Miêu Ngạn Quân là anh trai Miêu Tố Quân, hai anh em tình cảm rất tốt, thường thường cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra ngoài chơi.
Hôm nay chỉ là một buổi tối bình thường hắn cùng em gái cùng nhau ăn cơm tối.
Đi qua cửa Tây Quốc Mỹ, tầm mắt liếc tới chủ quán bán bánh crepe, hắn không dừng lại một giây, tự nhiên nắm lấy vai em gái, cười hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chúng ta đi ăn cơm đi." Miêu Tố Quân không muốn nói nhiều.
"Đứng lại!"
Hai người vừa nhấc chân, Phùng Quyên đằng sau quán ăn bỗng nhiên xông lên giống như điên, túm lấy tay Miêu Ngạn Quân, gắt gao nhìn chằm chằm mặt hắn.
"Chính là cậu." Phùng Quyên nói "Chính là cậu đâm tôi!"
"Tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai!"
Năm ngoái ở thành phố Vân Hải, vào một buổi tối, Phùng Quyên giống như bình thường thu sạp về nhà lại gặp Miêu Ngạn Quân say rượu lái xe trên đường.
Đối phương đụng bà bị thương, sau khi phát hiện chính mình gây chuyện cũng không quan tâm, nhanh chóng nhân lúc không người phát hiện trốn đi.
Cho đến khi Phùng Quyên nằm ở ven đường một mình hồi lâu mới được phát hiện đưa tới bệnh viện.
Lại bởi vì trị liệu chậm trễ, không thể không cắt chân.
Nếu như Miêu Ngạn Quân không chạy, Phùng Quyên kịp thời được chữa trị tốt, bà sẽ không phải dùng chân giả.
Trong nháy mắt bị đụng, Phùng Quyên thông qua kính chắn gió nhìn thấy mặt Miêu Ngạn Quân. Không biết làm sao bà không biết vẽ, nhớ được gương mặt đó lại không cách nào vẽ ra.
Sau này bà tìm cảnh sát điều tra camera giám sát, cảnh sát công bố camera giám sát hỏng rồi.
Phùng Quyên chỉ là bình dân bách tính, đối mặt với loại tình huống này cũng không có cách nào, chỉ có thể thừa nhận.
Không nghĩ tới thời gian qua đi một năm, bà sẽ lại lần nữa gặp lại người đâm bà bị thương rồi chạy trốn ở ngoài Quốc Mỹ!
Phùng Quyên nắm chặt tay Miêu Ngạn Quân không buông: "Cậu đi theo tôi tới đồn cảnh sát, cậu đi theo tôi!"
Miêu Ngạn Quân rút tay mình ra, đẩy Phùng Quyên mắng:
"Bà điên à, ai quen biết bà, cút ra!"
Phùng Quyên bị đẩy lảo đảo một cái.
Lâm Lạc vội vàng đỡ bà.
Phùng Quyên nắm lấy tay Lâm Lạc, chỉ vào Miêu Ngạn Quân, âm thanh đều phát run: "Nặc Nặc, chính là cậu ta! Chính là cậu ta! Mẹ nhớ rất rõ, nhất định là cậu ta, sẽ không sai!" . Truyện Khác
"Mẹ, mẹ trước đừng kích động." Lâm Lạc an ủi nói "Đừng kích động, chúng ta nghĩ biện pháp chậm rãi xử lí. Hắn đâm mẹ, cảnh sát chắc chắn sẽ không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Đợi chút! Nói cho rõ, ai đâm ai?" Miêu Ngạn Quân không nhận "Bà có chứng cứ gì nói tôi đâm bà?"
Miêu Ngạn Quân nghĩ tới năm ngoái đi thành phố Vân Hải chơi, có một lần buổi tối uống nhiều, quả thực đâm vào một người phụ nữ.
Mà cụ thể đâm ai hắn không rõ, sau sự việc đó cũng không có hỏi lại, chỉ là bảo cảnh sát xoá đoạn ghi hình camera giám sát đi.
