Lâm Lạc vừa nhìn bức ảnh, sững sờ, bật vọt dậy, đi giày liền phi như bay ra ngoài, chỉ kịp vứt cho đám Mao Tuấn một câu:
"Đồ ăn ngoài của tôi các cậu ăn đi, tôi không đi ăn với các cậu đâu."
Thiếu niên trông như cơn gió biến mất ở ngoài phòng ngủ, 3 người Mao Tuấn trong phòng có chút lơ mơ.
Mao Tuấn ngẩng đầu nhìn Biệt Nhất Cách giường trên và Hạ Văn Thu đang nói chuyện với bạn trai:
"Cậu ấy là......đi tìm Tinh Ngộ?"
"8 phần là thế." Biệt Nhất Cách liếc nhìn phía cửa "Nếu không thằng nhóc đó sẽ không chạy nhanh thế đâu."
Mao Tuấn than thở: "Người đang yêu thật tốt."
Biệt Nhất Cách: "Cậu bảo Nặc Nặc giúp cậu bắc cầu theo đuổi lớp trưởng các cậu đê."
Mao Tuấn vừa nghe thì xấu hổ nói: "Em ngại, em cảm thấy cô ấy có lẽ sẽ không thích kiểu như em......Anh xem em và Nặc Nặc chênh lệch cũng quá nhiều rồi."
"Không tiền đồ" Biệt Nhất Cách nói "Do dự sẽ bại trận, quyết đoán sẽ cho không, cậu xem Nặc Nặc người ta theo đuổi Tinh Ngộ để tâm biết bao."
"Văn Thu, cậu nói xem?"
Hạ Văn Thu thẹn thùng cười: "Tôi không có kinh nghiệm, tôi là được bạn trai theo đuổi, nhưng nếu như thích vẫn là nên nỗ lực tranh thủ một chút, nói không chừng cô ấy nhìn trúng cậu thì sao?"
Mao Tuấn: "......"
"Văn Thu, Thu Thu, tôi cảm thấy cậu học xấu rồi. Cái miệng này của cậu sao lại giống với Nặc Nặc và anh Biệt vậy? Cậu không còn là sweetheart của tôi nữa rồi."
"Tôi là sweetheart của bạn trai tôi." Hạ Văn Thu nói.
Mao Tuấn: "......"
Sau khi Lâm Lạc chạy ra toà kí túc xá, dùng tốc độ trên trăm mét chạy nước rút chạy tới ngoài cổng trường chỗ Chu Tích Duyệt.
Cậu không biết Tinh Ngộ tới trường học làm gì, có lẽ là tới tìm Miêu Tố Quân?
Vừa nghĩ tới tính khả năng này, Lâm Lạc tràn đầy lòng hăng hái.
Thở hồng hộc chạy tới cổng trường, Lâm Lạc sợ bị Tinh Ngộ nhìn thấy, đứng ở chỗ bãi đỗ xe không nhìn thấy chạm mặt với Chu Tích Duyệt.
"Đây......bây giờ phải làm thế nào?" Lâm Lạc hỏi Chu Tích Duyệt.
Bạn nữ bên cạnh Chu Tích Duyệt chào hỏi với Lâm Lạc một cái, có chút tò mò đánh giá người trong truyền thuyết.
Lâm Lạc ở khoa tranh sơn dầu vẫn là rất hot.
Thi tuyển sinh hạng nhất, thi cấp trường hạng nhất, thi đại học Trạng nguyên thành phố, quả thực là thần thi cử sống sờ sờ.
Hai vị nữ thần khoa tranh sơn dầu lớp trưởng, Miêu Tố Quân dường như đều có quan hệ với cậu.
Hơn nữa còn thân thiết với Tinh Ngộ.
Thầy Cảnh Vân lên lớp lần đầu tiên cũng gọi cậu lại bàn chuyện.
Mấy cái này cộng vào cũng đủ để Lâm Lạc trở thành nhân vật truyền kì trong lòng sinh viên khoa tranh sơn dầu.
Cô tất nhiên cũng tò mò, nhưng thấy bộ dạng Lâm Lạc theo đuổi Tinh Ngộ không khác gì so với dáng vẻ người bình thường rơi vào tình yêu, hoá ra thiên tài cũng là người bình thường.
