Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt người này nhìn Lâm Lạc ý vị thâm trường một chút.
Vừa đúng lúc này, Tinh Ngộ ôm lấy bả vai Lâm Lạc, cười giới thiệu:
"Lâm Nặc, học sinh trường trung học số 13, hạng nhất thi tuyển sinh mỹ thuật tỉnh Z năm nay."
Lại cúi đầu giới thiệu cho Lâm Lạc: "Vị này là Chủ tịch Tiêu, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lam Thiên, bên cạnh là con gái của ông ấy, Tiêu Na."
"Xin chào." Lâm Lạc không mặn không nhạt chào hỏi.
"Tuổi trẻ tài cao." Chủ tịch Tiêu cười đồng tình, cúi đầu hỏi con gái "Hai con là bạn học, quen biết không?"
Tiêu Na liếc nhìn Lâm Lạc, lập tức nói: "Quen biết! Trước đây bọn con từng gặp qua ở phòng vẽ, đúng không, Lâm Nặc?"
Lâm Lạc gật đầu.
Lúc đầu gặp, Tiêu Na vẫn đắc ý với thiên phú của bản thân, coi nhẹ Lâm Lạc, kết quả tận mắt chứng kiến bức tranh lần đầu tiên vẽ của Lâm Lạc, ngớ hết cả người.
Theo đó không lâu, thành tích thi tuyển mỹ thuật phát ra, cô nghe nói Lâm Nặc thi được hạng nhất, trong lòng càng thêm phức tạp.
Rõ ràng đều là nền tảng bằng không, cô vẫn đang khổ sở miệt mài luyện tập trong vui sướng, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật, mà Lâm Lạc đã đứng ở phía trên phần lớn học sinh mỹ thuật.
Trong lòng cô vốn dĩ có chút chênh lệch, chua xót, không thoải mái.
Thế nhưng từ cái ngày nghe Lâm Lạc nói chuyện trong phòng vẽ, Tiêu Na lập tức thông suốt.
"Đối với chúng ta mà nói, vẽ tranh là tất cả, là sinh mạng của chúng ta. Bản thân tác phẩm chính là toàn bộ thứ chúng ta muốn biểu đạt."
Nếu đã như vậy, cô cần gì phải để ý người khác vẽ như thế nào?
Cô chỉ cần nỗ lực vẽ tốt tranh của mình, biến bức tranh thành ý biểu đạt của bản thân, cái này vượt qua tất cả mọi thứ!
Ở tuổi này của bọn họ, đa phần người học mỹ thuật, quá nửa chỉ dừng ở tầng thích.
Mà Lâm Lạc nhỏ tuổi đã có thể hiểu sâu sắc như thế này!
Tiêu Na ngay lập tức có cái nhìn mới về cậu.
Vậy nên Tiêu Na kéo kéo tay bố, ngẩng đầu nói: "Bố, không phải phục vụ nói hết phòng bao rồi à, không bằng chúng ta cùng ăn với Lâm Nặc bọn họ đi?"
Tiêu Na nói xong, nhìn về Lâm Lạc hỏi: "Có thể chứ?"
Lâm Lạc cảm thấy không được.
Cậu không muốn ăn cơm cùng người không quen thuộc.
Chủ tịch Tiêu nhìn sắc mặt Lâm Lạc liền biết ý nghĩ của cậu, ông không muốn miễn cưỡng liền nói:
"Nhà hàng này không có phòng bao, chúng ta có thể đổi chỗ khác."
"Không muốn, con muốn ăn ở đây." Tiêu Na nói "Nhà hàng này ngon!"
Trong miệng Tiêu Na nói thế, ánh mắt lại dính lên người Lâm Lạc, giống như sợ mọi người không nhìn ra cô là vì Lâm Lạc mới kiên trì như vậy.
Chủ tịch Tiêu trong giới kinh doanh là cáo già khó chơi, đối mặt với Tiêu Na lại là người yêu con gái không nguyên tắc, nghe vậy bất đắc dĩ nói:
"Chủ tịch Tinh, anh xem....."
