Editor: Ai theo dõi 19 days chắc sẽ biết, nay mình đọc chương mới phấn khích quá thế là hăng máu gà làm luôn chương này trong tối =))))))) __________________________
Bởi vì thời gian quả thực rất muộn rồi, Lâm Lạc lo lắng bản thân buổi sáng ngày hôm sau không dậy nổi, gấp gấp rút rút về nhà, đạp xe đạp tới mức lòng bàn tay đều nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Vậy nên đợi tới lúc cậu về nhà nhìn lòng bàn tay liền phát hiện số điện thoại Tinh Ngộ viết xuống đã không nhìn thấy rõ nữa.
"Tinh Ngộ..."
Lâm Lạc cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Nói không chừng người này là minh tinh nổi tiếng ấy, nhìn anh trông như thế, hành động tuỳ tiện đó nghe qua cũng không kì quái cho lắm.
Nhìn không rõ thì thôi, dù sao cậu cũng không có ý định đi học vẽ.
Lâm Lạc rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu.
Ngày hôm sau, cậu như thường lệ dậy sớm đi học.
Sự việc tối hôm qua đã cho Lâm Lạc cảm giác bức bách mãnh liệt, cậu không muốn mẹ lại kéo cái chân chưa lành, chống gậy bày sạp kiếm tiền, không muốn Lâm Nguyên Long lúc nào cũng vì tiền mà đánh mẹ.
Cậu muốn kiếm tiền.
Lâm Lạc đã nghĩ xong rồi, hiện giờ tranh của cậu đương nhiên không bán được giá cao, nhưng cậu có thể bắt chước tranh Lâm Lạc, tự mình bắt chước mình, chân thực tới không thể chê vào đâu được.
Tác phẩm thực của Lâm Lạc thì có mấy người mua được cơ chứ, cậu vẽ bản mô phỏng, chắc chắn có người mua.
.....Lấy đồ thật đem bắt chước bán đi, thì cũng là mình cả.
Lâm Lạc sơ sơ tính một chút tiền mình thiệt, lại cảm thấy tim muốn rỉ máu.
Bỏ đi bỏ đi, nhịn, đợi cậu hot trở lại, toàn bộ chỗ tiền này đều có thể kiếm trở lại, không cần nóng lòng nhất thời.
Vậy nên buổi trưa hôm nay 11 giờ hơn sau khi tan học, Lâm Lạc liền chuồn ra ngoài, dọc đường tìm phòng vẽ, muốn đi dùng chút thuốc màu cùng bút vẽ chùa.
Thành phố Vân Hải là quê hương Lâm Lạc, nơi này có rất nhiều phòng vẽ.
Vì vậy chưa đi được mấy bước, Lâm Lạc liền nhìn thấy một phòng vẽ tranh gọi là Vẽ cả thế giới đang tuyển sinh, còn có thể học thử miễn phí.
Nhìn thấy hai chữ miễn phí, Lâm Lạc liền bước vào.
Mới bước vào cửa, một người đàn ông 30 mấy tuổi đeo kính, mặc áo khoác màu cam bước ra, nhìn thấy Lâm Lạc mắt gấu trúc, sững sờ một chút lại nhiệt tình nói: "Bạn học, tới học vẽ hả?"
Lâm Lạc nhìn nhìn vào bên trong, hỏi: "Nghe nói chỗ này của mấy anh có thể học thử miễn phí?"
"Đúng đúng, học thử miễn phí 3 hôm, hài lòng thì lại đóng học phí." Người đàn ông đeo kính nhìn ra phía sau cậu, thấy chỉ có một mình cậu liền hỏi: "Bạn học nhỏ, phụ huynh nhà em đâu?"
Lâm Lạc lôi lí do bản thân đã chuẩn bị trước nói: "Bố em không cho em học vẽ, ông ấy thấy em vẽ không tốt, nhưng em thấy mình rất có thiên phú, vậy nên tới xem trước, chứng minh cho ông ấy thấy em có thể."
