Chương 475: Chị ấy mang thai rồi
Không đợi tôi mở miệng, chị ta lại tiếp tục nói: “Thực ra chị vừa mới kiểm tra biết mình có thai, vừa mới chuẩn bị nói cho Bốn, thì xảy ra...Cái chuyện đó rồi, cho nên, chị cũng không nói cho anh ấy biết, dù sao Bốn cũng là một người đàn ông, trước kia kêu anh ấy chấp nhận quá khứ của chị, đã đối với anh ấy rất không công bằng rồi, bây giờ chị lại bị nhiều đàn ông như vậy, haizz, anh ta khẳng định không thể chấp nhận nỗi, nhưng chị cảm thấy đứa trẻ này rất vô tội, cho nên đã quyết định sinh nó ra.” “Em nghĩ, chị có thể nói cho anh ta biết “Thực ra không để Bốn biết cũng là không muốn anh ấy đau lòng, không muốn anh ấy chịu nhiều áp lực có trách nhiệm với chị”
Giọng của chị Tưởng Thanh nhẹ nhàng bay bỗng, biểu cảm của chị ta không có bất kỳ dao động nào, giống như là nói một chuyện không liên quan gì đến chị ta vậy. “Vậy chị dự định là một mình nuôi đứa bé này sao?” Nghe thấy lời nói của chị ta, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi chưa từng nghĩ tới, chuyện đó sẽ đem lại nhiều rắc rối đến cho chị Tưởng Thanh như vậy. “Đúng, một mình chị cũng có thể.” Chị Tưởng Thanh cười khổ: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chị muốn xem xem hóa đơn nước rượu của Hồng Tuyết Lâu
Chị Tưởng Thanh không muốn nhắc đến, tôi đương nhiên là sẽ không nói nữa, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng, đưa cho chị ta hóa đơn nước rượu.
Chị ta chỉ đơn giản nhìn qua: “Được, chị biết rồi, chuyện này giao lại cho chị làm là được, cũng coi như là cho đứa con của chị tiền mua sữa bột đi, haha.” “Cảm ơn chị, chị Tưởng Thanh.” Tôi nhìn chị ta nói một cách nghiêm túc. “Không có gì, à đúng rồi, em sinh con lâu rồi đúng không, chị vẫn luôn ở Thanh Hải, cũng chưa có thể đi xem, đợi hôm khác, chị nhất định đi thăm” Chị Tưởng Thanh trực tiếp nói sang chủ đề khác. “Được, đúng lúc qua hai ngày nữa An Hào tròn một trăm ngày, đến lúc đó chính là ở Hồng Tuyết Lâu sẽ đem ra cho chị xem xem. Tôi cũng không nói đến vấn đề đó nữa, mà là thuận theo lời chị ta trực tiếp nói.
Đến tối, tôi sắp xếp chỗ ở cho chị Tưởng Thanh, sau đó mới về nhà.
Xử lý xong chuyện ở Hồng Tuyết Lâu, tôi cũng coi như thư thái, ngồi vào trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài cửa nghĩ đến chuyện bữa tiệc một trăm ngày của con.
Tôi tính toán đơn giản, ngày kia chắc là An Hào là đầy trăm ngày rồi, ngày mai tôi phải dậy sớm, xử lý chuyện trang trí bữa tiệc một trăm ngày này. “Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình đã ở trong nhà rồi, nhìn thấy dáng vẻ của anh ngồi trên ghế sô pha đợi tôi, tôi cảm thấy trong lòng thấy kì lạ, chắc là lúc trước đều là tôi ở nhà đợi anh, bây giờ đột nhiên biến thành anh đợi tôi, khiến tôi không thích ứng. “Đã đi đâu, sao lại về muộn như vậy?” Tôi vừa vào nhà,
Lục Kính Đình đã vặn hỏi, có điều trên mỗi còn mang theo ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt. “Em đi Hồng Tuyết Lâu.” Trải qua chuyện lần trước của Nhạc Danh, tôi cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ, tôi bất luận làm gì đều không qua khỏi mắt của anh, cho nên tôi không nói dối để tìm lý do.
Huống hồ buổi chiều hôm nay tôi đã đem chuyện của Hồng Tuyết Lâu sắp xếp ổn thỏa rồi, cho dù tôi nói cho anh cũng sẽ không làm anh phân tâm. “Rượu đỏ lại xuất hiện rượu giả rồi?” Qua nhiên, tôi nói đến chuyện này, Lục Kính Đình trực tiếp trả lời tôi. “Đúng vậy, đó là vấn đề với mẻ rượu ở Lạc Thanh. Tôi dừng lại chút, trực tiếp nói : “Quê nhà của bà Đinh chính là ở Lạc Thanh.
Lục Kính Đình nghe thấy lời tôi nói, ánh mắt trầm xuống một chút: "Anh biết.
HÀ đúng rồi, buổi chiều hôm nay chị Tưởng Thanh trở về rồi, giúp em làm rượu. Tôi suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định nói chuyện này cho anh biết, dù sao nguồn rượu Hồng Tuyết Lâu thay đổi, tôi không nói anh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Lục Kính Đình không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.
