Chương 467: Kế hoạch của anh
Tôi ngồi xổm trước bồn tắm lớn, nhìn nước trong đó càng ngày càng nhiều, lòng tôi cũng càng ngày càng tê dại.
Đột nhiên, cánh cửa bị va vào, ngay sau đó giọng nói của Lục Kính Đình liền vang lên: “Tân Ái Phương, rốt cuộc là em làm sao vậy? Đi ra đây cho anh!”
Tôi không trả lời, nói chính xác là tôi đã mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào. “Tân Ái Phương, anh ra lệnh cho em đi ra!” Giọng nói của Lục Kính Đình đầy lo lắng, nhưng tôi vẫn bình tĩnh ở trong phòng tắm.
Bên ngoài cửa có những tiếng va đập liên tục, tôi nhìn nước trong bồn tắm đầy từng chút một, tôi kiễng chân lên và bước vào.
Cái lạnh buốt ngấm vào người trong tích tắc, tôi chỉ nở một nụ cười gượng gạo rồi nằm vật cả người ra.
Nước tràn vào, kèm với đó là mở cửa.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cùng với đó là cảm giác bị nhấc bổng lên, tôi được Lục Kính Đình bể lên.
Lục Kính Đình hai mắt đỏ bừng hiện cả tia máu, nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh sắp ăn thịt tôi. “Tân Ái Phương, em làm gì vậy? Em muốn chết sao!”
Tiếng gầm của Lục Kính Đình vọng vào tại của tôi, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại, nếu ông trời để cho tôi chết như vậy thì tốt biết mấy. “Để cho em chết cũng tốt.” Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, và tàn dư của cơn say kiểm soát bộ não của tôi và khiến tôi phải thốt ra. “Em đang nói cái gì vậy?” Bàn tay Lục Kính Đình run lên rõ rệt khi ôm tôi: “Tân Ái Phương, em điên rồi sao? Rốt cuộc, những ngày anh không có ở đây, em đã bị ai kích động? Tân Ái Phương, anh nói rõ cho em biết. Cho dù em muốn chết cũng đừng chết trong nhà của anh, anh sợ bẩn!”
Nghe anh nói xong, tôi đau khổ nhắm mắt lại, dù biết anh chẳng qua là vì quá lo lắng nên mới nói như vậy, nhưng tiềm thức tôi vẫn không ngừng mách bảo tôi rằng: Nhìn đi, cho dù mình chết đi anh cũng sẽ nghĩ rằng mình bẩn thỉu.
Lục Kính Đình lắc tôi hai lần và không nói gì nữa, thay vào đó, anh vội vàng đưa tôi trở lại phòng ngủ và quấn chặt tôi trong một chiếc chăn dày.
Sau khi bị anh quấn lấy, cái lạnh đột nhiên biến mất, tôi có chút khó chịu, trong đầu cũng bắt đầu rối rắm.
Ý thức của tôi dần dần tan biến, trước khi ý thức của tôi hoàn toàn biến mất, tôi dường như nghe thấy câu nói của Lục Kính Đình: “Anh yêu em.
Tất cả đều là giả.
Khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, không ngờ Lục Kính Đình lại không ra ngoài mà ôm tôi ngủ cả đêm.
Vì vậy, ngay khi tôi thức dậy, tôi liền bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong phút chốc, những gì đã xảy ra đêm qua tái hiện lại trong đầu tôi, nhưng chỉ là những đoạn vụn vặt. “Dậy rồi à?” Mặc dù Lục Kính Đình đang cười, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia lo lắng. "U"
Không hiểu sao, tôi hơi xấu hổ. Tôi cũng không biết tối hôm qua mình bị làm sao nữa. Trong đầu toàn là những lời nói của Nhạc Danh và đoạn video kia, cộng thêm việc uống rượu, ý thức của tôi không còn rõ ràng nữa, vì vậy đau buồn nên tôi mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Có rất nhiều điều mà tôi cảm thấy không hợp lý khi tôi thức dậy vào sáng nay.
Tôi tưởng rằng Lục Kính Đình sẽ nhắc đến chuyện tối hôm qua và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không nhắc một chữ nào đến chuyện đó, chỉ hỏi tôi có khó chịu không.
Tôi chỉ biết lắc đầu, ý thức vẫn mơ hồ như cũ, quay đầu nhìn mặt Lục Kính Đình: “Anh sẽ bỏ em mà đi sao?”
