Lâm Lạc ngước mắt, nhìn thấy Tinh Ngộ đang rũ mắt nhìn cậu, trong con ngươi màu nâu đậm phản chiếu mặt cậu.
Sắc vàng kim của ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt Tinh Ngộ.
Trên mặt anh mang theo thân thiết cùng để ý, còn chút ít bất đắc dĩ.
Lâm Lạc bỗng nhiên nghiêng mặt sang một bên, giống như che giấu cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ khụ một tiếng, giơ tay sờ tóc mình, thấp giọng hỏi:
"....Anh đối với ai cũng thích như thế à?"
Tinh Ngộ sờ tóc Miêu Tố Quân, còn gảy tóc trên trán cô.
Lâm Lạc cho rằng đây là động tác rất thân mật, chỉ có thể làm với người thân thiết.
Nhưng Tinh Ngộ cũng làm thế với nữ sinh kia.
Khoé môi Tinh Ngộ hơi động, thấp giọng kêu: "Nặc Nặc...."
Lâm Lạc bị hai chữ này giật cho lỗ tai tê dại, lại vì thế mà xấu hổ, giơ tay đẩy Tinh Ngộ:
"Anh cách xa tôi chút."
Nhưng lòng bàn tay chạm tới lồng ngực Tinh Ngộ, lại bị nhiệt độ nóng rực kia làm bỏng tay.
Cậu nhanh chóng thu tay về, ngón tay từ từ cuộn lại.
Tinh Ngộ bị đẩy dựa vào cửa.
"Nặc Nặc" Tinh Ngộ lại gọi một tiếng, anh đứng dựa vào cửa, nhìn gò má Lâm Lạc, giải thích với cậu "Bố mẹ Tố Quân và bố mẹ tôi là bạn tốt, bọn tôi quen biết từ rất nhỏ, em ấy giống như em gái tôi."
Kì thực anh không cần giải thích.
"Anh lấy đâu ra nhiều em trai em gái như thế, anh cho rằng anh là Đoàn Dự (1) à?" Lâm Lạc nói.
Tinh Ngộ cũng từng nói với người khác Lâm Lạc là em trai anh.
"....." Tinh Ngộ câm nín "Cậu còn xem qua phim truyền hình cũ như thế."
Nếu như Tinh Ngộ nhớ không lầm, bộ phim đó chiếu khi anh vẫn còn nhỏ, lúc đó Lâm Lạc còn chưa ra đời nữa.
"....." Lâm Lạc thẹn quá hoá giận "Tôi thích, không được à?"
"Tóm lại, tôi không thích anh như thế."
Lâm Lạc nói xong, lại cảm thấy chính mình như thế rất không có lập trường, lắm miệng bổ sung nói:
"Anh lại không phải anh trai ruột cô ấy, nam chưa kết hôn nữ chưa gả, anh như thế không phù hợp, người khác còn cho rằng các anh có gì đó."
Cậu phảng phất vì yêu cầu của chính mình tìm lí do phù hợp.
Tinh Ngộ bình tĩnh nhìn Lâm Lạc hồi lâu, chậm rãi trả lời: "Ừ, cậu nói đúng, về sau tôi sẽ chú ý chút."
Ngọn lửa vô danh trong lòng Lâm Lạc lúc này mới ngừng lại chút ít.
Dừng một chút, cậu xoay người, lưng dựa bệ cửa sổ, đối mặt với Tinh Ngộ, cúi đầu nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy thích anh."
Tinh Ngộ lâm vào trầm mặc.
Lâm Lạc nói: "Đừng nói với tôi anh không biết."
"Tôi biết." Tinh Ngộ nói "Nhưng tôi không có ý đó với em ấy."
Nghe tới đây, tâm trạng của Lâm Lạc lại tốt lên chút, thấp giọng oán giận: "Vậy anh còn thân cận với cô ấy như thế, khiến cô ấy hiểu lầm thì phải làm sao?"
"Xin lỗi." Tinh Ngộ nhìn Lâm Lạc cụp mí mắt, giơ tay lên, lòng bàn tay rơi trên đỉnh đầu Lâm Lạc, sau đó thuận theo sợi tóc đen nhánh của thiếu niên lướt xuống dưới, rơi xuống tóc mai cậu.
Sợi tóc nhu thuận mang theo chút mồ hôi, lọn tóc đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa.
Tay Tinh Ngộ rơi trên tai Lâm Lạc.