Tôi nép vào lòng ngực của anh, hôm nay ở Hồng Tuyết Lâu lâu như vậy, tôi cũng đủ mệt, hiện tại chỉ muốn tìm một nơi nằm nghỉ ngơi tốt, không muốn động đậy. “Ngày kia là bữa tiệc một trăm ngày của An Hào, em muốn làm gì?” Đang ôm, thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ đỉnh đầu tôi truyền đến. “Thì cứ làm theo quy trình bình thường thôi.” Tôi nhún vai, ngẩng đầu nhìn anh: “Có điều An Hào là một cậu con trai, nơi trang trí em nghĩ nên thêm một chút màu xanh dương vào sẽ hợp lý hơn.
Lục Kính Đình nhưởng mày: “Cô Tân, em đối với bữa tiệc một trăm ngày của con trai anh qua loa như vậy sao?”
Nghe thấy những lời này, tôi sửng sốt một chút: “Cái gì mà con trai anh chứ, anh Lục, lẽ nào trong mắt anh, con trai anh không phải con trai của em sao?” “Cho nên, nếu cũng là con trai của em, vậy em đối với một trăm ngày của con trai mình, cứ qua loa như thế sao?" Lục Kính Đình dùng lại: “Bữa tiệc một trăm ngày của con trai anh, nhất định phải hoành tráng mới được. “Bữa tiệc một trăm ngày của con trai chúng ta, khẳng định sẽ hoành tráng, vậy thì anh Lục, anh chuẩn bị tốt ngày mai cùng em đi mua đồ vật trang trí cho một trăm ngày không?” Lời Lục Kính Đình trực tiếp làm cho tôi bối rối, lát nữa tôi mới hỏi rõ ý tứ lời của anh. “Đó là đương nhiên, rất vui khi đi cùng em” Lục Kính Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Đình cắn môi, lăn qua lăn lại đè tôi xuống ghế sô pha.
Tôi sửng sốt trước sự lật người đột ngột của anh làm hoảng sợ, đấy anh ra theo phản xạ có điều kiện: “Anh Lục, em còn chưa tắm rửa. “Không sao, anh tắm qua rồi.” Nói xong, anh đã chặn môi của tôi, không cho tôi có cơ hội nói chuyện.
Anh hôn rất dùng lực, tôi sắp bị ngạt thở thì anh mới thả ra. “Lục Kính Đình, anh giở trò lưu manh!” Tôi chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, liền đánh nhẹ vào ngực của anh.
Cái đánh này khiến Lục Kính Đính bất giác bật cười, sau đó anh bế tôi lên và đem trở về phòng ngủ.
Cả đêm, Lục Kính Đình không biết muốn tôi bao nhiêu lần, tóm lại đến khi tôi tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Lục Kính Đình, anh đang cười nhìn tôi. “Tỉnh rồi à?” Một câu hỏi không có gì mới lạ rơi vào lỗ tại tôi, tôi gật đầu, thân cái lại thắt lưng, trước khi lăn trên giường tôi bị Lục Kính Đình ôm vào lòng. “Nên dậy rồi, hôm nay chúng ta còn phải đi mua đồ vật này nọ nữa.” Tôi lật người ôm lấy anh, nhắm mắt nói. “Vậy thì dậy thôi.” Lục Kính Đình nói, thì đã đem tôi cùng đứng dậy.
Tôi không nghĩ đến anh lại có hành đồng đột ngột như vậy, nếu không phải là tôi ôm anh chắc thì đã ngã xuống giường rồi.
Sau khi chúng tôi thức dậy, ăn sáng đơn giản thì tôi mới phát hiện bây giờ mới có tám giờ sáng, tôi đã lâu không có dậy sớm như vậy qua rồi.
Ăn sáng xong chúng tôi liền đi ra ngoài mua đồ dùng cho bữa tiệc một trăm ngày, quá trình rất đơn giản, Lục Kính Đình trực tiếp đặt một nhà hàng sang trọng nhất rồi dắt tôi đi thử lễ phục, tôi đã nghĩ rằng là lễ phục cho bữa tiệc một trăm ngày, nhưng không nghĩ tới, Lục Kính Đính trực tiếp đem tôi đến khu áo cưới cao cấp. “Đến đây làm gì vậy? Chúng ta không phải là đi xem lễ phục cho bữa tiệc sao, còn có lễ phục của An Hào đâu?” Đi vào cửa hàng áo cưới, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói nhỏ vào tại của Lục Kính Đình. “Đưa em đi xem áo cưới.” Lục Kính Đình không có nhìn tôi, mà là kêu nhân viên cửa tiệm đưa cho tôi bản mẫu áo cưới qua đây. “Không phải năm sau mới kết hôn sao? Hôm nay đi lựa, có hay không quá sớm rồi?” Tôi vừa cười nhận lấy bản mẫu, vừa ở bên tai anh nói. “Hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng sau, anh chưa thông báo cho em sao?” Lục Kính Đình đột nhiên tiến lại gần tôi, nhìn chăm chăm vào ánh mắt của tôi nói.