Chu Tích Duyệt và Lâm Lạc nói thì thầm hồi lâu, hai người đạt thành nhất trí.
Chốc lát sau lúc Tinh Ngộ buồn bực ngán ngẩm đứng ở cạnh xe hút điếu thứ hai, bỗng nhiên nhìn thấy một người quen thuộc tiến vào tầm mắt.
Tinh Ngộ nhìn chăm chú, còn thật sự là Lâm Lạc.
Cậu đang sóng vai đi cùng cô gái JK đó, từ trong cổng trường đi ra.
Hai người tuy rằng không nắm tay nhưng dựa vào nhau rất gần, cánh tay sát cánh tay, mu bàn tay cọ mu bàn tay, quả thực giống như sinh đôi dính liền.
Bọn họ đều là thiếu nam thiếu nữ 18, 19 tuổi đang độ tuổi thanh xuân, đi cạnh nhau nói nói cười cười, tinh thần phấn chấn, trông xứng đôi biết bao.
Lúc Lâm Lạc quay đầu nói chuyện với Chu Tích Duyệt, mặt hướng về phía anh, Tinh Ngộ không kịp trốn thì Lâm Lạc đã thu hồi tầm mắt.
Nặc Nặc không nhìn thấy anh.
Tinh Ngộ nhìn thấy Lâm Lạc lại gần tai Chu Tích Duyệt nói thầm với cô ấy, Chu Tích Duyệt lập tức gò má hơi đỏ, hờn dỗi vỗ nhẹ vào Lâm Lạc một cái.
Nhìn thấy tất cả, tâm tình Tinh Ngộ khỏi nói có bao nhiêu phức tạp.
Tuy rằng rõ ràng là anh đẩy Lâm Lạc ra, là anh bảo Lâm Lạc đi tiếp xúc nhiều người hơn, ở bên cạnh người hợp với cậu, nhưng thật sự nhìn thấy tình cảnh này, Tinh Ngộ lại uất ức tới hoảng, chua xót, còn có vài phần phẫn nộ.
Nhóc con quả nhiên không dựa vào được, không lâu trước còn nói thích anh, quay đầu liền mập mờ không rõ với cô gái khác.
Tinh Ngộ tức tới răng ngưa ngứa.
Hai người đi mãi đi mãi, lúc sắp tới cổng trường Chu Tích Duyệt bỗng nhiên xoay đầu nhìn thấy anh.
Cô giả bộ kinh ngạc, vỗ vỗ Lâm Lạc, chỉ về phía Tinh Ngộ:
"Nặc Nặc, cậu xem đó có phải là Tinh Ngộ?"
Trước lúc Lâm Lạc xoay đầu, Tinh Ngộ hoảng loạn một giây, suy ngẫm xem có muốn trốn hay không.
Có điều anh đã không có cơ hội trốn nữa rồi.
Lâm Lạc nhìn thấy anh.
Hai người cách dòng người nhìn nhau từ xa, thuốc trong tay Tinh Ngộ còn đang toả khói xanh nhàn nhạt.
Anh không động.
Vì vậy Lâm Lạc cười đi về phía anh, trên mặt thiếu niên không nhìn ra dị thường, vẫn giống trước cười với anh.
"Tinh Ngộ!" Lâm Lạc vẫy tay.
Tinh Ngộ đứng thẳng lưng, nhìn hai người bước tới trước mặt mình.
Thiếu niên nhìn xung quanh, không nhìn thấy người khác, nhíu mày hỏi: "Anh sao lại ở đây? Có chuyện?"
"Ừm, công việc." Tinh Ngộ nói.
"Anh có công việc gì ở Quốc Mỹ?" Lâm Lạc hỏi ngược lại, con mắt hơi chuyển động, thử thăm dò hỏi "......Tới tìm Miêu Tố Quân?"
Tinh Ngộ vốn muốn nói đúng, nhưng anh nhìn Chu Tích Duyệt bên cạnh, rốt cuộc không bịa lời nói dối vụng về.
"Không phải, tới tìm em." Tinh Ngộ nói.