Anh sờ lỗ tai, tai, vành tai cậu, anh phát hiện trên vành tai Lâm Lạc có nốt ruồi, vì vậy ở phía trên đó niết niết.
"Về sau sẽ không thế nữa."
Tinh Ngộ nhìn thấy lỗ tai Lâm Lạc có chút đỏ, nhiệt độ cũng chậm rãi tăng lên.
Tinh Ngộ biết mình đang làm gì.
Anh cũng biết mình không nên, lại không khống chế được.
"Nặc Nặc." Tinh Ngộ lại lần nữa thấp giọng gọi tên cậu.
Gò má Lâm Lạc đều nóng bừng lên, đang muốn nói chuyện, cửa phòng tắm bỗng dưng bị gõ:
"Cái đó, ngại quá...."
Trong phòng ngủ một sinh viên mới khác đứng ở cửa, nhìn hai người bên trong, cả mặt căng thẳng: "Tôi muốn đi vệ sinh, các cậu có thể...."
Lâm Lạc như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, nhanh chóng liếc Tinh Ngộ cái, vội nói: "Chúng tôi ra ngay, ngại quá."
Dứt lời liền giống như chạy trốn bước ra ngoài.
"Không, không có gì." Ánh mắt nam sinh đảo mấy vòng giữa Lâm Lạc và Tinh Ngộ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tinh Ngộ nhìn bóng lưng cậu, cúi đầu xoa ngón tay.
Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ và xúc cảm nơi vừa nãy đặt trên tai Lâm Lạc, sau đó quét mắt nhìn nam sinh rồi mới bước ra ngoài.
Nam sinh không hiểu sao từ trong ánh mắt đó nhìn ra ý tứ cảnh cáo, nhịn không được lùi về sau một bước.
"Con đi vệ sinh sao lâu thế?"
Trong kí túc xá, Phùng Quyên đã chỉnh lí xong giường cho Lâm Lạc, đang ngồi trên ghế uống nước.
Lâm Lạc sờ tai mình, vẫn còn chìm đắm trong hoảng loạn bị "đụng chạm", có chút thất thần.
"Ngốc rồi?" Phùng Quyên không rõ cậu đang nghĩ gì, liền nói với Tinh Ngộ ở sau lưng.
"Tiểu Tinh, hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, nếu không hai chúng ta lần đầu tới, chắc chắn luống cuống tay chân."
Sau khi quen thuộc, Phùng Quyên đã không lại gọi ông chủ Tinh ông chủ Tinh, đều là gọi "tiểu Tinh" rồi, thân cận.
"Không có gì." Tinh Ngộ liếc Lâm Lạc một cái, cười nói "Tiện tay mà thôi, cháu cùng Nặc Nặc cũng quen biết một thời gian dài rồi, không tính là gì."
"Đúng, mẹ, mẹ không cần khách khí với anh ấy." Lâm Lạc tiếp lời.
"Con đứa trẻ này" Phùng Quyên cười cười "Như thế này đi, tiểu Tinh, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, dì mời cháu. Chắc chắn không so được với bình thường cháu ăn, nhưng cũng là một mảnh tâm ý, cháu đừng ghét bỏ."
"Làm sao có thể?" Tinh Ngộ cười nói "Dì mời khách, cháu vui mừng còn không kịp."
Tinh Ngộ không từ chối người lớn biếu tặng.
3 người vì thế rời khỏi kí túc xá.
Phụ cận Quốc Mỹ có vài trường đại học, Tinh Ngộ chính là ở khoa chính quy đại học Khoa học tự nhiên gần đây, lúc đó cũng quen không ít sinh viên Quốc Mỹ, đối với xung quanh đây có những gì quả thực thuộc trong lòng bàn tay.
Vì vậy do anh lựa chọn địa điểm.
Tinh Ngộ chọn một quán món ăn Quảng Đông, quán món ăn Quảng Đông này là người Quảng Đông tới mở, đồ ăn làm ra rất bản địa, ngon, giá cả cũng tương đối bình dân —— mở tiệm gần trường đại học, phần lớn giá cả đều khá bình dân, sẽ không đắt đến thái quá.
Đồ ăn Quảng Đông tương đối thanh đạm, coi trọng một chữ tươi, càng phù hợp khẩu vị của Phùng Quyên.
Ăn bữa tối xong bước ra ngoài, thời gian đã không còn sớm, hai người đưa Phùng Quyên tới nhà nghỉ nghỉ ngơi.
Tinh Ngộ vốn định đưa Lâm Lạc tới trường liền về nhà, Lâm Lạc lại kéo tay anh.
