Lâm Lạc trong lòng ngạc nhiên, cơ hồ sắp cho rằng bản thân bị nhận ra.
Nhưng lại biết không có khả năng.
Chắc chắn Cảnh Vân chỉ là nhìn cách vẽ của cậu tương tự với Lâm Lạc, lại đều tới từ thành phố Vân Hải mới có câu hỏi này.
Lâm Lạc dựa theo những gì cậu từng nói với Tinh Ngộ nói:
"Đã từng có tiếp xúc qua."
Không đợi Cảnh Vân truy hỏi, Lâm Lạc liền tự mình giải thích: "Lúc em còn nhỏ từng gặp Lâm Lạc tới bờ biển vẽ thực vật, nhìn qua anh ấy vẽ tranh, sau đó quen thuộc dần, anh ấy chỉ dẫn cho em."
"Hoá ra là thế......" Cảnh Vân gật gật đầu, lộ ra biểu tình hồi ức.
"Hiếm thấy còn có thể gặp được người nhận biết cậu ấy trên cõi đời này."
Cậu và mợ của Lâm Lạc tuy rằng vẫn còn trên đời, nhưng quan hệ khi Lâm Lạc còn sống và bọn họ bình thường, thành niên xong rất ít khi lui tới.
Bọn họ cũng không hiểu nhiều về Lâm Lạc, chỉ cảm thấy Lâm Lạc là đứa trẻ khiến người đau đầu.
Mà Lâm Lạc lại hiếm khi lui tới với mọi người, cho nên cái người còn trẻ như thế mà đã mất, sau khi cậu rời đi ông không tìm được người đàm luận với ông về Lâm Lạc.
"Kì thực sau khi em tham gia thi cấp trường, các giáo viên học viện nhìn thấy tác phẩm của em đều đã từng tập trung lại, cùng nhau thảo luận tranh của em."
Cảnh Vân bỗng dưng không nguyên do mở miệng nói như thế.
"Dạ?" Lâm Lạc sửng sốt.
"Làm một sinh viên mỹ thuật em nên biết" Cảnh Vân nói "Thi cấp trường trường chúng ta, mỗi bài thi đều phải qua vòng nhiều giáo viên cũng nhau cho điểm, đặc biệt là cho điểm cao."
Lâm Lạc không phải học sinh mỹ thuật, nhưng đại khái đoán được ra, cậu thấp giọng đáp: "Vâng."
"Lúc đó trường học chủ yếu phân làm hai quan điểm, một bộ phận giáo viên cho rằng tranh của em hoàn toàn là tác phẩm phục chế của Lâm Lạc. Tuy rằng tài nghệ cao siêu, nhưng hoàn toàn không có chút cá tính của em, vì vậy đề nghị không cho điểm quá cao."
Thi cấp trường mỹ thuật tương đối xem trọng cá tính sinh viên.
"Nhưng cũng có một bộ phận giáo viên nói, tranh của em không phải không hề có cá tính." Cảnh Vân nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Lâm Lạc cười "Em so với cậu ấy có sức sống."
Lâm Lạc ngẩn ra, kì thực điểm này tự bản thân cậu không quá cảm giác được.
Cái này khác biệt quá nhỏ, cậu làm người trong cuộc thường khó chú ý tới.
"Hơn nữa, kiến thức cơ bản của em mạnh hơn rất nhiều so với sinh viên khác. Cuối cùng thầy làm chủ cho em điểm cao."
Hoá ra sau lưng chuyện cậu thi cấp trường hạng nhất còn có câu chuyện thế này, Lâm Lạc có chút ngạc nhiên, thật tâm nói với Cảnh Vân: "Cảm ơn thầy."
Cảnh Vân cười lắc đầu: "Nói những cái này không phải để em cảm ơn tôi, mà là để em biết, vẽ tranh không thể vẽ như thế."
"Từ sau khi tác phẩm của Lâm Lạc nổi tiếng, trên thị trường quả thực xuất hiện rất nhiều vẽ nhái theo, tựa hồ chỉ cần giống Lâm Lạc thì chính là hoạ sĩ có trình độ. Người khác không hiểu thì chính là thẩm mỹ họ có vấn đề."
Đối với một ít loạn tượng trong vòng mỹ thuật, Cảnh Vân cũng khá là bất đắc dĩ.
"Nhưng em còn trẻ như thế, tới Quốc Mỹ, có thời gian và tinh lực đi nhìn nhiều, học nhiều, không cần trói buộc chính mình."
