Tinh Ngộ vốn dĩ không có nghĩa vụ giúp Lâm Lạc tận nơi tận chốn như thế.
Nhưng vài tháng nay, mối quan hệ của hai người đã không còn giới hạn giữa quan hệ thưởng thức và được thưởng thức đơn thuần nữa.
Miễn cưỡng coi là bạn bè.
Lâm Lạc cũng không còn giống hồi đầu phòng bị khách khí như thế nữa.
Đấu võ mồm với Tinh Ngộ vài câu, Lâm Lạc lúc này mới xuống xe về nhà.
Sau đó vừa bước tới cửa thang máy, Lâm Lạc liền nghe thấy âm thanh ồn ào từ cửa nhà truyền ra, giống như có rất nhiều người.
Lâm Lạc nhíu nhíu mày.
Nhà cậu bình thường có mỗi cậu với mẹ cậu hai người ở, Lâm Nguyên Long từ sáng tới tối không biết lăn lộn ở chỗ nào, rất ít về nhà.
Trong nhà làm sao sẽ có nhiều người như thế?
Lâm Lạc luôn cảm thấy không quá đúng.
Cậu một đường chạy về, phát hiện 4, 5 người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhà, Lâm Nguyên Long và Phùng Quyên đứng cạnh nhau, bị bọn họ chặn ở ngoài cửa.
Vài người đàn ông vạm vỡ đó chính là những người buổi tối vài hôm trước chặn Lâm Lạc ở ngoài trường học.
Trong lòng Lâm Lạc lộp bộp một phát, những người này chạy tới nhà cậu muốn đòi nợ rồi?
"Mẹ!" Lâm Lạc gọi Phùng Quyên một tiếng.
Phùng Quyên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lâm Lạc liền vội vàng nói:
"Nặc Nặc, chạy mau, đừng lại đây, đi tìm ông chủ Tinh."
"Ố, về rồi à?"
Cậu vừa lên tiếng, mấy người đàn ông vạm vỡ đó liền phát hiện ra cậu, cười lạnh quay đầu đi tới.
"Muốn chạy? Làm gì dễ như thế!"
Người đàn ông mặc jacket liếc mắt ra hiệu cho tên mặt rỗ bên cạnh.
Phùng Quyên gấp gáp: "Nặc Nặc, chạy mau! Nhanh!"
"Mẹ!" Lâm Lạc đương nhiên sẽ không đi, thậm chí còn bước lên phía trước vài bước.
Sau đó cậu phát hiện áo len mẹ cậu mặc trên người bị xé rách rồi.
Đó là áo len đỏ cậu hôm nay vừa mới mua cho Phùng Quyên, tốn hơn 3000 tệ.
Tuy rằng 3000 tệ đối với Lâm Lạc bây giờ mà nói, chỉ là khoản tiền nhỏ.
Nhưng đó là chiếc áo len đầu tiên cậu mua cho mẹ, Phùng Quyên rõ ràng rất thích.
Bây giờ cứ như thế bị người làm hỏng mất.
Ánh mắt Lâm Lạc vừa trầm, biểu cảm trên mặt liền lạnh xuống.
"Mấy người đang làm cái gì?" Lâm Lạc lạnh giọng hỏi.
"Hỏi bọn tao đang làm cái gì?" Mặt rỗ sợ Lâm Lạc chạy trốn, tiến lên trước bắt lấy tay Lâm Lạc, khoé miệng kéo ra nụ cười "Ranh con, mày mấy hôm trước đáp ứng bọn tao như thế nào?"
"Mày không chắc ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao chỉ có thể đến tận nơi tìm mày."
"Mấy ngày trước?" Phùng Quyên sững sờ, bà hoàn toàn không biết trước đây những người này đã từng tới tìm Lâm Lạc.
Phùng Quyên phẫn nộ quay đầu nhìn Lâm Nguyên Long mắng: "Họ Lâm kia, ông đã nói những gì với bọn họ? Nợ của ông tại sao tìm Nặc Nặc? Nặc Nặc là một học sinh, lấy đâu ra tiền trả cho ông?"
Lâm Nguyên Long cười xoà, không tự chủ lùi về sau một bước.
Đối diện với chất vấn từ vợ, hắn hiếm khi cảm thấy hổ thẹn.
"Tôi cũng là....không có cách."
"Cô em" Người đàn ông áo jacket cười vỗ vỗ vai Phùng Quyên "Em đừng gấp, lẽ nào em không biết, con trai nhà em hiện giờ ghê gớm phết."
"Nó víu được lên ông chủ lớn, ra vào đều là nhà hàng tư nhân cao cấp, ngồi con xe sang mấy triệu, còn thiếu chúng tôi chút ít này? Có phải không, nhóc con?"
Hắn nhìn về phía Lâm Lạc.
Lâm Lạc mặt không cảm xúc nói: "Ông đang nói cái gì?"
"Đừng có chối" Người đàn ông áo khoác nói "Mấy anh đây thế nhưng thấy hết rồi....có điều cũng không quan hệ, không cần biết mày thừa nhận hay không, ngược lại số tiền này, hôm này mày không đưa cũng phải đưa."
Áo jacket nam chìa ngón tay ra, chà xát với Lâm Lạc: "Đưa tiền đây, nhóc con."
Cuộc nói chuyện này khiến Phùng Quyên nghe tới hồ đồ, mơ hồ đoán được ông chủ lớn mà bọn họ nói là Tinh Ngộ.