Thiếu niên ở dưới đèn nê-ông thành phố đại học tối muộn ngẩng đầu nói với anh:
"Tinh Ngộ, cùng tôi đi dạo đi."
Tiếp sau sẽ là quân sự ma quỷ một tháng trời, Lâm Lạc rất khó có cơ hội ở chung như thế này với Tinh Ngộ.
"Tôi muốn đi dạo trường của chúng tôi, làm quen một chút." Lâm Lạc tuỳ tiện tìm cái cớ.
Tinh Ngộ cúi đầu nhìn cậu cười: "Cậu không mệt à? Ngồi máy bay cả buổi sáng, bận việc cả buổi chiều, còn chưa muốn về phòng nghỉ ngơi?"
"Không mệt, không muốn." Lâm Lạc lắc đầu "Muốn anh đi dạo với tôi."
"Được." Tinh Ngộ đáp ứng.
Hai người thuận theo cửa chính trường học đi vào, băng qua con đường nhựa vô cùng rộng rãi, hai bên đường đều trồng cây thường xanh cao to, lá cây xanh um tươi tốt kêu rào rạc trong gió đêm.
Phía trước con đường treo một băng biểu ngữ dài, bên trên viết "Quốc Mỹ hoàn nghênh bạn."
Lại đi về phía trước, là một toà kiến trúc phong cách Châu Âu, ánh đèn lung linh toả ra trên toà nhà lớn vào đêm vô cùng xinh đẹp.
"Trước mang cậu đi xem xem toà nhà khoa sơn dầu các cậu?"
"Được nha." Lâm Lạc đáp ứng.
Cậu không quan tâm đi chỗ nào, chỉ là muốn đơn độc ở chung với Tinh Ngộ mà thôi.
Lâm Lạc đi theo bên cạnh Tinh Ngộ, liếc mắt nhìn tay người đàn ông.
Cậu muốn giống Miêu Tố Quân tự nhiên nắm lấy tay Tinh Ngộ như thế, lại cũng chỉ nghĩ nghĩ.
Rốt cuộc không thể đưa vào thực tế.
Tinh Ngộ quẹo phải trước toà nhà lớn, băng qua con đường mòn lát đá cuội, xuyên qua bãi cỏ và bụi cây, lại đi về phía trước.
Lúc này tuy đã là buổi tối, nhưng sinh viên mới đi dạo vườn trường cùng bố mẹ không ít.
Hai người ở trong đó chẳng hề loá mắt, nhưng hoàn cảnh không đủ yên tĩnh này không thể khiến nguyện vọng "đơn độc ở chung" với Tinh Ngộ của Lâm Lạc thành thực.
Sau khi quẹo bảy, tám lần, hai người tới được trước khoa sơn dầu.
Toà nhà lớn màu trắng thấp thoáng trong lá thu đỏ vàng đan xen, ở nơi đèn đường chiếu rọi xuống, hiện rõ vài phần mùi vị tranh sơn dầu.
"Đây là nơi sau này cậu sẽ học." Tinh Ngộ giới thiệu cho cậu, sau đó lại nắm lấy tay thiếu niên, cười nói "Tôi mang cậu đi một nơi."
Nguyện vọng muốn nắm tay của Lâm Lạc đạt thành.
(1) Đoàn Dự: là một trong ba nhân vật nam chính trong truyện Thiên long bát bộ của Kim Dung. Đoàn Dự có ba người vợ gồm: Vương Ngữ Yên, Chung Linh và Mộc Uyển Thanh. Theo nguyên tác ban đầu thì anh lập Vương Ngữ Yên lên làm hoàng hậu nhưng trong lần sửa đổi mới nhất của Kim Dung vào năm 2012, cuối tác phẩm có nói tới việc chàng đã tiết lộ cho một số ít người thân cận như Mộc Uyển Thanh, Ba Thiên Thạch, Chung Linh, Chu Đan Thần cha thật sự của anh là ai, đồng thời Đoàn Dự nhận ra Mộc Uyển Thanh là người con gái mình yêu nhất nên đã quyết định kết hôn với nàng và lập làm hoàng hậu, lập Chung Linh làm phi tần, sống một cuộc đời ung dung tự tại. Còn với Vương Ngữ Yên, chàng nhận ra mình đã mang tình yêu với bức tượng ngọc bích (Thần tiên tỉ tỉ) gán cho cô nên đã để cô ra đi. (Theo Wiki)