Bộ dạng mẹ Tinh trước mặt người khác ôn nhu thanh nhã không thấy nữa.
Tinh Ngộ vừa hỏi ngược lại, trái tim yếu đuối mẫn cảm của bà liền bị tổn thương.
"Mẹ là mẹ con." Đôi môi tô son môi diễm lệ của mẹ Tinh run run, trong mắt tràn đầy bi thương "Con tại sao lại nói như thế với mẹ, coi mẹ như kẻ thù?"
Dù sao đây cũng là mẹ mình, Tinh Ngộ hơi nhíu mày, chỉ có thể hạ nhẹ ngữ khí, thở dài:
"Con không có coi mẹ là kẻ thù. Chỉ là mẹ tại sao lại bỗng dưng nói tới chuyện này?"
"Mẹ chỉ là nghe nói con đi lại khá thân với cậu ta, muốn tới hỏi con mà thôi." Mẹ Tinh nói "Mẹ là mẹ con, hỏi việc chung thân đại sự của con có gì không đúng à? Mẹ không thể hỏi à?"
Giọng điệu người bị hại của bà dồn dập hỏi một chuỗi khiến Tinh Ngộ có chút đau đầu.
"Có thể hỏi. Con cũng trả lời rồi, con đúng là qua lại thân thiết với cậu ấy."
"Sau đó thì sao?"
Mẹ Tinh: "Con thích cậu ta?"
Tinh Ngộ nhíu lông mày: "Mẹ nghe được từ đâu? Không có chuyện này."
Tinh Ngộ phủ nhận nhanh như thế, mẹ Tinh trái lại bắt đầu nghi ngờ: "Không có? Vậy tại sao con lại đặc biệt tới trường đón cậu ta ăn cơm, còn đưa về, cả ngày vì người ta bận trước bận sau?"
"Con tiêu tốn thời gian trên người cậu ta còn nhiều hơn trên người mẹ."
Tinh Ngộ giải thích: "Mẹ có thể coi cậu ấy như em trai con, cũng không phải con thân cận với ai là thích người đấy."
"Thế nhưng con thế này rất dễ gây ra hiểu lầm cho người khác." Mẹ Tinh nói "Nhỡ đâu đứa con trai nào đó hiểu lầm thì phải làm sao? Cậu ta nếu như thích con hoặc có suy nghĩ gì đó với con, hành vi của con khiến người ta hi vọng thì phải làm sao?"
Tinh Ngộ vốn không muốn thảo luận chuyện Lâm Nặc với mẹ.
Nhưng câu này của mẹ lại nói vào đáy lòng anh.
Anh luôn miệng nói Lâm Nặc là em trai, anh chỉ coi Lâm Nặc là em trai, nhưng lòng dạ anh biết rõ là không phải.
Ít nhất, Nặc Nặc không coi anh là anh trai.
Anh cũng biết bản thân nên làm thế nào, nhưng vẫn luôn không tự chủ được.
"Huống hồ, gia đình cậu ta như thế" Mẹ Tinh ôm cánh tay cười nhạo, giữa ngôn từ có chút khinh thường "Ai mà biết được qua lại thân cận với con là có ý đồ gì?"
Mẹ Tinh tra Lâm Nặc tới rõ rõ ràng ràng, bố là kẻ cờ bạc, vừa mới vào tù, mẹ là người bày sạp bán bánh crepe.
"Con cả ngày ra ngoài làm từ thiện giúp đỡ hoạ sĩ nghèo thì thôi đi, không đến mức cái loại từ thiện này cũng làm."
Lời nói này có chút cay nghiệt.
Tinh Ngộ không chấp nhận người khác nói Lâm Lạc như thế:
"Nặc Nặc không phải người như thế."
"Cậu ấy không có âm mưu gì với con, con cũng không có tiêu tiền cho cậu ấy."
"Không tiêu tiền cho cậu ta?" Mẹ Tinh không tin "Căn phòng ở ngoài trường học cậu ta không phải con mua cho?"
"Còn thật sự không phải." Tinh Ngộ nói "Đó là cậu ấy tự mua."
"Cậu ấy có tiền."