"Hi vọng em đừng để tôi thất vọng."
Nghe thấy lời này, Lâm Lạc lại ngẩn ra.
Nhiều năm trước, Cảnh Vân từng nói với cậu lời tương tự. Ông nói ông thưởng thức tác phẩm của cậu, hi vọng Lâm Lạc có thể kiên trì tiếp, đừng dễ dàng bỏ cuộc.
Nhìn thấy tóc bạc trên đầu Cảnh Vân và nếp nhăn trên khuôn mặt, trong lòng Lâm Lạc hơi chua xót.
Từ trước khi cậu còn sống, Cảnh Vân cho cậu rất nhiều cổ vũ và chỉ dẫn, Lâm Lạc nhận được lợi ích không nhỏ, vẫn luôn khảm trong lòng.
"Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy." Lâm Lạc nghiêm túc nói.
Cảnh Vân cười: "Tuổi tác lớn rồi, thích thuyết giáo, người trẻ các em cũng đừng phiền chán."
"Làm sao sẽ?" Lâm Lạc nói "Em sẽ vẽ cho tốt."
"Ừ" Cảnh Vân gật gật đầu, lời vừa chuyển lại nói tới Lâm Lạc "Có thể nói cho tôi quá trình em nhận biết cậu ấy không?"
"Đương nhiên ạ."
Nhìn ra được Cảnh Vân là thật tâm tưởng niệm một đoạn thời gian học sinh ở chung ngắn ngủi này, Lâm Lạc rất nguyện ý chia sẻ cho ông cuộc sống của mình.
Cậu chọn chút việc nhỏ người đời không biết kể cho Cảnh Vân nghe.
Cảnh Vân nghe rồi, cười tới khoé mắt nhăn lại, vừa cao hứng vừa tiếc hận: "Đáng tiếc......nếu như cậu ấy còn sống, hiện tại cũng mới 40 tuổi đầu."
41, trong lòng Lâm Lạc trả lời.
"Chỉ cần mọi người vẫn nhớ tới tranh của anh ấy, anh ấy vẫn sẽ luôn sống."
Lâm Lạc an ủi Cảnh Vân.
Hai người nói chuyện xong, Lâm Lạc tự tiễn Cảnh Vân rời đi, sau lưng bỗng dưng nhảy ra một người.
"Lâm Nặc!"
Lâm Lạc quay lại, phát hiện là lớp trưởng lớp bọn họ, Chu Tích Duyệt, thiếu nữ JK kia.
Chu Tích Duyệt hướng cậu cười, nhìn về phía Cảnh Vân rời đi: "Thầy Cảnh nói chuyện gì với cậu thế?"
"Liên quan tới Lâm Lạc?" Lâm Lạc còn chưa trả lời, Chu Tích Duyệt liền suy đoán nói.
"Ừ." Lâm Lạc gật đầu.
Chu Tích Duyệt cảm khái nói: "Nghe nói năm đó sau khi Lâm Lạc mất, thầy Cảnh đi tham gia đám tang của anh ấy đấy."
"Lúc đó Lâm Lạc vẫn chưa nổi tiếng gì, người trong đám tang lác đác vài người, thầy Cảnh thế nhưng là người duy nhất giới mỹ thuật đi phúng viếng anh ấy."
Lâm Lạc thế nhưng không biết điều này: "Cậu rất hiểu bọn họ?"
"Không tính là thế đi" Chu Tích Duyệt cười "Nhưng là tôi khá thưởng thức tranh của Lâm Lạc."
"Nói thật, lúc nhìn thấy tranh của cậu, tôi còn tưởng là tranh Lâm Lạc tại thế vẽ ra, phong cách vẽ giống như thế, thật sự rất khiến người thán phục."
Đơn giản nói hai câu, Chu Tích Duyệt liền lộ ra mục đích của mình:
"Chiều nay sau khi tan học, cậu tính làm gì?"
Lâm Lạc nghĩ một chút: "Vẽ tranh?"
Chu Tích Duyệt cười nói: " Đi đâu vẽ, không bằng chúng ta cùng đi?"
"Không được" Lâm Lạc nói "Tôi thích vẽ một mình."
"Có thể giao lưu chút mà." Chu Tích Duyệt khẩn cầu "Vẽ tranh cũng không thể nhắm mắt làm liều."