Trong con mắt Lâm Lạc phút chốc hiện lên vui sướng, nhưng rất nhanh cậu lại nghi ngờ, vẻ mặt không tin: "Anh không có chuyện gì sao sẽ tới tìm em, lừa người đi?"
Sau khi tới Quốc Mỹ, phần lớn vẫn là Lâm Lạc chủ động liên lạc Tinh Ngộ hoặc nũng nĩu giả bộ hoặc giả đáng thương, Tinh Ngộ hiếm khi không có chuyện gì chủ động tới tìm cậu.
"Tới tìm Miêu Tố Quân thì còn đúng hơn."
Giọng điệu Lâm Lạc chua lè.
Tinh Ngộ bỗng nhiên không chắc, Lâm Lạc rốt cuộc còn thích anh không?
Tại sao một bên ghen, một bên vẫn còn qua lại thân thiết với cô gái khác như thế?
Thấy Tinh Ngộ nhìn mình, Chu Tích Duyệt không đợi tới khi Lâm Lạc giới thiệu cô, thầm mắng đồ ngốc này thua kém, chỉ đành vươn tay tự mình giới thiệu:
"Xin chào, em tên là Chu Tích Duyệt, là bạn học của Lâm Nặc."
"Tinh Ngộ." Tinh Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay thiếu nữ.
Chu Tích Duyệt cười nói: "Xin chào, em thường nghe Nặc Nặc nói tới anh."
Trong lòng Tinh Ngộ căng thẳng, nhắc tới mình? Nói cái gì?
"Em ấy sẽ không phải nói xấu tôi đi?" Tinh Ngộ nói đùa.
"Đâu có, làm sao sẽ nói xấu" Chu Tích Duyệt cười nói "Nói con người anh rất tốt, giúp cậu ấy rất nhiều."
Chỉ như thế? Tinh Ngộ có chút mất mát nghĩ, anh cũng không biết bản thân muốn nghe thấy cái gì.
"Tinh tiên sinh, anh tới tìm Nặc Nặc có chuyện gì không, nếu như có chuyện vậy em đi trước."
"Nếu như không có" Chu Tích Duyệt từ trong túi xách lấy ra hai vé xem phim "Em còn phải đi xem phim với Nặc Nặc, sắp chiếu rồi."
Vé xem phim này kì thực là Chu Tích Duyệt tính đi xem với bạn thân, bây giờ bạn thân chỉ đành nhàm chán ngồi ở ghế dài bên đường cạnh trường học, đợi việc của Chu Tích Duyệt và Lâm Lạc kết thúc.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi phong nhã hào hoa hẹn đi xem phim, hơn nữa vé xem phim còn là ghế tình nhân, sẽ xảy ra cái gì căn bản không cần đoán.
Tinh Ngộ đã không chịu khống chế bắt đầu tưởng tượng tình cảnh Lâm Lạc và Chu Tích Duyệt nắm tay, thậm chí hôn môi trong bóng tối của rạp chiếu phim.
Giống lần trước Nặc Nặc hôn anh sao?
Tuy rằng nhìn môi một cô gái rất không lễ phép, nhưng Tinh Ngộ vẫn là liếc nhìn.
Môi thiếu nữ mềm mại mà căng đủ, bôi lên son môi màu hồng vô cùng có sức sống, nhìn giống thạch rau câu.
Đàn ông bình thường đều sẽ rất thích.
Nặc Nặc cũng sẽ thích sao?
"Tinh tiên sinh?" Chu Tích Duyệt vẫy vẫy tay trước mặt anh "Tinh tiên sinh?"
Tinh Ngộ bỗng nhiên hoàn hồn, áy náy nói: "......Xin lỗi, vừa nãy thẫn thờ."
Chu Tích Duyệt cũng không giận, trái lại ở trong lòng thầm hô một câu "yes", cô cảm thấy ngày Lâm Nặc nắm lấy Tinh Ngộ không còn xa nữa.
Nhìn biểu cảm hồn bay phách lạc của Tinh Ngộ này, rõ ràng là tình căn thâm chủng với Lâm Nặc mà!
"Không có gì" Chu Tích Duyệt tốt tính cười nói "Nếu như anh không có chuyện gì khác, vậy em và cậu ấy sẽ......"
