*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Lạc ngồi vẽ vẽ trong phòng mình.
Cậu không có thuốc màu, không có cọ vẽ, cũng không có vải vẽ tranh sơn dầu, chỉ có thể dùng bút chì vẽ phác hoạ trên giấy trắng, kiến thức cơ bản là không thể ném.
Tốc độ đặt bút của Lâm Lạc rất nhanh, giống như căn bản không cần thiết phải suy nghĩ, bút chì di chuyển như bay trên giấy, không bao lâu, một bức tranh chân dung sinh động như thật hiện ra trên giấy.
Lâm Lạc nhìn chăm chú nhân vật trên giấy 2 giây.
Bức vẽ là một thiếu niên, bộ dạng 20 mấy tuổi, mái tóc dài có chút tán loạn cuốn một cách tự nhiên tới cổ, cụp mí mắt, khoé môi hạ xuống, một bộ dạng không có chút tinh thần nào, một khuôn mặt chán đời tới cùng cực.
Đây là bản thân cậu, là cậu kiếp trước, hoạ sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới Lâm Lạc, được gọi là một trong những hoạ sĩ đương đại vĩ đại nhất.
Đã chết được 10 năm rồi.
Nhưng lúc cậu còn sống, vẫn chưa thành danh, người người phê bình tranh của cậu giống như những bức vẽ nghệch ngoạc, xem chả hiểu gì.
Cậu một đời nghèo rớt mùng tơi, cuối cùng cô độc chết ở căn phòng cho thuê dưới lòng đất.
Chết rồi thì cậu hot, hot tới mức rối tinh rối mù, trở thành con cưng giới sưu tầm nghệ thuật, một bức tranh rác tuỳ tiện cũng lên tới 7 con số, thậm chí còn được đấu giá với giá trên trời 1 tỷ nhân dân tệ!
Mà hiện giờ, vị con cưng giới nghệ thuật đang trú tại một phòng ngủ một gian tầm mười mét vuông, đối mặt với tài liệu ôn tập cao nửa mét trên bàn "
5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng", cầm lấy bút vẽ phác hoạ.
Chủ nhân cái thân thể này tên là Lâm Nặc, một học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học, nghỉ hè đi dã ngoạn với bạn học, chết đuối rồi mới có cậu xuyên qua.
Nghĩ tới bản thân hồi đầu bán tranh được mấy nghìn tệ, hiện giờ đảo tay cái liền nhiều thêm vài con số không, Lâm Lạc thấy tim mình sắp chảy máu.
"Oành!" Một âm thanh lớn vang lên, cửa phòng ngủ bị một người đàn ông đạp mở, cậu ngồi dựa vào cái ghế phía sau cửa cũng bị đạp bay.
"Lâm Nặc, nghe nói mày hôm nay con mẹ nó đi thi năng khiếu à?"
Lâm Lạc bình tĩnh ngồi trên ghế, mông cũng không dịch chuyển một cái, nhìn kỹ người đàn ông kia: "Ừ."
Người đàn ông này gọi là Lâm Nguyên Long, là người cha cặn bã của Lâm Nặc, trừ uống rượu với cờ bạc thì chả có công ăn việc làm khỉ gì.
Lâm Nguyên Long hói(1), còn ưỡn cái bụng bia, vác cả người toàn mùi rượu, dựa vào khung cửa chỉ vào cậu mắng:
"Còn thi năng khiếu, mày tưởng mày là Lâm Lạc à? Mày học vẽ vời chưa, mày còn đi thi năng khiếu! Lãng phí tiền!"
"..." Khéo ghê, thực sự là cậu, trong lòng Lâm Lạc nghĩ.
Nguyên chủ Lâm Nặc, từ đã thích vẽ vời. Nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình, không thừa bao nhiêu tiền có thể ủng hộ sở thích này cậu.
Sau khi lên cấp 3, cậu thấy trong lớp có học sinh đi tập huấn, là học sinh mỹ thuật, về sau tham gia thi đại học mỹ thuật, học tại học viện mỹ thuật, bản thân cũng muốn thi.
Nhưng mà bị Lâm Nguyên Long phủ nhận không thương tiếc.
Ở trong mắt ông ta, Lâm Nặc căn bản không thể nào vẽ ra được bức nào đẹp, học thứ đồ chơi kia vô dụng.