Không hiểu sao những chuyện của đêm qua đã qua, tôi vẫn còn hỏi những điều như vậy, nhưng tôi biết nếu bây giờ không hỏi, chuyện này có thể sẽ trở thành một sự vướng bận trong lòng tôi. “Sao em lại nói như vậy?” Lục Kính Đình không trả lời tôi mà sờ trán tôi, vừa hỏi vừa giúp tôi kiểm tra nhiệt độ cơ thể. “Em chỉ muốn hỏi mà thôi.” Tôi nhìn ánh mắt anh, có chút né tránh, sau sự việc tối hôm qua, tôi có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt anh.
Tuy rằng tôi rất xấu hổ, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn sẽ có một khoảng cách nhỏ, dù sao video mà Nhạc Danh cho tôi xem video thực sự rất chân thật. “Sẽ không đầu, đừng suy nghĩ nhiều.” Lục Kính Đình lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành.
Tôi không nói nữa, đúng lúc có người gọi đến Lục Kinh Đình, anh đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, tôi nằm trên giường nhìn bóng lưng anh từ phía sau, tôi chỉ thấy chuyện đó rất phi thực tế.
Những hình ảnh trong video của Nhạc Danh cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, và những gì Lục Kính Đình nói về việc khiến tôi biến mất cũng văng vẳng bên tại tôi.
Nhưng đúng là Lục Kính Đình đối xử tốt với tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Đây có lẽ là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, tôi không thể phán đoán được ai nói thật ai nói dối.
Lục Kính Đình nghe điện thoại xong liền quay lại, anh nói buổi tối có tiệc, hỏi tôi có muốn đi dự cùng anh không. Ủng hộ team chú*ng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Tôi đương nhiên gật đầu, dù có khoảng cách với anh, nhưng dù sao anh cũng phải có một cô gái đi cùng khi dự tiệc, tôi không muốn để phụ nữ khác thế chỗ sớm như vậy.
Đến tối, tôi chú ý cách ăn mặc của mình kĩ càng một chút, tối nay có lẽ sẽ gặp Nhạc Danh, tôi không muốn cô ta thấy tôi hốc hác vì chuyện này.
Lúc đi, tôi muốn vắt đủ sữa cho An Hào, nhưng nghĩ lại tối hôm qua uống nhiều rượu, không tốt cho sữa mẹ nên tôi chỉ đành cho con ăn sữa bột vài ngày.
Lục Kính Đình đã lái xe xuống lầu và đợi tôi từ rất lâu rồi, sau khi nhìn thấy tôi, tôi thấy rõ ràng trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc.
Theo bản năng tôi muốn mở cửa xe ngồi ở ghế phụ, nhưng khi tôi định đặt tay lên nắm cửa, tôi lại do dự và ngồi vào ghế sau.
Suy cho cùng, trước khi chuyện này được làm rõ, có lẽ trong lòng tôi sẽ luôn có một rào cản.
Lục Kính Đình không nói gì mà yêu cầu tôi thắt dây an toàn rồi đưa tôi đến hội trường.
Tới nơi, Lục Kính Đình xuống xe trước, mở cửa cho tôi rồi đưa tay ra đỡ.
Khi nắm tay anh, tôi không khỏi run lên, còn khi được anh ôm trong vòng tay, lưng tôi cũng không kiểm soát được mà cứng đờ.
Lục Kính Đình vẫn không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào lưng tôi để tôi thư giãn.
Hôm nay, hội trường tổ chức là của nhà họ Đinh, tôi không biết nội dung chính là gì, nhưng nhìn chung những bữa tiệc như vậy không có nội dung rõ ràng, đều dưới danh nghĩa yến tiệc để lên tiến hành xử lý hàng hóa.
Tôi bước vào hội trường với Lục Kính Đình, và tôi thấy người nhà họ Đinh và một người trông giống như bộ trưởng đang nói về việc gì đó. Người đi cùng anh ta là Kiều Lam. Dù sao, trong dịp này, hầu như không có ai mang vợ cả đi.
Tôi nhìn Kiều Lam, khuôn mặt của cô ta đã tròn hơn rất nhiều so với lần trước tôi nhìn thấy cô ta, chắc là do mang thai, bổ xung chất dinh dưỡng quá nhiều nên phát tướng
Kiều Lam cũng thấy tôi, nhìn tôi với một ánh mắt biểu tình, còn chạm vào bụng cô ta.
Tôi cũng không để ý tới, dù sao cô ta là một người phụ nữ không có thân phận, lai lịch, lại ảo tưởng dựa vào con mình, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi đi theo Lục Kính Đình, nói chuyện qua loa với một vài người trông có vẻ như là cục trưởng, và anh đã hoàn thành hai thỏa thuận chỉ trong vài phút, điều này thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt.