Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lạc giật mình, ngoái đầu nhìn Tinh Ngộ.
Cậu vừa mới thành niên không lâu, trước kia dinh dưỡng không đủ, vóc dáng vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở.
Lúc nhìn Tinh Ngộ phải ngẩng đầu.
Từ góc độ của Lâm Lạc, có thể nhìn rõ đường nét xương cằm rõ ràng và sống mũi khá thẳng của Tinh Ngộ, môi mỏng mím lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ánh trăng và sao rơi trên khuôn mặt anh, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông viết đầy câu chuyện.
Khiến Lâm Lạc không tự chủ nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp.
Bãi biển đó, khuôn mặt giống như tranh sơn dầu của Rembrandt.
"Cảm ơn." Lâm Lạc thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói.
"Chút việc nhỏ, còn khách khí với tôi làm gì?" Tinh Ngộ trêu cậu.
Đối với Tinh Ngộ mà nói, đây quả thực chỉ là chuyện nhỏ, vài tên côn đồ gây chuyện mà thôi.
Nhưng bất luận đối với Lâm Lạc đời trước hay là Lâm Nặc kiếp này mà nói, đều không dễ dàng giải quyết như thế.
Hơn nữa từ trước tới giờ cũng không ai sẽ nói thế với cậu: "Đừng lo lắng, tôi giúp cậu giải quyết."
Lâm Lạc lại ít thấy già mồm cãi láo, trong lòng có phần cảm động khó hiểu, cảm động xong lại thấy bản thân giống như thiếu niên ngửa mặt 45 độ nhìn trời.
Cậu không nhịn được rùng mình lạnh lẽo, bị bản thân làm mắc ói.
"Sao thế?" Tinh Ngộ nhìn cậu run vài cái "Lạnh hay là sợ?"
"...." Lâm Lạc liếc một cái "Anh cảm thấy tôi nhìn giống dạng sẽ sợ sao?"
"Vậy là lạnh?" Tinh Ngộ cười ra tiếng, mở cửa xe, nhét Lâm Lạc vào xe.
"Lên xe mở điều hoà sẽ không lạnh nữa."
Lâm Lạc giật giật môi, không phản bác lại, cũng không từ chối.
Cậu không có lạnh, nhưng cậu không ghét cái cảm giác được người quan tâm này.
Ngoại trừ mẹ, trên thế giới này cũng có người quan tâm tới cậu.
Tuy rằng rất khác người....bỏ đi, Lâm Lạc tự giận mình nghĩ, khác người thì khác người đi!
Cậu vốn dĩ là thanh thiếu niên!
Nghĩ thông điểm này, Lâm Lạc dựng thẳng tinh thần lại lần nữa.
Tinh Ngộ kéo mặt rỗ ra ghế sau, bản thân thì ngồi vào ghế lái.
Điện thoại của mặt rỗ cũng được nhặt lên, đặt ở gần vô lăng, để ngừa cho những người trên tầng gọi điện thoại cho mặt rỗ mà không ai nhận, gây sự nghi hoặc cho bọn chúng.
"Mẹ cậu hiện giờ không sao chứ?" Ngồi vững xong, Tinh Ngộ dựa vào lưng ghế, duỗi đôi chân dài, tay trái đặt lên vô lăng gõ gõ.
Nghĩ tới uy hiếp vừa nãy của những người kia, Lâm Lạc trực tiếp buồn nôn, ghét bỏ nhíu lông mày.
"Có lẽ....tạm thời không sao đi."
"Bọn chúng tạm giữ mẹ tôi ở đó, đợi tôi lấy tiền quay về, nên sẽ không làm gì bà."
Trên lí thuyết Phùng Quyên tạm thời không sao, nhưng ai biết đám côn đồ lưu mang đó liệu có làm chuyện gì không, những người này thế nhưng không nói đạo nghĩa.
Lâm Lạc có chút lo lắng, nhìn hướng lên tầng bốn.
Dáng dấp nôn nóng bất an của cậu rơi vào mắt Tinh Ngộ, Tinh Ngộ hiện tại cũng không có cách nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Lâm Lạc, an ủi nói:
"Cảnh sát rất nhanh sẽ tới."
Anh vừa nói xong, hai người liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang liên tiếp đêm hôm.
Mặt trỗ theo bản năng run lên.
"Tới nhanh như thế?" Tinh Ngộ kinh ngạc liếc đồng hồ "Mới có mấy phút."
Nhà Lâm Lạc ở nơi tương đối vắng vẻ, theo lí thuyết cảnh sát sẽ không tới nhanh như vậy.
Lâm Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Cảnh sát rất nhanh đuổi tới, trong đó hai người chặn ở cửa ra vào khu đơn nguyên, những người khác lên tầng kiểm tra tình hình.
Lúc anh Vương mấy người ở trên tầng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tuy rằng không biết những cảnh sát này có phải nhắm về mình hay không, cũng quyết định lập tức tháo lui.
Sau đó khi xuống rầng, vừa vặn chạm phải cảnh sát.
Vài tên này vừa nhìn liền không phải thứ gì tốt, tên anh Vương thậm chí vẫn là kẻ tình nghi trốn chạy, cảnh sát lập tức gô cổ bọn chúng lại.