Không có ghi hình camera giám sát, dựa vào miệng người phụ nữ này không phán nổi tội cho hắn.
Nghĩ tới đây, Miêu Ngạn Quân không hoảng, cười lạnh nói: "Tôi nói cho bà biết, không lấy được chứng cứ ra, bà đây chính là phỉ báng!"
"Phỉ báng cái gì, chính là cậu, ai đâm tôi, lẽ nào tôi còn không nhận ra?"
"Vậy ai biết, có lẽ bà là muốn ăn vạ tôi, vu oan lung tung đi?"
"Bạn học này" Miêu Ngạn Quân "Mẹ cậu tinh thần có vấn đề, đưa bà ta đi bệnh viện đi, đừng để bà ta làm loạn bên ngoài, xảy ra chuyện tính ai?"
"Đừng ở đây cắn loạn người, tôi còn phải đi ăn với em gái tôi."
Lâm Lạc một quyền đấm tới.
Không ai có thể chịu đựng người khác vũ nhục mẹ mình như vậy.
Huống hồ là Lâm Lạc tính khí nóng nảy.
Hơn nữa đối phương còn từng đâm mẹ cậu.
Cậu động thủ không kịp chuẩn bị, Miêu Ngạn Quân và Miêu Tố Quân còn chưa phản ứng lại, nắm đấm này mạnh mẽ nện vào mặt Miêu Ngạn Quân.
Lâm Lạc xuống tay độc ác, nửa mặt Miêu Ngạn Quân trong nháy mắt tím lại, sưng to.
"Mày con mẹ nó tìm chết?" Miêu Ngạn Quân sờ máu mũi, bùng nổ.
"Ai, đừng đánh đừng đánh!"
Đám người rối loạn.
Rất nhiều người đi đường tới khuyên can.
Miêu Tố Quân kéo anh trai mình, Phùng Quyên kéo Lâm Lạc.
Thẳng tới khi bảo vệ trường học chạy tới mới tách hai người ra, lúc này hai người đã đánh tới mặt mũi bầm dập.
Lâm Lạc là sinh viên trường mình, tuổi lại nhỏ, mà Miêu Ngạn Quân lại là người ngoài trường học, đã đi làm rồi, bảo vệ tự nhiên hướng về sinh viên mình.
Sau khi nghe chuyện đã qua, bảo vệ hỏi Miêu Ngạn Quân:
"Người ta nói cậu đâm người, cậu nếu như trong lòng không có quỷ, theo người ta tới đồn cảnh sát là được, làm sao phải mở miệng mắng người?"
"Tôi không đâm bà ta!" Miêu Ngạn Quân giận dữ nói, vừa tức giận, vết thương trên mặt bị kéo đau, hắn "Tê" một ngụm "Tôi muốn đi ăn cơm với em gái, ai rảnh đi theo bọn họ lên đồn cảnh sát?"
"Vậy cũng không thể mắng người." Bảo vệ nói "Nói chuyện đàng hoàng."
Bảo vệ lại quay đầu giáo huấn Lâm Lạc: "Thằng nhóc cậu cũng thế, tay này của cậu là dùng để vẽ tranh chứ dùng để đánh người à? Người ta mắng cậu, cậu mắng lại là được, sao phải đánh người?"
Lâm Lạc cười lạnh một tiếng: "Hắn còn mắng, tôi còn đánh."
Bảo vệ: "......"
Miêu Ngạn Quân vừa nghe, tức bật cười: "Đánh tao? Mày cũng không xem tao là ai, mày đi hỏi thăm mà xem, thư viện trường học mày còn là bố tao xây đấy!"
Lâm Lạc cười nhạo một tiếng: "Xem cái sức lực hung hăng này của mày, không biết còn tưởng mày xây."
"Mày!" Miêu Ngạn Quân giận dữ.
"Anh" Miêu Tố quân sợ mất mặt, kéo anh cô "Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau."
"Nhiều người đang xem đấy."
"Nhiều người đang xem thì làm sao?" Miêu Ngạn Quân càng chột dạ càng phải cao giọng "Nói giống như chúng ta sợ, trong lòng có quỷ ý."