"Trong nhà cậu ấy có một bức tranh cất giữ của Lâm Lạc, đầu năm lấy ra đi bán, không thiếu tiền. Vậy nên cũng không thể âm mưu gì con."
Mẹ Tinh sững sờ, không nghĩ tới còn có đoạn này, hoài nghi nói: "Vậy mẹ cậu ta làm gì mà phải đi bán hàng?"
"Tìm chút chuyện làm thôi." Tinh Ngộ nói "Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi."
"Là như thế......?" Mẹ Tinh chìm vào trầm tư, tuy rằng bà không hiểu được tại sao sẽ có người không có chuyện gì lại đi bán hàng.
"Cứ coi là như thế cũng không thể chứng minh rằng cậu ta không mưu đồ tiền của con." Mẹ Tinh vẫn không có cảm tình tốt gì với Lâm Lạc "Một bức tranh nhiều nhất cũng giá mấy triệu tới trăm triệu, cậu ta nếu như là người không biết đủ, hoàn toàn có khả năng coi con là cây rụng tiền."
"Tóm lại, con vẫn là cách người ta xa một chút, ít qua lại."
"Bố cậu ta đều vào tù rồi, cậu ta đoán chừng cũng không phải kẻ tốt lành gì."
"Bố cậu ấy là bố cậu ấy, Nặc Nặc là đứa trẻ tốt, không phải người giống bố cậu ấy." Tinh Ngộ lại lần nữa làm sáng tỏ cho Lâm Lạc.
"Con mới quen biết cậu ta bao lâu? Lòng người khó dò, trẻ con bây giờ không đơn giản, con đừng tưởng cậu ta nhỏ mà coi cậu ta đơn thuần không có tâm nhãn." Mẹ Tinh bực tức nói.
Lời giải thích của Tinh Ngộ hoàn toàn không nhấc được bất kì hiệu quả nào, hơn nữa Tinh Ngộ biết bản thân nói cái gì nữa cũng không có tác dụng.
Mẹ anh là một người cố chấp, chỉ tin tưởng những gì bản thân nguyện ý tin tưởng.
Cuộc trò chuyện này hoàn toàn không có hiệu quả khiến Tinh Ngộ có chút uể oải.
"Trong lòng con tự mình có tính toán." Tinh Ngộ nhu nhu trán.
Bắt đầu từ lúc Tinh Ngộ còn nhỏ, mẹ Tinh thao túng tất cả cuộc sống anh, cũng là bà kiên quyết không cho Tinh Ngộ đi thành phố Vân Hải gặp Lâm Lạc, cho rằng thế giới bên ngoài tràn đầy nguy hiểm.
Đừng nói đi tỉnh khác tìm một hoạ sĩ nhỏ vô danh, Tinh Ngộ muốn đi ra ngoài du lịch với Lãnh Tinh Lan cũng phải có người lớn đi cùng, nếu không thì không cho phép.
Bằng không Tinh Ngộ có lẽ sẽ nhìn thấy Lâm Lạc người thật còn sống.
Đây tạo thành nỗi tiếc nuối cả đời anh.
"Cái gì gọi là trong lòng con có tính toán?" Mẹ Tinh cao giọng nói "Mẹ đang nhắc nhở con, không phải đang thương lượng với con."
Lại tới rồi, Tinh Ngộ bình tĩnh nghĩ, vì vậy anh không nguyện ý về nhà.
Tinh Ngộ không muốn tranh cãi với mẹ, việc này không có ý nghĩa.
Cũng không muốn thử câu thông nữa.
Nếu có thể câu thông, sớm đã câu thông tốt rồi.
Vì vậy anh chỉ nhàn nhạt nói: "Biết rồi."
"Mẹ còn chuyện gì khác không, nếu không thì con phải về công ty."
Mẹ Tinh không vui nói: "Con mới về nhà bao lâu đã vội đi, con dành thời gian cho cậu con trai đó còn nhiều hơn mẹ."
"Thời gian dài không về nhà thăm mẹ, không thể đợi thêm một chút?"
"Ăn xong bữa tối rồi đi."
Nếu như Tinh Ngộ không đồng ý, mẹ Tinh nhất định sẽ dây dưa tới khi anh đồng ý.
Vì vậy Tinh Ngộ không lãng phí sức lực này đi từ chối, đồng ý nói: "Được."