Về phần Phùng Quyên và Lâm Nguyên Long, Lâm Lạc, Tinh Ngộ đợi người cũng tự nhiên không thể thoát khỏi đi về đồn một chuyến lấy khẩu cung.
Sau khi cảnh sát tới, nhà bên cạnh Lâm Lạc mở cửa, Ngũ Tử Huy từ bên trong ló đầu ra.
Là cậu báo cảnh sát.
Lúc mấy tên côn đồ đó tới, Ngũ Tử Huy liền nghe thấy.
Cậu một đứa trẻ, bố mẹ không ở nhà, đối mặt với tình hình này chỉ có thể gọi 110.
Vậy nên Ngũ Tử Huy cũng làm nhân chứng ngồi trên xe cảnh sát.
Lâm Lạc không thích đồn cảnh sát.
Bởi vì lần trước cậu tới đồn cảnh sát là sau khi bố mẹ đời trước qua đời, cậu mới 10 tuổi cùng thân thích đi nhận thi thể.
Cậu ở trong đó nhìn thấy thi thể bố mẹ huyết nhục mơ hồ.
Mặt bọn họ đều bị va chạm tới mức hoàn toàn biến dạng, dường như rất khó nhận ra ngoại hình ban đầu.
Trên quần áo nhăn nhúm dính đầy những vết máu khô, một mảnh lớn đỏ sẫm, mùi máu tanh nồng nặc khiến người buồn nôn.
Sau khi xuống xe, tới cổng đồn cảnh sát, Tinh Ngộ phát hiện sắc mặt Lâm Lạc rất khó coi.
Ngũ Tử Huy cũng phát hiện, vừa muốn an ủi cậu, người đàn ông cao to từ bên cạnh đi qua, trực tiếp bao lấy vai Lâm Lạc, cúi đầu hỏi:
"Sắc mặt sao thế?"
Lâm Lạc mím môi, lắc lắc đầu không nói chuyện.
Lâm Lạc nhìn có vẻ không giống người sẽ sợ hãi, vậy là....
"Mệt rồi?" Tinh Ngộ suy đoán.
Lâm Lạc lắc đầu: "Không có, chỉ là không thích hoàn cảnh này."
"Hoàn cảnh này?"
Lâm Lạc nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Không thích đồn cảnh sát."
"Người bình thường đều không thích đồn cảnh sát." Tinh Ngộ nói "Nhưng cậu lại không phải phần tử phạm tội, cảnh sát sẽ không làm gì cậu, không cần căng thẳng như thế."
"Tôi không phải...." Lâm Lạc muốn biện giải, mới mở lời, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Cậu chỉ là nhớ tới hình ảnh 20 năm trước, cảnh tượng khiến cậu nhớ rõ mồn một.
Chóp mũi Lâm Lạc dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh lúc đó.
Cậu không khoẻ nhíu nhíu mày, che lại mũi, muốn ngăn mùi máu tanh không hề tồn tại đó lại.
Phía sau Lâm Lạc và Tinh Ngộ, Ngũ Tử Huy ngơ ngác nhìn hai người, có chút lơ mơ.
Người này là ai? Tại sao thân cận với Lâm Lạc như thế?
Rõ ràng Nặc Nặc hiện tại đối với mọi người lãnh đạm như thế, không cho người khác dựa vào quá gần, tại sao người đàn ông này có thể tuỳ thời ôm cậu?
Hơn nữa dì Phùng cũng không có biểu hiện ra bất kì cái gì khác thường gì.
Lẽ nào người đàn ông này là thân thích của Lâm Lạc, cái kiểu anh trai?
"Nặc Nặc!" Ngũ Tử Huy nghĩ tới đây, chạy lên trước nghĩ muốn chen lời, nhưng hai người này đứng với nhau, tự thành một thế giới.
Đặc biệt là thân hình cao to của Tinh Ngộ đứng ở đó, Ngũ Tử Huy khó hiểu có chút e sợ.
Tinh Ngộ quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta nói lắp một chút liền quên mất bản thân muốn nói gì.
Mà Lâm Lạc không biết đang nghĩ cái gì, đối với việc Ngũ Tử Huy tới gần không có phản ứng.
Tinh Ngộ ngược lại không có vẻ tự kiêu tự đại, ôn hoà hỏi: "Cậu là bạn của Nặc Nặc?"
Ngũ Tử Huy gật đầu: "Hàng xóm, cũng là bạn học, bọn tôi lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt."
Cậu cố ý nhấn mạnh vài chữ cuối, dường như muốn ám chỉ với người bỗng dưng nhảy ra trước mặt này rằng bản thân mới là người càng thân mật với Lâm Lạc, mà đối phương chỉ là người ngoài.
Tinh Ngộ nghe được ra.
Anh là người thông minh, sao lại không nhìn ra bạn nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Tinh Ngộ có chút buồn cười, buông tay ra đút vào túi quần mình, hỏi Lâm Lạc:
"Người bạn nhỏ của cậu tới tìm cậu, cậu không để ý tới người ta?"