Không nghĩ tới chỉ là tới công ty tìm Tinh Ngộ còn có thể có phúc lợi như thế này.
Ôm ấp, dắt tay, còn có thể vào nhà Tinh Ngộ.
Lúc Lâm Lạc bị Tinh Ngộ dắt vào thang máy, mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm lấy nhau, trong lòng mừng thầm.
Đây là lần đầu tiên Tinh Ngộ ôm cậu, chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi nước hoa gỗ nhàn nhạt, khiến cậu có chút tâm ý viên mãn.
Hơn nữa sắp tới nhà Tinh Ngộ rồi.
Cậu từ trước tới nay chưa hề tới nhà Tinh Ngộ, bất luận là ở thành phố Vân Hải hay là Bắc Kinh đều chưa hề.
Vẫn luôn là Tinh Ngộ đơn phương tới tìm cậu, mà cậu dường như không biết gì về Tinh Ngộ — trừ những thông tin tra được trên mạng.
Lâm Lạc đương nhiên không thoả mãn với những cái này.
Nhưng Lâm Lạc bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, khẩn trương hỏi: "Anh ở một mình sao?"
"Ừm." Tinh Ngộ trả lời khẳng định.
Lâm Lạc thở nhẹ một hơi, ở một mình còn ổn, nếu như ở với bố mẹ, cậu quay đầu liền chạy mất.
Trong tầm mắt của đám nhân viên, quản lí cấp cao, Tinh Ngộ dắt tay cậu con trai vào thang máy, hai người đi xuống tầng hầm.
Mọi người lập tức phát ra tiếng im lặng tiếc nuối.
"Ài, không thấy nữa rồi."
"Đợi chúng ta xuống tầng hầm, bọn họ chắc chắn đã đi rồi."
"Chủ tịch đây là muốn mang người về nhà sao?"
"Cậu trai đó trông có vẻ vẫn là sinh viên đi, chủ tịch sẽ không......khụ khụ khụ, thế này có phải có chút cầm thú rồi hay không?"
Mọi người lần thứ hai rơi vào im lặng.
"Tản đê tản đê, về nhà đi, không có gì mà xem đâu."
"Đúng, về nhà về nhà."
"Dù sao về sau nếu như thật sự kết hôn sẽ còn có cơ hội thấy."
Dù sao Tinh Ngộ cũng 28 rồi, cũng tới tuổi nên kết hôn rồi.
Chỉ là tuổi tác đối phương có chút nhỏ, có thể còn chưa tới độ tuổi kết hôn quy định......
Hai người đi xuống tầng hầm xong, Tinh Ngộ mở cửa bên ghế lái, bảo Lâm Lạc ngồi vào trước, mình lại vòng tới chỗ ghế tài xế.
Ngồi vững xong, Tinh Ngộ nhìn Lâm Lạc thắt dây an toàn.
Lúc thiếu niên cúi đầu, lông mi nhỏ dài cụp xuống tạo thành bóng râm dưới mắt.
Sau khi Lâm Lạc tới Quốc Mỹ hình như béo hơn một chút, gò má có chút thịt, không còn gầy gò giống trước đây nữa.
Nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, so với trước hoạt bát hơn.
Lúc thắt đai an toàn, khoé môi cũng hơi cong, hiển nhiên tâm tình khá tốt.
Má thiếu niên trông rất mềm, véo rất tốt.
Tinh Ngộ không hẹn mà giơ tay đụng một cái.
Lâm Lạc ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Ánh mắt Tinh Ngộ trượt xuống, rơi trên bờ môi Lâm Lạc.
Môi của cậu không mũm mỉm hồng hồng như của con gái, cũng không mỏng như đàn ông trưởng thành khiến Tinh Ngộ nhớ lại cảnh tượng vài tháng trước Lâm Lạc hẹn anh tới khu thành cũ của thành phố Vân Hải.
Lúc đó Lâm Lạc ăn một bát đậu phụ thối, môi bị cay tới đỏ hồng, lại gần trước mặt anh hỏi anh một miếng đậu phụ thối.
Đôi môi tươi đẹp lại gần anh trong gang tấc.
