Chương 461: Ngàn cân treo sợi tóc.
Anh ta đội một chiếc mũ màu đen, nhưng tôi biết chắc chẳn, anh ta không phải bọ cạp.
Nhưng dáng người của anh ta quá quen thuộc, tôi không nhịn được mà đi theo.
Có lẽ anh ta cũng đã phát hiện được tôi đi theo, nên sau một lúc, anh ta liền biến mất ở đầu cầu thang.
Tôi rất muốn biết anh ta là ai, không quan tâm anh ta có phát hiện hay không, liền chạy chậm theo sau.
Đến khi tôi tới được đầu cầu thang, người kia giống như đã hoàn toàn bốc hơi.
Tôi ghé vào lan can nhìn xuống, nhưng ngay cả bóng người của anh ta tôi cũng không thấy.
Phòng bệnh của Hồng Liên ở tầng tám. Dù anh ta có nhanh như thế nào, cũng không thể đi xuống tám tầng lầu trong giây lát như vậy được.
Tôi không dám tin, nhìn đi nhìn lại mấy lần đều không thấy gì, định từ bỏ.
Nhưng ngay lúc tôi xoay người lại, một khẩu súng lập tức được đặt ở trên trán của tôi.
Tôi bị sự việc bất ngờ này làm cho tim đập hẫng một nhịp, lưng cứng đến không dám cử động. “Cô đã thấy được cái gì?" Giọng nói của người đàn ông kia lạnh như băng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự uy hiếp. Tôi bất đắc dĩ phải nhìn anh ta. Anh ta đeo khẩu trang cùng kính râm. Vẫn như cũ, tôi không nhìn ra anh ta là ai cả. “Tôi không thấy gì cả” Mồ hội sau lưng tôi chảy xuống. Tôi nuốt một ngụm nước miếng, ép mình phải bình tĩnh nói ra. “Thật sao?” Người đàn ông kia không tin lời tôi nói. Tôi còn nghe thấy âm thanh của viên đạn lên nòng: “Cho cô thêm một cơ hội trả lời lại.” “Thật mà, tôi thực sự không có thấy gì cả.” Tôi thực sự không nhìn thấy gì. Dù anh ta có hỏi như thế nào, thì tôi cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Sau khi nói xong, tôi nhắm mắt lại. Tôi rất khẩn trương trong lòng, nhưng bên ngoài, tôi không cho phép bản thân được kích động, làm ra động tác dư thừa nào đó. Bởi đạn của anh ta đã lên nòng, chỉ chờ bắn đi. Tôi cảm thấy mạch máu của mình như sắp vỡ ra, toàn thân lúc nóng, lúc lạnh, mồ hôi cũng không ngừng toát ra. Giờ phút này, cử động một chút cũng là điều xa xỉ. “Một cơ hội cuối cùng.” Giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ. Tôi bị anh ta dọa sợ tựa như vừa gặp mấy tên ác quỷ canh gác dưới địa ngục.
Tôi không nói gì, nhưng chính xác mà nói, tôi bị căng thẳng đến mức không phát ra được âm thanh nào. Yết hầu của tôi như bị cái gì đó chặn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. “Nếu anh không tin tôi, anh cứ bắn chết tôi đi. Qua một hồi lâu, tôi mới run rẩy trả lời anh ta. “Thật sao?” Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, ngón tay đặt trên cò súng, giống như thật sự muốn bắn tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận viên đạn. Nhưng sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình. “Ái Phương?” Âm thanh của anh còn cách tôi rất xa. Sau đó tiếng một loạt bước chân lên tầng truyền tới. Có thể là do đã chờ quá lâu mà không thấy tôi, nên anh mới lo lắng, đi lên tìm tôi.
Nhưng trên đầu tôi còn có một khẩu súng. Coi như anh có thể đi nhanh chóng đi đến chỗ của tôi, thì tôi cũng không thể lên tiếng gọi anh, so với bước chân của anh thì súng vẫn nhanh hơn rất nhiều. “Sao em lại đứng nhắm mắt ở đây vậy?” Toàn thân tôi đều ở trong trạng thái căng thẳng đến tột cùng. Cho đến khi Lục Kính Đình chạm vào vai tôi, tôi mới khẽ giật mình, mở mắt. Mở mắt ra, tôi không thấy mình bị thương ở đâu cả, ngay cả người đàn ông kia cũng đã biến mất từ khi nào rồi. “Sao lại thế này?” Tôi ngạc nhiên. Nhưng trong lòng, tôi vẫn còn sợ hãi, liền nắm chặt lấy cánh tay của Lục Kính Đình theo bản năng.