Sau khi Lâm Lạc xuyên qua, vừa đúng lúc nhanh chóng báo danh thi mỹ thuật, cậu liền lén lén lút lút đi báo danh, đi tham gia thi cử, hôm nay vừa thi xong trở về.
Chắc hẳn là giáo viên trường học thông báo cho Lâm Nguyên Long.
"Mày lại vẽ?" Lâm Nguyên Long nhìn thấy trên bàn Lâm Lạc đặt một tờ giấy, liền nổi giận đùng đùng xông vào, chộp lấy tờ giấy nhìn.
Là chân dung Lâm Lạc cực kì chân thực, ông ta vốn cho rằng Lâm Lạc không thể nào vẽ được cái hiệu quả này, tự nhiên mà xem là tranh ảnh.
"Mày bày ảnh người ta lên bàn làm gì, mày tưởng rằng ngày ngày nhìn tranh nó liền thành nó à?" Lâm Nguyên Long thuần thục xé tờ giấy thành các mảnh, tung trên đất "Mau làm bài tập đi, tính toán thời gian xem mày còn bao lâu nữa thì thi đại học?"
"Bố mày chu cấp mày đi học đíu phải để mày làm những cái này!"
"Dựa vào tiền cờ bạc chu cấp à?" Lâm Lạc đáp
"Mày còn dám mạnh miệng?" Lâm Nguyên Long giơ tay muốn đánh.
"Lão Lâm!" Ngoài cửa truyền tới tiếng của Phùng Quyên, đó là mẹ Lâm Nặc "Ông lại trộm tiền rồi?"
Nghe thấy những lời này, Lâm Nguyên Long hùng hùng hổ hổ xoay người ra ngoài, hỏi: "Bà hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?"
Phùng Quyên dựa vào bán bánh crepe(2) vỉa hè chu cấp cho Lâm Nặc đi học, còn phải cung cấp tiền cho tên đàn ông này đánh bạc.
Vừa nghe lời này, Phùng Quyên liền cảnh giác nói:
"Không kiếm được bao nhiêu, chỉ kiếm được tiền ăn ngày mai."
"Đưa hết tiền đây." Lâm Nguyên Long nói.
Phùng Quyên một tay chống gậy, một tay nắm lấy túi: "Không đưa".
"Đưa đây!" Lâm Nguyên Long giơ tay cướp.
Phùng Quyên hai tháng trước bị tai nạn xe cộ, chân trái bị cắt cụt từ gốc đùi, hiện tại vết thương vẫn chưa được lưu loát tốt, liền chống gậy tiếp tục bày sạp, căn bản không dám nghỉ ngơi.
Bà vừa nghỉ ngơi, cái nhà này liền không còn trụ cột kinh tế.
Bà đâu phải là đối thủ của Lâm Nguyên Long, ví tiền bị người đàn ông đoạt đi mất.
Lâm Nguyên Long liếc một cái, nhìn thấy vài tờ tiền mặt màu đỏ, ánh mắt phát sáng, cười nói: "Có không ít nhở, thế mà bà nói không có."
"Ông quay lại, đó là tiền để Nặc Nặc học đại học!" Phùng Quyên đi cướp, cướp không được, tát một cái lên mặt Lâm Nguyên Long, thoáng chốc để lại vài vết máu "Ông có còn lương tâm không, Nặc Nặc cần phải học đại học!"
"Bà mẹ nó còn dám đánh tao? Làm phản rồi đúng không!" Lâm Nguyên Long đẩy ngã Phùng Quyên xuống đất.
Trán Phùng Quyên đập vào cạnh bàn, nhất thời vỡ đầu chảy máu.
Lâm Nguyên Long cũng không quan tâm bà, cúi đầu đếm tiền.
"Học đại học không phải có thể vay à, bà gấp cái gì? Người đàn ông bà đánh bạc thua tiền, bà nếu như không đưa tiền ra, cái tay tôi liền sẽ bị chặt, bà có còn có lương tâm không?"
Trong phòng khách la hét ầm ĩ, Lâm Lạc không kiên nhẫn bước ra xem, phát hiện đầu Phùng Quyên đang chảy máu, đầu óc ông một tiếng.
Cậu nóng tính, cũng không phải nguyên chủ dễ bắt nạt như vậy, lập tức nhấc ngay cái ghế chạy tới phòng khách, đập xuống người Lâm Nguyên Long.
"Ruỳnh!" một tiếng, Lâm Nguyên Long bị đập tới lảo đảo, trên đầu máu chảy thánh sông.