Nhưng Tinh Ngộ chỉ là thưởng thức thiên phú vẽ tranh của Lâm Lạc, những người này đang nói cái gì vậy?
Môi Phùng Quyên động động, muốn hỏi Lâm Lạc là có chuyện gì.
Còn chưa mở miệng, Lâm Lạc dùng ánh mắt ra hiệu bà yên tĩnh, sau đó hướng Lâm Nguyên Long trong góc nhún vai, hờ hững nói:
"Lâm Nguyên Long, cục diện rối rắm ông gây ra, ông đi mà thu thập."
"Mang theo bọn họ cút, nơi đây là nhà của tôi và mẹ, không chào đón mấy người."
Trên mặt Lâm Nguyên Long có chút không nhịn được, nhưng tình thế mạnh hơn người, chỉ có thể hạ thấp ngữ khí nói: "Nặc Nặc, bố tốt xấu gì là bố của con. Con nếu như bây giờ có tiền thì giúp giúp bố."
"Câm mồm!" Lâm Lạc tức giận nói "Ông vẫn còn mặt mũi xưng là bố tôi? Đừng nói tôi không có tiền, tôi dù có tiền cũng sẽ không giúp ông trả nợ."
Lâm Lạc móc điện thoại ra, định bấm 110 trực tiếp tiễn những người này, bao gồm cả Lâm Nguyên Long vào đồn cảnh sát.
Tội đánh bạc, một người cũng đừng hòng chạy.
Sau đó điện thoại của cậu mới lấy ra liền bị mặt rỗ bên cạnh đánh rớt.
Điện thoại rơi trên đất.
"Mày làm cái gì?" Mặt rỗ mắng "Muốn báo cảnh sát?"
Hắn giơ tay muốn đánh Lâm Lạc.
"Đừng, đại ca!" Phùng Quyên vội vã kéo lấy tay mặt rỗ, khẩn cầu nói "Nặc Nặc vẫn là đứa trẻ, nó vẫn nhỏ, ngài đừng làm khó nó."
"Cút ra!" Mặt rỗ hất tay bà "Liên quan gì đến mày?"
Phùng Quyên lập tức bị đẩy ngã đụng vào tường, gáy đập vang một tiếng trầm thấp.
"Mẹ!" Lâm Lạc gấp gáp.
"Đưa tiền đây!" Mặt rỗ túm lấy Lâm Lạc, không cho cậu tiến lên: "Không có tiền thì chuyện hôm nay hết cách rồi."
Lâm Lạc tức tới mức huyệt thái dương giật giật, trong đầu tăng xông, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm mặt rỗ:
"Buông tay!"
"Úi chời ơi" Mặt rỗ vui vẻ "Còn khá dữ, hả? Mày còn dám dữ?"
Một quyền của hắn hướng thẳng tới mặt Lâm Lạc, lại bị chặn lại giữa không trung.
"Dừng tay." Áo jacket nam đứng một bên hút thuốc "Đừng đánh, chúng ta là tới đòi nợ."
Mặt rỗ lúc này mới mặt mày khó chịu buông tay.
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng.
Lại nhìn thấy người đàn ông áo jacket túm lấy tóc Phùng Quyên, kéo bà vào lòng mình, bóp lấy cổ Phùng Quyên:
"Có đưa tiền hay không? Không đưa tiền, mẹ mày sẽ gặp nguy hiểm."
"Anh Vương!" Lâm Nguyên Long tiến lên trước một bước, gọi một tiếng.
Người đàn ông áo jacket được gọi là anh Vương thản nhiên nhìn hắn một cái "Làm sao, không vừa ý?"
Hai má Lâm Nguyên Long hơi giật, cúi đầu khom eo nói: "Không phải, tôi...."
"Thế thì im con mẹ mồm cho tao." Áo jacket nam nói "Không lấy được tiền ra, tao hôm nay không chỉ phải chặt tay mày, còn làm vợ mày!"
Áo jacket nam niết cằm Phùng Quyên, đánh giá mặt bà, cười lạnh nói: "Mày hèn như thế, vợ mày ngược lại trông khá xinh đẹp, nhưng đáng tiếc là tàn phế."
"Có điều không sao."
"Mày dám!" Nghe thấy anh vương nói như thế, Lâm Nguyên Long còn chưa nói chuyện, Lâm Lạc đã tức giận trước.
Cậu chỉ vào anh Vương, gằn từng chữ nói: "Ông dám động tới mẹ tôi, các người hôm nay đừng hòng lấy được một cắc."
"Vậy nên mày nguyện ý đưa tiền rồi?" Anh Vương hỏi.
Lồng ngực Lâm Lạc chập trùng kịch liệt hai lần, hít sâu một hơi, hơi nheo mắt, câu khoé môi cười lạnh:
"Đưa, ông muốn bao nhiêu đều đưa."
"Không phải chỉ là tiền thôi à?"
"Bây giờ tôi đi rút."
"Nhưng ông phải đáp ứng tôi, không được làm mẹ tôi bị thương. Còn nữa, cầm xong tiền thì cút, sau này đừng lại tới nhà tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."
"Mấy người đã biết tôi víu được ông chủ lớn thì nên hiểu, mấy người nếu như khiến anh ấy tức giận, sự việc sẽ không chỉ đơn giản là không lấy được số tiền này đâu."
"Thành giao." Anh Vương lộ ra nụ cười, vẫy tay với mặt rỗ "Mày theo nó đi rút tiền, bọn tao đợi ở đây."