Ánh mắt Lâm Lạc không tránh không né, đối mắt với Tinh Ngộ, lá gan rất lớn, nhưng Tinh Ngộ nhìn được tai cậu đã đỏ bừng.
Cũng không biết làm sao, Tinh Ngộ bỗng nhiên miệng khô lưỡi nóng.
Anh vội vàng thu hồi tầm mắt, cầm lấy bình nước.
Uống xuống một ngụm, Tinh Ngộ bình phục tốt tâm tình, đảm bảo giọng điệu mình không lộ ra khác lạ gì mới lên tiếng dò hỏi: "Ăn tối chưa?"
Lâm Lạc cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn ngón tay mình, lắc đầu: "Không có."
"Vừa tan học liền tới đây."
"Anh cũng chưa ăn đi?" Lâm Lạc nhanh chóng liếc nhìn Tinh Ngộ rồi lại thu hồi ánh mắt "Em biết làm cơm, anh muốn nếm thử trù nghệ của em không?"
Một người đàn ông nghèo độc thân, nếu như không biết nấu cơm, đại khái chỉ có thể ăn mì tôm qua ngày.
Dù sao đặt đồ ăn cũng không trả nổi.
Lâm Lạc bị ép học xong một tay trù nghệ khá tốt.
Không so được với đầu bếp nhưng với người bình thường đã tính là biết làm cơm rồi.
"Có điều......em làm cũng phải rất ngon." Ánh mắt Lâm Lạc bay loạn "Ăn có thể sẽ không quen."
Trong lòng cậu rối loạn.
Lúc nãy cậu dường như cho rằng Tinh Ngộ sẽ hôn cậu, đã tính nhắm mắt rồi......may mà chưa nhắm mắt.
Nếu không chẳng phải lúng túng rồi?
Tinh Ngộ không hôn cậu.
Lâm Lạc có chút mất mát.
"Sẽ không."
Lúc Tinh Ngộ nói chuyện cũng không dám nhìn Lâm Lạc, mà là thông quá gương chiếu hậu nhìn đối phương:
"Tủ lạnh trong nhà có lẽ vẫn còn có chút đồ ăn, là dì nấu cơm mua, cậu xem rồi tuỳ tiện làm một chút, ăn tàm tạm là được rồi."
"Sẽ không ăn ngoài đâu."
"Ừm." Khoé môi Lâm Lạc lại cong lên.
Cứ như thế, Lâm Lạc theo Tinh Ngộ về nhà người đàn ông.
Đó là một toà nhà biệt thự diện tích không tính là rất lớn nhưng trang trí rất tinh xảo.
Vừa đẩy cửa, bật điện liền nhìn thấy trên tường treo từng bức tranh của Lâm Lạc.
Lâm Lạc ngạc nhiên, chỉ nguyên cái tường này, một tay cũng đếm không hết.
Lâm Lạc biết tranh của mình không rẻ, những cái này phải tốn không ít tiền.
"Đổi dép." Tinh Ngộ cầm đưa cậu một đôi dép lê, thuận theo tầm nhìn của Lâm Lạc nhìn thấy những tác phẩm này, cười "Đây đều là tác phẩm sưu tầm của tôi, đây chỉ là một bộ phận, trên tầng còn có."
"Nếu cậu thấy hứng thú, đợi tí nữa ăn cơm xong, tôi mang cậu lên xem."
"Được thôi." Lâm Lạc vui vẻ đồng ý.
Một là muốn xem Tinh Ngộ rốt cuộc sưu tầm những tác phẩm nào của mình, hai là thuận đường xem chùa (1) những tác phẩm sưu tầm của đối phương — phải biết rằng, những cái này là tác phẩm xuất sắc không thể nhìn thấy trên thị trường.
Lâm Lạc đổi dép, phát hiện có chút to.
Đó có lẽ là cỡ của Tinh Ngộ.
"Nhà anh không có dép lê nhỏ hơn à?" Lâm Lạc lắc lư dép trên chân.
Lâm Lạc đi đôi tất sạch sẽ trắng tinh, chân tương đối nhỏ, ở trong đôi dép bông màu cà phê nhạt trông càng nhỏ.
Đôi mắt Tinh Ngộ nhất thời không dịch ra nổi.