Lâm Lạc vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới bản thân hiện nay muốn thay đổi phong cách vẽ, xuất phát lại lần nữa, quả thực cần nhìn nhiều, quan sát nhiều liền lựa chọn đồng ý.
Buổi chiều chỉ có một tiết học, tan học xong, Lâm Lạc liền cõng giá vẽ ra ngoài.
Mao Tuấn hỏi cậu đi đâu, Lâm Lạc nói đi vẽ tranh.
Mao Tuấn vừa nghe: "Vậy vì cảm tình tốt, chúng ta cùng đi đi!"
"Đi đi đi" Mao Tuấn kéo Hạ Văn Thu "Chúng ta cùng đi vẽ đi."
Biệt Nhất Cách tiết này có lớp, không ở đây.
Vì vậy, lúc Lâm Lạc cõng giá vẽ, mang theo hai người bạn cùng phòng tập hợp trước toà nhà, nhìn thấy Chu Tích Duyệt, ngoại trừ Lâm Lạc, 3 người khác đều sững sờ.
Chu Tích Duyệt nhìn thấy hai người bạn cùng phòng sau lưng, há há miệng, trong phút chốc nói không ra lời.
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu há to miệng, phát hiện sự tình hình như không giống bọn họ nghĩ.
Thì ra Lâm Lạc không phải một mình mà là hẹn lớp trưởng?
Mao Tuấn nhìn Hạ Văn Thu, dùng ánh mắt biểu thị:......Nặc Nặc là tới hẹn hò với lớp trưởng?
Hạ Văn Thu nhíu mày: Có lẽ không phải.
Mao Tuấn: Vậy đây là?
Hạ Văn Thu: Không biết.
Bất quá Chu Tích Duyệt chỉ kinh ngạc trong nháy mắt liền cười, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta xuất phát đi."
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tích Duyệt, 3 người tới một......bãi rác.
Nghe nói sau khi trường học thi công xong, vật liệu xây dựng bỏ đi dựng lên hình thành bãi rác.
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu cũng không ngờ, một cô gái trông đáng yêu như lớp trưởng cự nhiên sẽ chọn nơi này.
Bất quá, Mao Tuấn ngược lại cảm thấy lớp trưởng hiển nhiên càng có cá tính.
Lâm Lạc trái lại sắc mặt như thường, không cảm thấy có gì không đúng, đặt giá vẽ xuống trước bãi rác, ngẩng đầu, quan sát rác nơi đây.
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều là luyện kiến thức cơ bản, vẽ phác hoạ.
Lâm Lạc và Chu Tích Duyệt lại dự định vẽ tranh sơn dầu, cõng theo thuốc màu và bút vẽ tranh sơn dầu.
Sau đó Lâm Lạc đứng trước bãi rác rất lâu, vẫn luôn trầm tư lại chậm chạp không động bút.
Cậu đứng thẳng cho tới tối, Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều vẽ phác hoạ xong rồi, Lâm Lạc vẫn chưa động bút.
Cuối cùng Hạ Văn Thu và Mao Tuấn hai người đều vây quanh, nhìn thấy vải vẽ trống không của cậu, biểu thị nghi hoặc hỏi:
"Nặc Nặc, cậu đang nghĩ gì?"
Lâm Lạc trong lúc trầm tư vẫn chưa trả lời.
Thẳng tới Chu Tích Duyệt cũng hoàn thành xong tác phẩm của mình, ngoái đầu nhìn vải vẽ của Lâm Lạc, thấy một mảnh trống không cũng không ngoài ý muốn.
3 người cùng đứng đợi nửa tiếng mới nhìn thấy Lâm Lạc hạ bút vẽ xuống.
Chỉ có điều, cậu chỉ quẹt vài nét bút lác đác trên vải vẽ liền dừng lại, bắt đầu cúi đầu thu thập đồ vật.
"Sao thế Nặc Nặc?"Mao Tuấn không hiểu nói "Nét bút này của cậu không phải khá tốt sao, làm sao không tiếp tục vẽ nữa?"
"Không tốt." Lâm Lạc liếc mắt nhìn vải vẽ, màu sắc cậu chọn quá "Lâm Lạc" rồi.
Buổi trưa sau khi nói chuyện với Cảnh Vân xong, Lâm Lạc càng thêm kiên định quyết tâm muốn thay đổi phong cách vẽ.
Chính là vì Cảnh Vân đánh giá cao Lâm Lạc, mong đợi đối với Lâm Nặc, vậy nên Lâm Lạc mới không thể giậm chân tại chỗ, thoả mãn với những thành tựu Lâm Lạc đạt được.
