*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng rốt cuộc là có hay không nhỉ?
Lâm Lạc nghĩ không ra, đơn giản không nghĩ nữa.
Cái này không quan trọng.
Lâm Lạc thiên về làm việc bằng cảm giác.
Thích hay không thích, yêu hay không yêu, là chuyện quá phức tạp quá huyền diệu, bạn rất khó có được đáp án rõ ràng.
Mà hiện tại, cậu muốn nói chuyện với Tinh Ngộ, cái này rất rõ ràng.
Vì vậy Lâm Lạc mở điện thoại, nhấn mở khung trò chuyện của Tinh Ngộ.
Sau đó vừa mới muốn nhắn tin liền phát hiện thời gian đã rất muộn rồi, Tinh Ngộ đoán chừng đã ngủ, chỉ có thể tiếc nuối thu hồi bàn tay đánh chữ.
Bỏ đi, vẫn là đừng quấy rầy người ta.
Song ngón tay lại run lên, ấn vào một cái nhãn dán biểu tượng, gửi qua cho Tinh Ngộ.
Lâm Lạc: "Nhóc đáng yêu của anh bỗng dưng xuất hiện.jpg."
"......" Lâm Lạc ngay lập tức thu hồi nhãn dán.
Cái nhãn dãn biểu tượng này không phù hợp với khí chất cao quý lãnh diễm của cậu.
"Nặc Nặc vừa thu hồi một tin nhắn."
Tinh Ngộ vẫn chưa ngủ, tối nay anh trú lại ở văn phòng.
Nhìn văn kiện cả nửa đêm, Tinh Ngộ có chút uể oải, vừa đặt tài liệu trên tay xuống uống một ngụm cà phê liền nghe thấy điện thoại kêu lên một tiếng.
Tinh Ngộ cầm điện thoại lên, nhìn thấy Lâm Lạc thu hồi một tin nhắn.
Tinh Ngộ: "? "
Tin nhắn của Tinh Ngộ bỗng dưng gửi tới, Lâm Lạc thiếu chút nữa ném bay điện thoại.
Cũng không biết tại sao, trên mặt có chút nóng, có loại cảm giác chột dạ lén nhìn trộm bị tóm.
Lâm Lạc ổn định tinh thần, giải thích nói: "Ấn nhầm, run tay."
Cầm được điện thoại mấy tháng nay, Lâm Lạc đã chậm rãi học được cách nói chuyện của giới trẻ ngày nay.
Tinh Ngộ: "Muộn thế này còn chưa ngủ? Đang làm gì?"
Lâm Lạc ngoan ngoãn trả lời: "Đang vẽ tranh, vẽ quá mức nhập tâm liền quên thời gian, chớp mắt cái là bây giờ rồi."
Hiện giờ đang định đi ngủ —— Nhưng câu này Lâm Lạc không gửi qua.
Cùng Tinh Ngộ trò chuyện, cậu tất nhiên không muốn cứ thế ngủ.
"Anh làm sao vẫn chưa ngủ?" Lâm Lạc hỏi lại.
"Đang làm việc." Tinh Ngộ đáp "Người làm công, cậu hiểu đấy."
Lâm Lạc tí nữa cười ra tiếng: "Được rồi, ông chủ Tinh, Tinh tổng! Anh còn người làm công, có để người khác sống không?"
Tinh Ngộ nói: "Làm công cho ban giám đốc, ban giám đốc mỗi ngày nhìn chằm chằm tôi."
Ở trong tập đoàn mình sáng tạo ra, Tinh Ngộ tuy rằng nắm giữ cổ phần cao nhất, nhưng đây cũng không phải đường của một mình anh.
Rất nhiều lúc, Tinh Ngộ không thể tuỳ tâm sở dục làm việc được.
Lâm Lạc nói: "Anh nếu như cảm thấy phiền não, có thể phân phiền não này cho tôi, tôi giúp anh gánh vác một chút."
"Nằm mơ đi." Tinh Ngộ đáp "Tuổi còn nhỏ, đừng lúc nào cũng nghĩ không làm mà muốn có ăn."
Cùng nói chuyện với nhóc thối này, uể oải cả một ngày làm việc của Tinh Ngộ đều được giảm bớt rất nhiều.
"Cái gì gọi không làm mà muốn có ăn, tôi đây không phải giúp anh gánh vác một phần phiền não à?"
Lâm Lạc bỗng nhiên cảm thấy sau khi trùng sinh quay lại, bản thân hình như biến đổi không ít.
Ít nhất trở nên cởi mở hơn —— Tinh Ngộ có công lao lớn.
Lâm Lạc muốn cảm ơn anh, vì vậy nói:
"Ông chủ Tinh, muốn tranh không? Tác phẩm lớn của Lâm Nặc, bán rẻ cho anh, chỉ cần 1999999."
So với tranh Lâm Lạc mà nói, cái giá này đúng là quá rẻ.
Nhưng cậu đoán chừng Tinh Ngộ sẽ không muốn.
Dù sao bản thân vẫn chỉ là tên nhóc không có danh tiếng, không chút tiếng tăm, một bức tranh 2 triệu, quá khoa trương rồi.
Tinh Ngộ đếm xem có bao nhiều số chín, tặc lưỡi một tiếng: "Tác phẩm lớn đắt thế này, giở công phu sư tử ngoạm à, giúp tôi mở mang?"
Lâm Lạc liền mang theo tâm tình thấp thỏm lại tự hào, gửi bức tranh mình hôm nay mới vẽ qua.
Bức tranh này lấy Tinh Ngộ làm trung tâm, tất cả mọi thứ xung quanh đều làm nền cho anh.