Mẹ Tinh vừa nghe, quả nhiên vui, gọi điện thoại cho Lãnh Tinh Lan bảo cậu ta cùng qua ăn cơm.
Tính tình Lãnh Tinh Lan người này phóng khoáng, cả ngày phóng túng ở bên ngoài, hơn nửa năm đều ở nước ngoài, hồi trước mới trở về.
Buổi tối ăn cơm cùng bố Tinh mẹ Tinh xong, Lãnh Tinh Lan kéo Tinh Ngộ rất lâu chưa gặp ra ban công ngắm trăng, hai anh em nói chuyện.
Lãnh Tinh Lan có hứng thú với Lâm Nặc lúc nãy trên bàn ăn mẹ Tinh cứ luôn nhắc tới, nằm trên ghế sofa hỏi Tinh Ngộ:
"Là người bạn nhỏ năm ngoái đi?"
"Lúc đó thấy qua một lần, xem ra cậu khá để ý cậu ta." Lãnh Tinh Ngộ ngoái đầu nhìn Tinh Ngộ, cười nói "Không nghĩ tới bây giờ đến bác gái cũng biết rồi."
"Cậu là thật sự động tâm rồi?"
Không phải chỉ là một hoạ sĩ nghèo à, làm sao có thể khiến mẹ Tinh nhớ mãi không ngừng?
"Không thể nào." Tinh Ngộ vẫn như trước rất bình tĩnh phủ nhận "Tôi chỉ coi Nặc Nặc là em trai."
Lãnh Tinh Lan nhún vai: "Hi vọng cậu nghĩ sao nói vậy."
"Bằng không đợi sau này hai người các cậu thật sự kết giao, tôi sẽ cười vào mặt cậu."
Tinh Ngộ lườm hắn: "Cậu tưởng tôi giống cậu cái gì cũng ăn à, người dạng nào cũng được?"
"Tôi sao lại cái gì cũng ăn?" Lãnh Tinh Lan gào lên.
Nhìn biểu tình đàng hoàng trịnh trọng của Tinh Ngộ, Lãnh Tinh Lan bỗng dưng cười rất gian xảo nói: "Ít nhất, tôi sẽ không chạm vào bạn nhỏ nhà cậu, đúng không? Tôi vẫn còn đạo đức."
Tinh Ngộ híp mắt lại, cảnh cáo nói: "Cậu dám."
"Không dám không dám" Lãnh Tinh Lan nói "Vợ bạn không thể chạm, đạo lí này tôi vẫn hiểu."
"Cậu ấy không phải......"
"Có điều, nếu như cậu chỉ coi cậu ta là em trai, vậy tôi đây liền không khách khí nữa." Lãnh Tinh Lan bổ sung.
Tinh Ngộ: "......"
Lãnh Tinh Lan sờ cằm hồi tưởng: "Tôi thấy bạn nhỏ đó lớn lên khá đáng yêu, eo cũng rất thon......"
Nói tới đây, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt người nào đó rét lạnh, Lãnh Tinh Lan nhẹ khụ một tiếng: "Cậu không phải nói chỉ coi cậu ta là em trai à, tôi ảo tưởng một chút không được?"
"Không được." Tinh Ngộ vô cùng bá đạo "Tôi mới không cho em trai tôi giao du với người như cậu."
"Người như tôi thì làm sao?" Lãnh Tinh Lan lại gào lên.
"Vô liêm sỉ."
Không đợi Lãnh Tinh Lan tranh cãi, điện thoại Tinh Ngộ bỗng dưng kêu lên.
Anh cúi đầu nhìn, tới từ Lâm Nặc.
Lãnh Tinh Lan cũng chồm qua, thấy được ghi chú hiện trên màn hình:
"Thiên tài nhỏ."
"Đây là ai?"
"Bạn nhỏ nhà cậu?"
Tinh Ngộ mang tính cảnh cáo lườm cậu ta: Cấm phát ra tiếng.
Sau đó đứng dậy đi tới trước cửa sổ ban công nhận điện thoại:
"Alo, Nặc Nặc?"
__________________________
Mao:
Chuẩn bị xếp hàng cùng Lãnh Tinh Lan cười vào mặt anh Tinh nào =)))))))))