Chu Tích Duyệt làm bộ muốn nắm tay Lâm Lạc.
"Có chuyện." Tinh Ngộ lập tức nói.
Hoàn hảo, trong lòng Chu Tích Duyệt nghĩ, bề ngoài vẫn hỏi: "Có chuyện?"
"Đúng" Tinh Ngộ mặt không đổi sắc bịa "Có chút chính sự muốn nói với em ấy, vé xem phim của em......"
"Không sao, bọn em ngày khác lại đi là được." Chu Tích Duyệt lập tức nói "Vé phim xem này em có thể xem với người khác."
"Làm phiền rồi." Tinh Ngộ hơi hơi khom người.
Chu Tích Duyệt âm thầm cho Lâm Lạc một ánh mắt.
"Không phiền, không phiền." Chu Tích Duyệt từ trong túi lấy ra một quyển vở vẽ đưa cho Tinh Ngộ "Nhưng mà anh có thể kí tên giúp em lên vở vẽ được không?"
Đây là bạn thân cô muốn, cũng không thể để bạn thân ngồi đợi không.
Chu Tích Duyệt tới bút dạ cũng chuẩn bị xong.
Tinh Ngộ khách sáo đồng ý.
Tuy rằng không biết một người làm ăn như mình tại sao còn có fan, nhưng kí một cái tên lại không phải chuyện gì rất khó khăn.
Kí tên xong, Chu Tích Duyệt nói tạm biệt với hai người, trước khi đi còn wink một cái với Lâm Lạc, ý là: Tiếp theo xem cậu rồi, lên đi, thiếu niên!
Sau khi Chu Tích Duyệt đi thì chỉ còn lại Lâm Lạc đơn độc đối mặt với Tinh Ngộ.
Bởi vì diễn một vở kịch như thế, mấy ngày nay vẫn luôn làm lơ Tinh Ngộ, Lâm Lạc hiếm thấy có chút chột dạ.
Cậu gẩy ngón tay, cúi đầu không biết nói gì, hỏi Tinh Ngộ:
"Anh muốn nói với em cái gì?"
Tinh Ngộ nhìn đỉnh đầu đen nhánh của thiếu niên, muốn giơ tay sờ một cái lại nhịn xuống.
"Không có gì" Tinh Ngộ nói "Chính là muốn tới thăm em xem ở trường học trải qua như thế nào."
"Khá tốt." Lâm Lạc nói.
Trong lòng Tinh Ngộ khó chịu tới hoảng, lại muốn hút thuốc, nhìn về phía Chu Tích Duyệt rời đi hỏi:
"Cô gái này là bạn gái em?"
"Không phải" Lâm Lạc nói "Chưa thành đôi."
"Vậy là sắp thành đôi?"
Lâm Lạc nghĩ nghĩ: "Em cũng không biết. Cô ấy theo đuổi em, em cũng không ghét cô ấy, ở cạnh cô ấy cũng khá vui vẻ, cô ấy rất dễ thương cũng rất thẳng thắn, vẽ rất tốt, rất có suy nghĩ của chính mình."
Lâm Lạc dùng một chuỗi hình dung tới khen một cô gái.
Khoé môi Tinh Ngộ hơi mím, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nếu như tiếp tục mặc bọn họ như thế, Tinh Ngộ cảm thấy Lâm Lạc không lâu sau sẽ thành đôi với cô gái đó.
Quả nhiên vẫn là con gái trẻ tuổi càng có sức cạnh tranh.
Dù sao người ta lớn lên đáng yêu!
Mà anh chỉ là người đàn ông ngót nghét đầu ba......
Thấy Tinh Ngộ dường như không quá vui vẻ, Lâm Lạc nhíu mày:
"Cái biểu cảm này của anh là sao, anh không phải không thích em à? Còn để ý em ở bên cạnh ai? Không phải anh nói đề nghị em kết giao với nhiều người cùng tuổi, tiếp xúc nhiều với người khác à?"
"Anh......" Tinh Ngộ nghẹn họng.
Quả thực là anh nói như thế không sai.
Nhưng......anh không có nói không thích em.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:Ngại quá nha, tiếp tục cập nhật thôi! Hôm qua cũng rất bận, không kịp viết chương mới, gomen.