Anh thân ở sòng bạc dưới lòng đất hỗn loạn, ầm ĩ, ảm đạm, lại có loại khí chất ưu nhã không hợp với hoàn cảnh xung quanh, đặc biệt khiến người chú ý.
Tuy rằng bức ảnh Lâm Lạc chụp rất bình thường, nhưng như cũ không ngăn được mị lực vốn có của bức tranh.
Tinh Ngộ vốn đang lười biếng ngồi dựa vào ghế trong phút chốc ngồi thẳng dậy.
Người đàn ông tỉ mỉ quan sát bức ảnh mấy lần, do yếu tố chụp ảnh, rất nhiều chi tiết anh nhìn không rõ.
Lâm Lạc gửi tiếp vài cái tin nhắn:
"Thế nào, tôi vẽ tốt đi?"
"Có phải biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn khí chất tôn quý của ông chủ Tinh không."
"Muốn 2 triệu cũng không quá đáng đi?"
"Hay là nói, anh cảm thấy khí chất tôn quý bản thân ông chủ Tinh anh không đáng 2 triệu?"
Tinh Ngộ bị đứa trẻ này chọc cười: "Bức này tôi mua để làm gì?"
"Treo ở trong nhà tự mình thưởng thức." Lâm Lạc nói "Treo ở phỏng ngủ, mỗi ngày vừa mở mắt liền có thể thưởng thức gương mặt đẹp trai của chính mình, tốt biết bao!"
Tinh Ngộ: "Thần kinh à."
"Nếu như thế, tôi chụp cái ảnh để ở đâu chả giống nhau? Còn rẻ."
"Anh sao lại keo kiệt như thế?" Lâm Lạc nói "Hơn nữa, ảnh với tranh của tôi, chỗ nào có thể so được? Tôi đây có khí tức nghệ thuật biết bao."
Tinh Ngộ quả thực thích bức tranh này.
Nói riêng về kỹ xảo và trình độ hội hoạ, Tinh Ngộ không cảm thấy kém bao nhiêu so với Lâm Lạc chân chính —— hoặc là nói, nó giống như Lâm Lạc sống lại, vẽ một bức tranh của chính mình.
Tinh Ngộ tất nhiên động tâm.
Nhưng anh là dân kinh doanh, đương nhiên phải suy nghĩ vấn đề từ góc độ người kinh doanh.
Lấy lâu dài mà xem, tranh của Lâm Nặc tương lai có lẽ sẽ rất có giá trị buôn bán, anh hiện tại nhanh chóng đầu tư, có thể giữ lại tăng tỉ giá đồng bạc.
Nhưng giá cả quá cao thì không có lợi rồi.
Tinh Ngộ rất bủn xỉn nói: "Thiếu một số 9 thì tôi muốn."
Lâm Lạc tức giận rồi.
2 triệu còn chê đắt?!
Tôi nhưng là Lâm Lạc một bức tranh hai cái trăm triệu đấy!
Nhưng mà, ai bảo cậu hiện giờ khoác acc clone, người khác không biết cậu là chính chủ nha.
Lâm Lạc thở dài, nhịn đau nói: "Không được, nhiều nhất thiếu số 1."
"Anh nếu như không muốn, tôi liền không bán nữa, giữ lại cho mình thưởng thức."
"Treo ở trong phỏng ngủ, mỗi ngày mở mắt ra liền thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của tôi?" Tinh Ngộ trả lại những lời lúc nãy Lâm Lạc nói.
Lâm Lạc: "....."
Có chút xấu hổ.
Nhưng cảm giác cũng không tệ.
Có thể làm.
"Anh nói muốn hay không."
"Muốn." Tinh Ngộ nói "Nhưng ngày mai tôi cần tới hiện trường xem chút hiện vật hãng quyết định mua hay không."
Lâm Lạc mới không sợ xem, bức tranh này của cậu càng xem càng đẹp, bản thân cậu cũng càng xem càng hài lòng.
"Được." Lâm Lạc nói "Tôi ở Vẽ cả thế giới, ngày mai anh trực tiếp tới đi."
Có lẽ là vì nghèo quá lâu rồi, Lâm Lạc hiện giờ có hứng thú to lớn với kiếm tiền.
Tuy rằng cậu hiện giờ không hề thiếu tiền.
Ngày hôm sau, Tinh Ngộ quả nhiên đúng hẹn mà tới.
Lâm Lạc dậy sớm ăn bữa sáng, gọi điện thoại cho Phùng Quyên nói mình không về, tiếp tục ở phòng vẽ vùi đầu vẽ tranh.
Hôm nay cậu không lại vẽ tranh sơn dầu nữa.
Mà là cầm bút chì, vẽ phác hoạ cảnh sắc ngoài cửa sổ Vẽ cả thế giới.
Kiến thức cơ bản không thể ném.
Vì vậy, lúc Tinh Ngộ tới liền nhìn thấy Lâm Lạc yên tĩnh một mình đứng trước cửa sổ phòng vẽ, vung bút chì trong tay, phác hoạ lên nền giấy trắng.
Trên giấy, toà nhà cao tầng rìa đường, hệ thống xe đạp chia sẻ đỗ ven đường, từng cái từng cái được cậu tái hiện ra rõ ràng.
Trong phòng vẽ chỉ có tiếng sàn sạt của bút trên giấy.
Tinh Ngộ nhìn thấy tất cả này, nhất thời không nhẫn tâm quấy rầy liền an tĩnh đứng sau Lâm Lạc nhìn cậu vẽ.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khôi phục ngày đăng.
* Hệ thống xe đạp chia sẻ