Tinh Ngộ cười cười, cúi đầu nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc không vui.
Tinh Ngộ xoa xoa bả vai cậu, nhẹ nhàng dỗ dỗ, đồng ý nói: "Cũng được."
Anh và tập đoàn Lam Thiên có bao nhiêu lần hợp tác, lúc trước ở buổi đấu giá đã chèn ép chủ tịch Tiêu một lần.
Một yêu cầu nhỏ như này không đồng ý, về sau gặp mặt ở trên thường trường có chút mất mặt.
Cứ như vậy, Lâm Lạc và hai người không quen thuộc ngồi cùng một phòng bao.
Tinh Ngộ ở bên cạnh cậu, mà Tiêu Na ở đối diện cậu.
Tinh Ngộ nhận lấy menu từ tay nhân viên phục vụ, cười chuyển cho Lâm Lạc: "Cậu bao, cậu gọi món đi."
"Anh gọi." Lâm Lạc hào phóng nói "Nếu đã là tôi mời anh ăn cơm thì tất nhiên anh muốn ăn gì thì gọi cái đấy."
Tinh Ngộ cười ra tiếng: "Được."
Tiêu Na ngạc nhiên nói: "Cậu mời?"
Trong mắt cô chứa sự khó hiểu sâu sắc.
Từ sau khi Lâm Lạc được hạng nhất thi tuyển sinh, Tiêu Na liền nghe nói tới tên của cậu, tự nhiên cũng nghe được không ít tin đồn.
Ở trong ấn tượng của cô, Lâm Lạc không phải tên nhóc nghèo ống quần vĩnh viễn ngắn một đoạn à?
Làm sao có tiền tới chỗ này tiêu phí?
"Nặc Nặc của chúng ta hiện giờ là một phú ông nhỏ rồi." Tinh Ngộ cười trêu chọc cậu.
Lâm Lạc liếc Tinh Ngộ một cái, ý bảo anh im miệng.
Cậu không muốn để mọi người biết chuyện cậu bán bức bút tích thực của Lâm Lạc mà phất lên.
Mặt mặt, chỗ mẹ không tiện nói rõ.
Một mặt khác, cũng sẽ dẫn tới sự doạ nạt của Lâm Nguyên Long.
Nhận được ánh mắt của cậu, Tinh Ngộ trong nháy mắt ngậm miệng, cúi đầu gọi món.
Tiêu Na càng tò mò hơn.
Cô cảm thấy trên người Lâm Lạc giống như cất giấu bí mật.
Trước khi thi tuyển sinh mỹ thuật, cậu là một học sinh nghèo bình thường, thành tích tốt, lớn lên khá đẹp, nhưng cũng không có điểm đặc biệt.
Nhưng trong chớp mắt, cậu không chỉ thi tuyển sinh mỹ thuật được hạng nhất, có quan hệ mật thiết với Tinh Ngộ, mà còn bỗng nhiên biến thành giàu có?
Sao cứ giống như bật hack vậy.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ vừa đi, Tiêu Na rốt cuộc nhẫn nại không nổi, lấy điện thoại ra: "Chúng ta add wechat đi?"
Cô vừa dứt lời, mặt 2 người đàn ông ngồi đối diện nhau trên bàn ăn vô cùng sặc sỡ.
Chủ tịch Tiêu cụp mắt nhìn, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Lạc, một bộ dạng thằng nhóc cậu dám đồng ý xem.
Mà Tinh Ngộ lại buồn cười liếc Lâm Lạc.
Lâm Lạc do dự nói: "Cái này thì không cần đi? Tôi lớp 12, bình thường không có thời gian tám chuyện."
Tiêu Na nói: "Nhưng tôi có một vài vấn đề về vẽ tranh muốn hỏi cậu, được không?"
Nhắc tới vẽ tranh, Lâm Lạc liền hăng hái, có thể chỉ điểm cho hậu bối, cậu vẫn rất là vui lòng.
Đều là cống hiến cho sự phát triển của ngành mỹ thuật.
"Được." Lâm Lạc một lời đáp ứng.
Vậy nên hai người trẻ tuổi ở trước mặt thêm wechat.
