"...." Lâm Lạc hất tay Tinh Ngộ ra, lườm anh một cái nói "Người khác đều thích người trẻ tuổi, anh ngược lại ghét bỏ người trẻ tuổi."
"Làm sao, cậu thích người lớn tuổi hơn?"
Cậu quay mặt đi, sờ sờ chỗ vừa nãy mới bị Tinh Ngộ chạm vào, cảm thấy trên mặt đang mơ hồ nóng lên.
Vậy nên trong lòng âm thầm tự phỉ báng mình không chịu thua kém.
Dư quang khoé mắt lại nhịn không được liếc nhìn tay Tinh Ngộ.
Nói thật, tay Tinh Ngộ thật sự rất đẹp.
Thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có gân xanh hơi nhô ra, lòng bàn tay lại khô ráo và ấm áp.
Nhìn mãi nhìn mãi, Lâm Lạc không nhịn được đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó nghe thấy Tinh Ngộ nói:
"Dù sao cũng không thích lớn hơn, nhưng chắc chắn không thích trẻ nhỏ."
"Tôi mới không phải trẻ nhỏ." Lâm Lạc phản bác "Tôi trưởng thành rồi, trưởng thành rồi biết chưa, tốt nghiệp cấp 3 rồi! Hơn nữa cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi!"
Cậu móc ra chứng minh nhân dân của mình, chỉ vào ngày tháng năm sinh bên trên nói: "Nhìn thấy chưa, còn kém vài tháng nữa là có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi!"
Tinh Ngộ cười ra tiếng, nhấc tay xoa đỉnh đầu cậu: "Vậy cậu trong mắt tôi vẫn là một đứa trẻ."
Lâm Lạc tặc lưỡi một cái, vỗ bỏ tay anh, không cho anh sờ.
"Anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, ít ở chỗ này cậy già lên mặt, giống như anh bảy, tám mươi tuổi rồi ý."
Tinh Ngộ lại bật cười, nhìn mắt Lâm Lạc hỏi: "Sao nào, cậu hi vọng tôi thích cậu?"
Lần này mặt Lâm Lạc không phải mơ hồ nóng lên nữa.
Cậu trong nháy mắt từ má cho tới tai đỏ muốn xuất huyết.
Lâm Lạc vẫn mạnh miệng, thề thốt phủ nhận: "Anh nói tào lao cái gì đấy, ai hi vọng anh thích tôi chứ?"
"Không có sao" Tinh Ngộ hơi hơi nhíu mày, không để ý nói "Không có thì tốt."
Lâm Lạc giật giật môi, không biết tiếp lời này thế nào.
Tinh Ngộ thong thả ung dung ăn cá vược hấp, mắt cũng không nâng:
"Bây giờ cậu tốt nghiệp cấp 3, sắp lên đại học rồi, nơi như Quốc Mỹ rất nhiều người có cùng chí hướng với cậu, con trai hoặc là con gái trẻ lại đẹp, những người đó tương đối thích hợp với cậu."
"Với xuất thân của cậu hiện giờ cũng không cần bị tôi bao dưỡng, đừng nghĩ tới những chuyện có được hay không này nữa."
Lần này tới cổ của Lâm Lạc cũng đỏ bừng.
Cúi thấp đầu, đôi đũa hung hăng đâm vào cơm trong bát, cắn răng nghiến lợi tự hỏi lời của Tinh Ngộ là có ý gì.
Đối với Tinh Ngộ là thái độ gì, tự bản thân Lâm Lạc cũng tâm loạn như ma không rõ.
Bàn về vẽ tranh, hiện nay trên thế giới có lẽ không ai sánh được.
Nhưng bàn về yêu đương, Lâm Lạc thật sự là gà mờ.
Kiếp trước cũng không phải chưa từng yêu đương, bình thường đều là đối phương chủ động tỏ tình với cậu, Lâm Lạc liếc thấy đối phương cũng coi như là thuận mắt liền đáp ứng.
Đáp ứng xong, trạng thái ở chung của hai người cũng không thay đổi bao nhiêu.
Lâm Lạc trầm mê vẽ tranh, ban ngày vẽ buổi tối vẽ, vẽ đối tượng một cách nhanh chóng.
Đối phương ghét bỏ cậu trong đầu chỉ có vẽ, không hiểu chút phong hoa tuyết nguyệt yêu đương gì.
Lâm Lạc không cách nào phản bác, sau đó bình tĩnh tiếp nhận chia tay, về nhà tiếp tục vẽ.
"Tôi mới không muốn bị anh bao dưỡng." Lâm Lạc hung hăng nói "Tôi tự mình cũng là phú ông nhỏ! Tôi bao dưỡng người khác còn không khác mấy."
"Vậy không được." Tinh Ngộ ngẩng đầu nói "Nhỏ tuổi không học cho tốt, chỉ học những thứ loạn thất bát tao này, cẩn thận tôi quất cậu đấy."
Lâm Lạc trừng anh: "Anh quản tôi!"
"Tôi không quản nổi, tới lúc đó tôi sẽ nói với dì, để dì quản cậu."
Lâm Lạc: "......"
Đề tài không cẩn thận liền trật đường ray rồi.
Miệng Lâm Lạc không nói lại được Tinh Ngộ, vừa vặn Phùng Quyên từ phòng rửa tay ra, Lâm Lạc chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tinh Ngộ nói muốn đưa họ về nhà, Lâm Lạc lấy điện thoại ra gọi xe, bảo Tinh Ngộ tự đi bận việc của mình đi, không cần đưa cậu về.