Ánh mắt Lâm Lạc vừa bình tĩnh lại vừa điên cuồng, chỉ vào ông ta: "Ông dám bắt nạt mẹ tôi."
"Thằng ranh con..." Lâm Nguyên Long sờ sờ đầu, sờ tới một tay đầy máu, nổi giận vung nắm đấm đập tới, đập trúng vành mắt Lâm Lạc.
Lâm Lạc lùi lại vài bước, vốn nghĩ muốn phản kháng lại phát hiện cơ thể nguyên chủ quá yếu, không phải là đối thủ của Lâm Nguyên Long. Ngược lại bị Lâm Nguyên Long ấn trên sàn không động đậy được.
"Bố mày hôm nay đánh chết thằng ranh con nhà mày!" Người đàn ông "ba ba ba" tát mấy cái vào mặt Lâm Lạc, đau nóng rát.
"Lâm Nguyên Long!" Phùng Quyên quýnh lên, nhặt túi tiền rơi trên đất lên, rút đưa ông ta "Tiền đưa ông, đều đưa ông, không cho phép ông đánh Nặc Nặc. Nếu như dám đánh Nặc Nặc, về sau đừng hòng moi được phân tiền nào từ chỗ tôi!"
"Chỉ có vài trăm tệ, có thể làm được cái gì?" Lâm Nguyên Long nói.
Phùng Quyên lại gấp gáp móc từ trong túi ra một vài tờ rải rác, đưa Lâm Nguyên Long tổng cộng 1000 tệ.
"Chỗ này ông cầm đi, trước thả Nặc Nặc ra." Phùng Quyên nói.
"Mẹ." Hai gò má Lâm Lạc sưng cao, nằm trên đất giãy giụa vặn vẹo như sâu, đỏ mắt "Mẹ đừng đưa cho ông ta, để cái loại như ông ta đánh chết con đi!"
Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng đó là tiền mồ hơi xương máu mẹ cậu chống gậy kiếm ra.
Làm sao có thể đưa cho Lâm Nguyên Long đánh bạc?
Phùng Quyên nén nước mắt hướng cậu lắc đầu.
Lâm Nguyên Long nhìn thấy tiền, cuối cùng cũng như buông tha Lâm Lạc, đứng lên lại đá vào bụng cậu một cái "Hôm nay thì thôi đi, ngày khác bố mày sẽ dạy dỗ lại mày cho tốt."
Lâm Lạc rên lên một tiếng, cuộn người lại như con tôm, nhịn đến một bụng tức giận.
Đời trước uất ức chết thì thôi đi, đời này so với giai đoạn đầu cũng không tốt hơn ở chỗ nào.
"Nặc Nặc." Nhìn Lâm Nguyên Long bỏ đi, Phùng Quyên nhanh chóng dùng hai tay chống đất, một chân dùng sức, khó khăn bò qua, sờ lên vết thương trên mặt cậu.
"Đau không?"
Nhìn thấy trên trán Phùng Quyên vẫn còn rướm máu, lại chỉ quan tâm lo lắng cho cậu, Lâm Lạc cười cười với Phùng Quyên, không cẩn thận kéo tới vết sưng trên mặt, đau tới mức cậu hút một ngụm khí.
"Không đau." Cậu nhếch miệng cười nói.
Kiếp trước của Lâm Lạc, 10 tuổi bố mẹ mất, sau đó được nhà chú thu dưỡng, lại cũng không được trải nghiệm qua sự ấm áp của gia đình.
Mặc dù Lâm Nặc có một người bố tệ hại, nhưng lại có một người mẹ thương yêu cậu.
Từ chỗ Phùng Quyên, Lâm Lạc được trải nghiệm tình thân đã lâu không gặp.
Cậu muốn vì phần tình mẹ này, thay thế Lâm Nặc, lại một lần nữa nỗ lực sống.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương đầu tiên này, mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều, nếu thích thì sưu tầm lại nha!
(1):
Chỗ này nguyên gốc là "地中海" – Địa Trung Hải, là tên địa danh một vùng biển. Tuy nhiên nếu nói về người thì nghĩa là hói, chính là giữa đầu thì bóng loáng còn hai bên vẫn có tóc ấy =))) (2):
煎饼果子 – jianbing aka bánh crepe: là một loại thức ăn đường phố truyền thống của Trung Quốc tương tự bánh crepe. Thường được ăn vào bữa sáng. Xem thêm tại wiki