Mà hai người đàn ông ngồi cạnh biểu tình có chút vi diệu.
Tiêu Na lần đầu tiên bắt chuyện thành công, kiên trì nỗ lực hỏi: "Lâm Nặc, cậu định thi vào trường mỹ thuật nào?"
"Quốc Mỹ" Lâm Lạc lời ít ý nhiều.
"Tôi cũng thế!" Tiêu Na hưng phấn nói "Thầy Cảnh ở Quốc Mỹ."
"Nghe nói Lâm Lạc đời trước đã từng theo học thầy Cảnh, cậu biết không? Tôi cực kì sùng bái Lâm Lạc! Muốn đi nghe ngóng chuyện về Lâm Lạc từ thầy Cảnh."
Lại một fan nhỏ của mình?
Lâm Lạc nhìn cô bé này nhiều thêm.
"Ồ, cậu nhất định biết!" Tiêu Na lẩm bẩm "Cách vẽ của cậu và Lâm Lạc giống nhau như thế, nhất định cũng là fan của anh ấy, làm sao có thể không biết điều này?"
"Cậu cũng là vì nguyên nhân này nên mới muốn vào Quốc Mỹ?"
Lâm Lạc lắc đầu: "Tôi là vì muốn được học thầy Cảnh."
Tiêu Na là người duy nhất ở bên cạnh Lâm Lạc, trừ Tinh Ngộ ra không hoài nghi việc cậu thi mỹ thuật mà lại còn hiểu biết về Lâm Lạc.
"Là như thế à" Tiêu Na nói "Tôi cũng muốn. Nhưng nghe nói lớp học của thầy Cảnh đều chật kín người, rất khó giành được chỗ."
Vì vậy hai người trẻ tuổi liền hàn huyên với nhau.
Tinh Ngộ rất vui mừng nhìn Lâm Lạc kết giao bạn bè, đứa nhóc Lâm Lạc này nhìn thì có chút cô độc, vẫn là nên kết bạn nhiều vào mới tốt.
Anh cũng đàm phán nói chuyện với chủ tịch Tiêu.
Chủ tịch Tiêu lại có suy nghĩ trái với anh.
Luôn có cảm giác cải trắng nhà trồng giữ không nổi rồi.
Vốn muốn nhân cơ hội nhắc đến việc xem "Biển" đều bị tức giận tới quên luôn.
Ăn cơm xong, Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc quay về trường.
Trên đường vẫn luôn dạy Lâm Lạc phải kết giao nhiều bạn vào, đừng có lúc nào cũng xị mặt ra.
Lâm Lạc trợn trắng mắt, không cho là đúng.
"Cái tính này của cậu phải đổi đi." Tinh Ngộ nói "Nếu không sau này người nào có thể chịu được cậu, bạn gái cũng không tìm được, cũng không thể trải qua cả đời với tranh vẽ được."
"Làm sao lại không được?" Lâm Lạc nói.
Tinh Ngộ cười lắc lắc đầu.
Chiếc SUV màu đen điệu thấp dừng ở ngoài cổng trường.
"Xuống xe đi, học hành cho tốt."
Cả con đường lải nhải bảo cậu kết bạn nhiều vào, xuống xe lại nói một câu học hành cho tốt.
"Anh là bố tôi à, quản lắm thế." Lâm Lạc quay đầu không vui càu nhàu "Bớt càm ràm, cứ như phụ nữ thời kì mãn kinh."
Cậu vừa quay đầu, Tinh Ngộ liền nhìn thấy dưới cằm cậu dính một hột cơm.
Tinh Ngộ vươn tay giữ mặt cậu.
Tay vừa chạm tới mặt Lâm Lạc liền bị thiếu niên chặn lại, cảnh giác nói: "Làm gì, chiếm tiện nghi tôi à?"
Tinh Ngộ cạn lời, giơ hột cơm nhặt xuống đưa cho Lâm Lạc xem, cười giễu:
"Ăn có bữa cơm còn để lại quà chiều à? Y như đứa trẻ 3 tuổi."
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thay đổi lại một chút