Sau đó liền xụ mặt kéo mẹ ra khỏi cửa nhà hàng.
Tinh Ngộ đứng ở trước sân, cắm tay vào túi quần nhìn phương hướng thiếu niên rời đi, chà xát lòng bàn tay trong túi quần.
Nói thật, đầu đứa trẻ này sờ vào cảm giác thật tốt.
Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi, trẻ nhỏ cần có chút bộ dạng của trẻ nhỏ.
Tinh Ngộ quả thực rất có thể lí giải tâm tình của Lâm Lạc.
Cậu từ nhỏ thiếu tình thương của cha, hiếm khi gặp được người đàn ông lớn tuổi lại đối tốt với cậu liền không tránh được nảy sinh tính ỷ lại.
Lâm Lạc tuổi còn nhỏ, không có cách nào nhận biết loại ỷ lại này rốt cuộc là gì, không cẩn thận liền sẽ đi đường vòng.
—— Cho tới tận bây giờ, Lâm Lạc ở trước mặt anh xuất hiện rất nhiều phản ứng khác lạ đều bị Tinh Ngộ nhìn vào trong mắt.
Lòng dạ hẹp hòi đó của nhóc này, anh chỗ nào không nhìn được ra?
Nhưng Tinh Ngộ tin tưởng Lâm Lạc là đứa trẻ thông minh, nhắc nhở một chút là tốt.
Đợi lên đại học rồi, nhìn thấy thế giới càng rộng lớn liền sẽ hiểu rõ bản thân chân chính muốn cái gì.
Nhưng mà hướng Lâm Lạc đi so với Tinh Ngộ tưởng tượng, có chút sai lệch.
Rầu rĩ không vui về nhà, Lâm Lạc ngã đầu ngủ.
Ngày hôm sau, cậu ngủ tới trưa mới dậy, ăn cơm trưa xong liền gấp không chịu được cõng lấy hoạ cụ chạy về phòng vẽ.
Có thời gian đương nhiên phải vẽ tranh!
Nhân sinh không vẽ tranh thì còn ý nghĩa gì nữa?!
Nhưng tranh hôm nay của Lâm Lạc không giống với trước đây.
Trước đây, tranh của Lâm Lạc người bình thường nhìn không ra vẽ cái gì.
Nhưng hôm nay bức tranh này lại có nội dung rõ ràng.
Trên tranh là một gian phòng hỗn loạn, trong phòng có rất nhiều người, ánh đèn sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu.
Ở vị trí giữa đám người, mội người đàn ông thân hình rắn rỏi đứng đó.
Lâm Lạc vẽ cũng không phải tranh nhân vật, bức tranh này trên bản chất vẫn thiên hướng trường phái trừu tượng, nhưng người có mắt đều có thể từ trong bức tranh bắt lấy những nội dung này.
"Ấy, người này...." Bên cạnh bỗng dưng vang lên một âm thanh "Hình như là Tinh tiên sinh á."
Lâm Lạc đột nhiên cả kinh, xoay đầu nhìn, phát hiện đang nói chuyện là Tiêu Na đã lâu không gặp.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc là muốn giấu tranh đi, hoặc là phủ nhận thân phận người trong bức tranh.
Vừa nghĩ lại thì lại cảm thấy như thế giấu đầu hở đuôi.
Vậy nên giả vờ bình tình hỏi: "Cậu sao lại tới đây?"
Tiêu Na nâng mắt, đôi mắt sáng long lanh: "Tôi bắt đầu đến học vẽ từ rất sớm rồi, làm chuẩn bị cho thi tuyển sinh cuối năm và thi cấp trường mùa xuân năm sau."
"Nghe nói hôm nay cậu tới vẽ tranh, tôi muốn tới xem."
"Cậu làm sao biết tôi tới?" Lâm Lạc hỏi.
"Không chỉ tôi biết, rất nhiều người đều biết." Tiêu Na chỉ ra ngoài cửa, Lâm Lạc lúc này mới phát hiện, bên ngoài phòng vẽ mà Vẽ cả thế giới đơn độc chuẩn bị cho mình đứng đầy một hàng học sinh.
Làm một người thi hai hạng nhất kì thi tuyển sinh và thi cấp trường Quốc Mỹ, Lâm Lạc trong đám học sinh mỹ thuật thành phố Vân Hải đã có chút danh tiếng.
Thi tuyển sinh đứng đầu lợi hại, thi cấp trường Quốc Mỹ đứng đầu cũng lợi hại, nhưng cả hai hợp làm một lại càng lợi hại.
Dù sao phong cách vẽ thi tuyển sinh và thi cấp trường yêu cầu không giống nhau, một người làm sao có thể được hai cái đều là hạng nhất cơ?
Phòng vẽ coi cậu thành chiêu bài sống treo ở hành lang tuyên truyền, còn trắng trợn phát quảng cáo nói Vẽ cả thế giới cho ra một thiên tài đạt song hạng nhất kì thi tuyển sinh và thi cấp trường.
Ngày hôm nay Lâm Lạc tới, phần nhiều là học sinh muốn tới chiêm ngưỡng, Tiêu Na chỉ là một trong số đó.
Tiêu Na cười: "Đều tới xem cậu đấy."
Ánh mắt Lâm Lạc quét bên ngoài một lượt, cậu lúc nãy vẽ quá nhập tâm, đều không chú ý bên ngoài có người tới.
Lúc này Tiêu Na lại hỏi: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đây có phải Tinh tiên sinh không? Cậu làm sao lại nghĩ muốn vẽ Tinh tiên sinh?"