"Được, mày không sợ." Lâm Lạc nói "Vậy mày có thể nói, 10 giờ buổi tối ngày 15 tháng 10 năm ngoái mày đang ở đâu?"
"Lâu như thế, ai còn nhớ?" Miêu Ngạn Quân xem thường.
Lúc này bảo vệ kéo Lâm Lạc một cái, lắc lắc đầu với cậu.
"Chuyện hôm nay tới đây thôi." Bảo vệ nói "Bạn học Lâm Nặc, chuyện của em và vị Miêu tiên sinh này tốt nhất vẫn là đi tới đồn cảnh sát nói."
"Ở đây dựa vào miệng lưỡi sẽ nói không lại được."
"Đều tản đi, đều tản đi" Bảo vệ xua đám sinh viên vây quanh "Đừng nhìn nữa, ai bận việc người đó đi!"
Lâm Lạc cũng biết, ở chỗ này đấu miệng lưỡi với Miêu Ngạn Quân hiển nhiên không làm được gì.
Muốn tìm tội danh đối phương vẫn là phải cần dựa vào bằng chứng thật.
Lâm Lạc lạnh lùng liếc nhìn Miêu Ngạn Quân, đỡ Phùng Quyên nói: "Mẹ, hôm nay trước bỏ đi, chúng ta ngày khác lại tìm bọn họ tính sổ."
Dù sao bây giờ biết là ai rồi, đối phương cũng không thể biến mất không còn tăm hơi.
"Tính sổ thì tính sổ!" Miêu Ngạn Quân nói "Tao sợ mày chắc, mày tới đi, tao đợi mày! Không tới thì là cháu trai!"
"Anh!" Miêu Tố Quân lại lần nữa kéo anh trai cô "Anh ít nói hai câu đi, không sợ mất mặt à?"
"Tố Quân." Miêu Ngạn Quân không vui "Em đừng cản anh."
Miêu Tố Quân buông tay hắn, tức giận nói: "Em không cản anh, cũng không quản anh, anh đi mà đánh nhau với người ta! Em không cùng anh ăn cơm nữa."
Dứt lời liền quay đầu đi.
Miêu Ngạn Quân nhìn em gái thật sự tức giận, trừng mắt với Lâm Lạc, cũng không thèm khoác lác với cậu, vội đuổi theo dỗ em gái.
Một trận khôi hài cứ như thế tạm thời hạ màn kết thúc.
Đám người dần dần tản đi, trước quán nhỏ lại an tĩnh.
Lâm Lạc nhìn về phía Phùng Quyên.
Trên mặt Phùng Quyên không nhìn ra biểu tình.
Bà rũ mắt quay về sạp nhỏ của mình.
Không có khách, bà một lần lại một lần lau chùi quán nhỏ của mình.
Tầm mắt Lâm Lạc dời xuống chân giả Phùng Quyên trong ống quần, dường như không nhìn ra sự khác biệt. Nhưng nếu như tỉ mỉ quan sát, động tác của bà so với người bình thường vẫn có sự khác biệt.
Mẹ của cậu vốn là người khoẻ mạnh, dựa vào mạng sống đôi bàn tay và lao động của mình, từ trước tới giờ không bao giờ làm chuyện đuối lý.
Nhưng mà lại gặp tên lưu manh như Miêu Ngạn Quân.
Lâm Lạc nắm chặt nắm đấm, nghiêng đầu muốn đi.
"Nặc Nặc!" Phùng Quyên gọi cậu lại "Đi đâu?"
Lâm Lạc lạnh mặt: "Con đi tìm biện pháp, xem làm thế nào có thể tìm ra chứng cứ tiễn hắn vào tù."
"Đừng đi." Phùng Quyên nắm lấy tay Lâm Lạc, kéo cậu về.
Nhìn mặt Lâm Lạc, Phùng Quyên thở dài, có chút hối hận: "Lúc nãy mẹ nhịn không được."
Chỉ là nhìn thấy kẻ gây tội, tâm tình có chút kích động.