Bằng không chẳng phải sống uổng phí cả đời này?
Nhưng muốn thay đổi phong cách vẽ cậu vẽ cả đời, nói nghe thì dễ?
Lâm Lạc suy nghĩ cả buổi chiều cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể tạm thời chọn không vẽ.
"Quay về." Lâm Lạc nói "Không vẽ nữa."
Chu Tích Duyệt dường như hiểu ra cái gì, không khuyên can, chỉ nói: "Vậy ngày khác tôi có thể hẹn cậu vẽ tranh không?"
Lâm Lạc ngoái đầu nhìn cô một cái, cô gái này rất an tĩnh, hơn nữa — Lâm Lạc lại liếc nhìn tác phẩm cô mới vẽ ra, gật đầu: "Có thể."
Không nghĩ tới, Chu Tích Duyệt bộ dạng đáng yêu thanh thuần, phong cách vẽ lại hoang dã như thế.
Đường nét thô, dùng màu mạnh dạn rõ ràng — rất có chút ý tứ phái dã thú.
Hơn nữa, theo như cậu biết, sinh viên mỹ thuật mới lên năm nhất trên người sẽ mang tư duy nồng đậm trước khi thi, thứ vẽ ra có cảm giác sản sinh dây chuyền sản xuất.
Nhưng Chu Tích Duyệt này lại không có quá nhiều.
Tranh của cô vẫn như cũ có cá tính rõ nét của mình, đoán chừng điểm số thi tuyển sinh sẽ không quá cao, nhưng có lẽ rất được giáo viên Quốc Mỹ yêu thích.
Chu Tích Duyệt lập tức nở nụ cười: "Được, tôi ngày khác lại hẹn cậu."
"Vậy tôi còn có thể tham gia không?" Mao Tuấn nhìn qua.
Chu Tích Duyệt sững sờ, Lâm Lạc đã trả lời: "Có thể."
Lâm Lạc đã đồng ý rồi, Chu Tích Duyệt cũng không tiện từ chối, chỉ phải gật đầu.
Mao Tuấn và Lâm Lạc đều ở, Hạ Văn Thu tất nhiên không thể vắng chỗ.
Vì vậy, trong lòng Chu Tích Duyệt vốn là thế giới hai người, từ đây biến thành thế giới bốn người.
Sau khi quay về kí túc xá, Mao Tuấn hỏi Lâm Lạc:
"Nặc Nặc, cậu buổi chiều sao không vẽ thế?"
Lâm Lạc nói: "Không có cảm giác."
Biệt Nhất Cách từ trên giường thò đầu ra: "Các cậu buổi chiều đi ra ngoài vẽ?"
"Đúng" Mao Tuấn ngại ngùng cười nói "Vốn là nhìn thấy Nặc Nặc ra ngoài vẽ, chúng em liền đi theo, không nghĩ tới là lớp trưởng hẹn Nặc Nặc."
"Lớp trưởng hẹn Nặc Nặc vẽ tranh?" Biệt Nhất Cách cười ra tiếng "Các cậu đi theo làm gì?"
"Trước khi đi không phải không biết à?" Mao Tuấn nói.
Hạ Văn Thu: "Vậy hiện giờ cậu biết rồi, làm sao vẫn yêu cầu lần sau lại đi?"
Mao Tuấn liếc nhìn Lâm Lạc, có chút ngại: "......Tôi thấy Nặc Nặc cũng không thích cô ấy."
3 người đều lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Lúc này điện thoại của Hạ Văn Thu bỗng dưng kêu lên, cậu liền cầm điện thoại lặng lẽ chạy ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Văn Thu thế này.
Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách đều đoán cậu có bạn gái, Lâm Lạc cũng không giải thích với bọn họ, loại chuyện này vẫn phải để Hạ Văn Thu tự mình nói mới được.
Nhưng Hạ Văn Thu chạy đi nấu cháo điện thoại với bạn trai làm cậu không tự chủ nhớ tới Tinh Ngộ.
Có lẽ là tâm ý tương thông, lúc cậu đang nhớ tới Tinh Ngộ, trên điện thoại liền nhảy ra tin nhắn của Tinh Ngộ:
"Hôm nay là buổi học đầu tiên, cảm thấy thế nào?"
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây kẹt văn muốn trọc đầu, cũng không biết bản thân viết như thế nào (thở dài), có chút không viết tiếp nổi.