Anh cưỡng ép dời tầm mắt, nhẹ ho một tiếng nói:
"Không có, nhà tôi rất ít có khách tới, cậu đi tạm đi, ngày khác mua cho cậu cái mới."
Lâm Lạc nghiêng đầu, cười nói: "Vòng xã giao của anh có lẽ rất rộng rãi đi, làm sao sẽ rất ít có khách tới?"
Tinh Ngộ đóng cửa, vừa đi vào phòng vừa nói: "Đó đều là bạn bè làm ăn, bình thường sẽ không mời tới nhà."
"Tới nhà tôi nhiều nhất cũng là Lãnh Tinh Lan."
"Chính là người lần trước nói là bạn trai anh hả?"
"Khụ khụ......" Tinh Ngộ vừa cong lưng rót chén nước thì nghe thấy câu này, sợ ho khù khụ.
Lâm Lạc có chút buồn cười.
"Đó là cậu ta nói bừa." Tinh Ngộ nhíu mày "Cậu làm sao còn nhắc tới?"
"Ò......" Lâm Lạc loẹt xoẹt đôi dép lê to hơn cậu hai cỡ, đi tới sofa ngồi xuống, hỏi "Vậy còn người khác thì sao?"
"Cái gì người khác?"
"Em là nói bạn trai cũ, bạn gái cũ gì đó."
"Hình như chưa từng nghe anh nhắc qua."
"Uống nước không?" Tinh Ngộ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Ừm, cảm ơn."
Tinh Ngộ đưa cho Lâm Lạc chén nước.
Lúc nhận lấy, ngón tay hai người không thể trách khỏi đụng phải nhau.
Biểu cảm Tinh Ngộ hơi ngừng lại, sau khi Lâm Lạc nhận chén nước thì xoa nơi Lâm Lạc chạm qua trên tay.
Lâm Lạc liếc thấy, lập tức ồn ào nói:
"Anh ghét bỏ thuốc màu trên tay em bẩn à?"
Tay của Lâm Lạc rất ít khi có lúc sạch sẽ, thường thường dính thuốc màu, rửa cũng rửa không sạch.
"Không phải......" Tinh Ngộ hiếm thấy có chút quẫn bách.
"Em hỏi anh đó" Lâm Lạc truy hỏi "Anh đều lớn như thế này, sẽ không vẫn là độc thân từ trong trứng chứ, em không tin."
Xem ra không cho lời giải thích, bạn nhỏ này sẽ không bỏ qua.
Đối diện với Lâm Lạc, Tinh Ngộ luôn có loại cảm giác bất lực.
Thật sự không làm được gì cậu.
"Từng có" Tinh Ngộ bất đắc dĩ cười "Tôi cũng là người sắp 30 rồi, chắc chắn từng có."
"Nhưng cũng không nhiều, cũng chỉ 1,2 người."
"Là chuyện từ lúc nào?" Lâm Lạc hỏi "Nam hay nữ?"
Tinh Ngộ nhìn Lâm Lạc, chậm rãi trả lời: "Hai người đều là nam, tôi chưa từng yêu đương với nữ."
"Bởi vì do mẹ tôi, tôi có chút bài xích con gái."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tinh Ngộ nhắc tới người nhà mình với Lâm Lạc.
"Đều là mấy năm trước rồi, từ sau khi công ty tôi phát triển đến giờ cũng không rảnh nghĩ tới chuyện tình cảm."
"Vậy bây giờ thì sao?" Đôi mắt Lâm Lạc không chớp nhìn chằm chằm Tinh Ngộ "Bây giờ rảnh nghĩ tới chưa?"
Tinh Ngộ: "......"
Lời này có tính ám chỉ mãnh liệt.
Tinh Ngộ không muốn nói không lại không tiện nói có, chỉ đành im lặng.
Người đàn ông không trả lời, Lâm Lạc cũng không ép hỏi, xoay chuyển đề tài:
"Mẹ của anh làm sao? Bà ấy không tốt với anh à?"
"Không phải không tốt" Đề tài tránh khỏi, tâm tình Tinh Ngộ hơi thả lỏng, cân nhắc dùng từ "Là quá tốt."