Hồi tỉnh lại liền cảm thấy không có ý nghĩa.
Sau khi sự việc xảy ra bọn họ liền báo cảnh sát, cảnh sát công bố camera giám sát hỏng, không quay được.
Lúc đó Phùng Quyên nên biết, người gây hoạ không phải người bọn họ có thể chọc vào.
Vừa nãy nghe thấy Miêu Ngạn Quân nói, thư viện Quốc Mỹ là nhà bọn họ xây, Phùng Quyên không biết xây một toà thư viện cần bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là con số trên trời khó tưởng tượng.
Bọn họ không trêu chọc nổi Miêu Ngạn Quân.
Lại nói, chứng cứ nhất định đều bị xử lí sạch sẽ, bọn họ cũng không lấy ra được chứng cứ.
Nói suông mà không làm, không ai sẽ tin.
"Con đừng đi trêu chọc bọn họ." Phùng Quyên nhìn ánh mắt Lâm Lạc có chút đau thương "Mẹ vô dụng. Nhưng cho dù thế nào, chân của mẹ sẽ không quay lại nữa."
"Vậy hắn cũng phải trả giá vì hành vi của hắn!"
"Con nghĩ làm thế nào khiến cậu ta trả giá?" Phùng Quyên sờ mặt Lâm Lạc "Nghe lời mẹ, bỏ đi."
"Con xem mẹ bây giờ không phải rất tốt à? Chúng ta sau này sống cho tốt, so với cái gì đều hơn."
"Con vẽ cho tốt, về sau thành hoạ sĩ lớn, mẹ còn đợi con cho mẹ hưởng thụ hạnh phúc đây này."
Trong lòng Lâm Lạc nói: Con bây giờ có thể để mẹ hưởng thụ hạnh phúc.
Nhưng cậu hiện giờ lại không thể khiến người hại mẹ trả giá.
Nếu như cậu sống lại sớm hơn chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện này.
Trong lòng Lâm Lạc cũng rõ, hi vọng tìm được chứng cứ quá xa vời, nhìn biểu hiện của Miêu Ngạn Quân liền biết, bọn họ xử lí chứng cứ rất sạch sẽ.
Lâm Lạc có chút thất vọng.
"Không sao, Nặc Nặc đừng đau buồn." Phùng Quyên sờ tóc Lâm Lạc "Mẹ hiện giờ có thể đi có thể chạy có thể nhảy, không có gì khác so với người bình thường."
"Tâm nguyện duy nhất của mẹ chính là Nặc Nặc có thể học đại học cho tốt, về sau trở thành hoạ sĩ lớn."
"Những cái khác không quan trọng." Phùng Quyên cười.
Mũi Lâm Lạc cay cay, gật đầu đồng ý: "Vâng."
Vì Lâm Lạc bị thương, Phùng Quyên không tiếp tục bán hàng nữa, thu sạp về nhà giúp Lâm Lạc xử lí vết thương trên mặt.
Nhưng nắm đấm của Miêu Ngạn Quân đánh không nhẹ, thế nào cũng vẫn còn vết tích.
Vì vậy ngày hôm sau lúc Lâm Lạc lên lớp, vết bầm tím trên mặt hấp dẫn cái liếc mắt liên tiếp của giáo viên và bạn học.
Mọi người xì xào bàn tán, đoán Lâm Lạc là làm sao bị thương.
Nhìn sao cũng là đánh nhau với người khác.
Nhưng Lâm Lạc trông có vẻ của sinh viên 3 tốt, làm sao sẽ cùng người khác đánh nhau?
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều giật mình, hỏi cậu có chuyện gì.
Lâm Lạc cũng đều ngậm miệng không nói.
Nhưng Lâm Lạc không nghĩ tới, Tinh Ngộ sẽ đặc biệt gọi điện cho cậu, vừa mở miệng chính là:
"Nặc Nặc, nghe nói cậu lại đánh nhau với người khác?"
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
......Viết xong quên không cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-08 17:11:09~2021-07-09 21:54:27 ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Nửa thành phồn hoa & nửa thành thương tổn 5 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!