Những đứa trẻ như thế này rất nhiều, người đàn ông đeo kính cũng không thấy kì lạ, cười nói: "Cái việc vẽ vời này, luôn luôn cần thử mới biết được bản thân có được hay không, nói không chừng em lại là Lâm Lạc thứ hai."
"Tới, em trước vào đi." Người đàn ông đeo kính dẫn Lâm Lạc vào trong, vừa giới thiệu cho cậu hoàn cảnh phòng vẽ vừa tích cực cỗ vũ Lâm Lạc theo đuổi ước mơ của mình.
Anh nhìn đồng phục Lâm Lạc mặc, biết rằng cậu tự mình trốn ra đây liền nhanh chóng đưa cậu vào lớp học thử, muốn cậu cảm nhận một chút bầu không khí phòng vẽ, giữ người ở lại.
"Em nghe thử trước một chút." Người đàn ông đeo kính sắp xếp chỗ ngồi cho cậu "Nếu như thích, sau đó chúng tôi giúp em nói hộ với bố."
"Cảm ơn thầy." Lâm Lạc giả vờ làm bộ dạng học sinh chăm ngoan.
Đợi người đàn ông đeo kính đi rồi, Lâm Lạc mới bắt đầu đánh giá phòng vẽ này.
Diện tích không nhỏ, rất nhiều học sinh đang ngồi, có lẽ đều là tới học thử miễn phí.
Đứng trước mặt là một cô giáo, có lẽ cũng khoảng hơn 30, tóc mái xéo, buộc tóc đuôi ngựa.
Cô đang giảng cho học sinh trong lớp một vài kỹ xảo cơ bản nhập môn, trộn lẫn nhiều giai thoại của các hoạ sĩ, tăng thêm tính thú vị cho lớp học.
"Không quản là vẽ cái gì, nền tảng cơ bản là quan trọng nhất." Cô giáo nói "Kể cả hoạ sĩ lớn Lâm Lạc, cũng phải trước đặt nền móng xong mới sáng tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy."
"Lúc mà Lâm Lạc xây dựng nền tảng, cực kì khắc khổ, đến cả lên lớp cũng vẽ vẽ."
Vậy nên mới suốt ngày bị mời phụ huynh — Lâm Lạc thổ tào, tới mức cả nhà chú cậu đều sa mạc lời.
"Ngồi xổm trong nhà vệ sinh cũng còn vẽ lên cửa."
Lâm Lạc: "? "
Đây là tin đồn nhảm.
Ngồi xổm trong nhà vệ sinh thì lấy cái gì vẽ?
"Lúc thi cũng vẽ trên bài thi."
— Nếu như cô nhắc tới là bức tranh vẽ giám thị coi thi thì quả thật có. Bài thi không biết làm, lại buồn tẻ, còn có thể làm cái gì?
"Nếu như không có sự khắc khổ xây dựng nền tảng của anh ấy thì sẽ không có hoạ sĩ lớn Lâm Lạc nổi tiếng toàn thế giới như ngày nay." Cô giáo đưa ra tổng kết, nở nụ cười xinh đẹp "Tôi biết, nguyên nhân mọi người học vẽ không giống nhau, mục đích cũng không giống."
"Nhưng có một thứ giống nhau, đó là sự yêu thích của chúng ta đối với vẽ."
"Thực ra, tác phẩm là cảm quan của hoạ sĩ đối với thế giới được chiếu lên vải vẽ, kỹ xảo là để giúp chúng ta biểu đạt tốt hơn, mà cảm xúc lúc ban đầu chúng ta muốn vẽ sẽ luôn không đổi. Cho dù có những người chưa từng học qua kỹ năng, cái mà họ múa bút vẩy mực thể hiện ra chính là cảm nhận của họ đối với thế giới này. Tôi muốn các bạn học sinh hãy cầm lấy bút vẽ trên tay các bạn, thử nghiệm một chút. Không cần sợ, nghĩ cái gì vẽ cái đó. Sau đó tôi sẽ tới giải đáp cho các bạn."
