đắc ý cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều trắng tinh:
"Lúc ở cạnh cô ấy không có nghĩ."
Tinh Ngộ nhíu mày: "Tại sao?"
"Không rảnh nghĩ nha" Lâm Lạc buông tay nói 'Đã ở cạnh cô gái xinh đẹp, ai còn rảnh nghĩ tới người đàn ông già như anh nữa."
"Anh già sao?" Tinh Ngộ bất mãn.
"Không phải tự anh nói à" Lâm Lạc nói "Anh đã nói với em 800 lần rồi, anh hơn em 9 tuổi, em vẫn là đứa trẻ, em còn nhỏ, chúng ta không thích hợp."
"Lại không phải em nói anh già."
Tinh Ngộ tự lấy đá ném chân mình, chân đau.
"Anh......" Giọng Tinh Ngộ rầu rĩ "Vậy anh hối hận không được hả?"
"Cái gì?" Lâm Lạc giả vờ ngạc nhiên "Hối hận cái gì?"
"Ồ, anh nói anh không già."
"Vậy thì không già, còn chưa tới 30, vốn là không già."
"Anh không phải nói cái này." Tinh Ngộ nghiến răng.
Đứa trẻ này sao lại vừa khiến người hận lại khiến người thích tới thế......
Thật sự khiến người mâu thuẫn.
"Vậy anh muốn nói gì?" Lâm Lạc hỏi.
Trước đây vẫn luôn là cậu chủ động, cũng phải để Tinh Ngộ chủ động một lần, nếu không sau khi yêu đương, nhỡ đâu cẩu nam nhân này không trân trọng thì sao?
Tinh Ngộ một tay vòng quanh eo thon mảnh của Lâm Lạc, một tay xoa nhẹ gò má thiếu niên.
Anh nhìn chăm chú mặt Lâm Lạc, trong lòng hoàn toàn không có đấu tranh dữ dội gì.
Bời vì trước khi quyết định mang Lâm Lạc về nhà, đấu tranh nội tâm của anh đã kết thúc.
Điều phải làm chẳng qua là nói ra những lời trong lòng với Lâm Lạc.
Mà đây lại không phải là một quá trình dễ dàng như thế, đặc biệt là với kiểu người như Tinh Ngộ mà nói.
Anh hiếm khi thổ lộ cõi lòng chân thật của mình với người khác, một khi mở miệng luôn có cảm giác khó nói ra lời.
Nhưng những lời này vẫn phải nói.
"Anh là nói, anh hối hận rồi, không muốn em tiếp xúc với người khác." Tinh Ngộ nói "Chỉ muốn em tiếp xúc với anh."
Đây là lần đầu tiên Tinh Ngộ trực tiếp biểu đạt yêu thích Lâm Lạc như thế này.
Lỗ tai Lâm Lạc phút chốc đỏ lên.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, trong đầu lại rối như tơ vò, nghĩ không ra câu trả lời đẹp đẽ nào.
"Ò" Cậu chỉ nói "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Tinh Ngộ mím môi, nghiêng người ôm lấy Lâm Lạc, chặt chẽ ôm người vào trong lòng không chút kẽ hở.
"Sau đó anh muốn nói là —" Giọng nói trầm thấp ưu nhã giống đàn cello của người đàn ông vang bên tai Lâm Lạc.
"Đừng yêu đương với cô gái đó, yêu anh đi."
"Anh sẽ đối tốt với em."
"Anh thích em, Nặc Nặc."