"Bà ấy trước sau coi tôi là đứa trẻ 3 tuổi, muốn giúp tôi sắp xếp mọi thứ thoả thoả đáng đáng, không muốn xuất hiện bất kì sự việc nào vượt qua tầm kiểm soát của bà."
Lâm Lạc hơi nhíu mày.
Bỗng nhiên ý thức được mẹ của Tinh Ngộ, cũng là mẹ vợ mình, e hèm, đúng là mẹ vợ, tương lai có thể sẽ là đối thủ khó dây dưa — nếu như cậu muốn ở bên Tinh Ngộ.
Lâm Lạc như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa mà đứng dậy nói:
"Phòng bếp nhà anh ở đâu, em đi làm cơm."
Trên mặt cậu lộ ra nụ cười tự tin: "Cho anh nếm thử trù nghệ của em."
"Anh đừng xem em nhỏ tuổi, thứ biết được không ít đâu."
Tinh Ngộ nở nụ cười, đứng dậy dẫn đường cho cậu: "Phòng bếp ở đây."
Tới phòng bếp, anh giới thiệu từng cái một cho Lâm Lạc.
Dụng cụ nhà bếp Tinh Ngộ công nghệ quá cao, Lâm Lạc đồ nhà quê này rất nhiều thứ chưa từng thấy qua.
May mà Tinh Ngộ không phải là người không biết tí gì về phòng bếp, nếu không ngồi nghiên cứu những nồi này dùng như thế nào phải tốn chút thời gian.
Lúc Lâm Lạc bắt đầu đeo tạp dề nấu ăn thì nói với Tinh Ngộ: "Anh đi làm cả ngày chắc chắn mệt, đi nghỉ ngơi một lát đi, rất nhanh có thể ăn rồi.". Truyện Ngôn Tình
Cậu không biết bộ dạng bản thân đeo tạp dề nói lời này giống như cô vợ nhỏ.
Vì vậy Tinh Ngộ không rời đi mà dựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu.
"Cậu bình thường không phải phải đi học à, làm sao sẽ biết nấu ăn?"
"Lúc được nghỉ ở nhà á" Lâm Lạc thuận miệng chém "Nghỉ đông, nghỉ lễ mẹ em phải đi bán hàng, em phải nấu ăn."
Tinh Ngộ nghĩ nghĩ: "Cậu ngoan như thế, mẹ cậu lại hiền lành như vậy, bố cậu rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
Lâm Lạc sửng sốt rồi cười hỏi: "Em ngoan hả?"
"Đương nhiên" Tinh Ngộ không chút nghĩ ngợi nói "Học tập tốt, vẽ cũng tốt, biết nấu cơm lại hiếu thuận, cái này còn không ngoan?"
Lâm Lạc không nhịn được cười ra tiếng.
Đời trước cậu trong mắt tất cả mọi người là đứa trẻ hư.
Giáo viên đau đầu với cậu, ngày ngày mời người lớn, nhà chú đều phiền không muốn đi họp phụ huynh nữa.
Bạn học trong lớp cũng chê cậu quái gở, thành tích lại kém, cả ngày chỉ biết vẽ loạn xì ngậu cái thứ xem không hiểu vào sách.
Không ai thưởng thức tranh của cậu, cũng không ai thích cậu.
"Hoá ra em có nhiều ưu điểm như vậy." Lâm Lạc thấp giọng cười nói.
Tinh Ngộ nhướn mày: "Cậu đứa trẻ ngoan như thế, không ai khen cậu sao?"
"Có nha" Lâm Lạc cười nói "Nhưng anh khen em là vui nhất."
Đời này, cậu dính ánh sáng của nguyên chủ Lâm Nặc, thành tích tốt, được giáo viên nâng trong đầu quả tim, lại có mẹ thương yêu.
Nhưng sự tán thưởng của Tinh Ngộ so với người khác vẫn khiến cậu càng thoả mãn hơn.
"Còn có, em không phải đứa trẻ." Lâm Lạc lại lần nữa nhấn mạnh "Em là người đàn ông trưởng thành rồi."
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng bọn họ chỉ là ôm một cái, nắm tay một cái, nhưng trong đầu tôi đã tưởng tượng ra đại chiến tám trăm hiệp, hu hu hu lúc nào mới có thể viết ra!