Dưới sự cổ vũ và kiến nghị của cô giáo, các học sinh trong lớp đều cúi đầu tự mình vẽ, trong phòng phát ra những âm thanh sàn sạt.
Lâm Lạc cúi đầu liếc nhìn bút vẽ và thuốc màu bên tay.
Nếu đã là học thử miễn phí, thuốc màu và bút vẽ cung cấp tự nhiên cũng là kém chất lượng nhất.
Lâm Lạc kiếp trước sẽ không giờ dùng dụng cụ vẽ tranh kém chất lượng như thế này, bởi vì không có cách nào thể hiện được hiệu quả mà cậu muốn.
Nhìn thấy cậu không động bút, cô giáo còn cho rằng cậu ngại ngùng, cười nói: "Đừng sợ, tuỳ tiện vẽ là được."
Lúc này nữ sinh mặt em bé ở bên cạnh Lâm Lạc đã bắt đầu động bút.
Cô giáo vừa nhìn liền cười nói: "Bạn học, em có nền tảng cơ bản rồi đi?"
Mặt em bé thẹn thùng nói: "Không phải, em chỉ là thỉnh thoảng nhìn ông em vẽ ở nhà."
"Hoá ra là vậy, vậy em khá có thiên phú đấy." Cô giáo khen ngợi nói.
Mặt em bé từ nhỏ đã được người khen có thiên phú vẽ, nghe xong có chút tự đắc, quay đầu nhìn Lâm Lạc nói: "Bạn học, cậu yên tâm vẽ đi, vẽ rất đơn giản, đừng có ngại."
Lâm Lạc gật đầu, suy nghĩ hai giây, nhấc bút chấm vào thuốc vẽ màu xanh, đặt bút.
Lâm Lạc vẽ cảnh biển, mặt biển vào đêm, xanh đậm, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, trên không trung treo một vầng trăng tròn, chiếu xuống ánh sáng màu xanh vô tận.
Đó là cảnh biển đêm qua, vầng trăng hôm đó.
Trong đầu không giải thích được liền nhớ tới cảnh tượng đồng tử đen kịt của Tinh Ngộ nhìn chăm chú cậu dưới ánh trăng.
Nếu như Lâm Lạc nhớ không lầm, rất nhiều năm trước cậu có lẽ đã từng vẽ qua cảnh biển này.
Đợi Lâm Lạc một mạch hoàn thành tác phẩm của bản thân, cậu hài lòng đặt bút vẽ xuống.
Tuy rằng bởi vì nguyên nhân khách quan về vải vẽ, thuốc màu, bút vẽ vv..., bức tranh này cuối cùng thể hiện ra hiệu quả cách xa dự đoán của cậu, nhưng mười năm trôi qua, kỹ xảo của cậu cũng không có gì mới lạ.
Lâm Lạc nhu nhu tay, chính vì thân thể nguyên chủ quá yếu, vẽ xong một bức thậm chí có chút mệt.
"Bạn học, em vẽ xong rồi?"
Bên tai bỗng dưng có giọng nói truyền tới, Lâm Lạc giật mình, ngoái đầu vừa nhìn liền phát hiện ra cô giáo đang đứng phía sau cậu, trong mắt tràn đầy kinh hỉ "nhặt được bảo bối rồi" và chấn động "đây là thiên tài à".
"À, vâng." Lâm Lạc nói "Vẽ xong rồi."
Sau đó cậu phát hiện, ngoại trừ cô giáo, mặt búp bê, những người khác trong lớp đến cả người đàn ông đeo kính lúc nãy đều vây xung quanh xem tranh cậu, cả khuôn mặt đều là méo thể tin nổi.