Anh nhíu mày một cái, hỏi tôi: “Em làm sao thế? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh vừa nói, vừa nhìn khắp hành lang mấy lần. “Vừa rồi... có một người đàn ông đặt súng ở trên trán của em.” Một lúc sau, tôi mới mở miệng nói. Sợ hãi trong lòng vẫn chưa hết, nên lời nói của tôi có chút lộn xộn. “Ai?” Sau khi nghe tôi nói, Lục Kính Đình trực tiếp xoay vai của tôi lại, nhìn thẳng vào tôi hỏi. “Chính là người đàn ông em đã gặp ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tôi nói câu này nhỏ đến mức giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình, nhìn theo hướng anh ta biến mất mà ngẩn người. “Em nói gì?” Lục Kính Đình nhìn thấy tôi ngẩn người, lung lay người tôi.
Bị anh lung lay như thế, ý thức của tôi lại trở về đại não một lần nữa: “Chính là...
Tôi kể cho Lục Kính Đình nghe những việc đã xảy ra. Biểu cảm của anh càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng anh chỉ gật đầu, nói: “Anh biết rồi.” “Anh biết cái gì? Rốt cuộc anh ta là ai? Em chỉ cảm thấy anh ta rất quen thuộc, nhưng không có cách nào biết được anh ta là ai, anh ta đến bệnh viện làm gì?”
Tôi theo thói quen cầm lấy cánh tay của Lục Kính Đình: “Chúng ta có thể đi xem camera được không?” “Người đàn ông kia cố ý dẫn em tới đây” Lục Kính Đình không trả lời câu hỏi của tôi: “Em có biết vì sao anh ta dẫn em tới đây, rồi lại chuẩn bị bắn em như vậy không?” “Vì sao?” Tôi không hiểu lời Lục Kính Đình nói. “Chỗ này là góc chết của camera. Lục Kính Đình nói một cách sâu xa. “Cái gì?”
Lúc trên xe, trong đầu tôi vẫn đầy những hình ảnh của người đàn ông kia. Mỗi một lần nghĩ tới, tôi lại có cảm giác như lông tơ của mình đều đang dựng hết cả lên. “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này” Đến khi về nhà, Lục Kính Đình như nhìn thấy sự lo lắng trong lòng của tôi, anh nâng mặt của tôi lên, hôn lên trán tôi một cái.
Không hiểu sao, nụ hôn đó lại rơi đúng vào chỗ đặt súng của người đàn ông kia. Nụ hôn của anh giống như một liều thuốc ổn định tinh thần của tôi. Tôi không còn sợ hãi như vừa rồi nữa rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Kính Đình phải bận rộn đi lo chuyện ở bến cảng, An Hào cũng phải đi ngủ, tôi đành phải nhàm chán ngồi xem TV ở phòng khách. Cập nh*ật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Đại khái là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lúc xem phim, tôi luôn không kìm chế được mà thất thần. Tôi cũng không biết bản thân mình suy nghĩ điều gì, đầu óc trống rỗng nhưng tôi lại không thể tập trung vào việc mình đang làm được. Tôi lắc lắc đầu, ép mình không nghĩ đến những sự việc kia nữa, đứng dậy đi lên phòng ngủ ở tầng hai.
Nằm ở trên giường, tôi cứ lăn qua lăn lại. Không ngủ được, tôi dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè giết thời gian.
Quả nhiên, mới lướt vòng bạn bè được một lúc, tôi đã cảm thấy có chút buồn ngủ, rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi có cảm giác như nửa giường trống rỗng bên kia bỗng thấp xuống. Sau đó, bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, tôi biết Lục Kính Đình đã trở về. “A... Cái ôm kia quá chặt, tôi có chút không thoải mái, liền đẩy anh ra một chút.
Không ngờ, anh ôm lại càng chặt hơn, chặt đến mức tôi không thể thở nổi.
Tôi vốn đang nửa mê nửa tỉnh cũng bị anh làm cho thức giấc. “Sao vậy?” Tôi nhúc nhích, quay người làm ổ trong ngực của anh. Ngay cả cái liếc mắt, tôi cũng không cho anh. “Không có chuyện gì. Chỉ là thấy em ngủ mà người lại quá thơm, nên anh muốn làm phiền em một chút thôi.” Lục Kính Đình vừa cười vừa nói. Tôi nghe thấy lời này thì tức giận đến kém chút nữa đã rời khỏi giường đánh chết anh rồi. “Em sao thế? Tức giận sao?” Lục Kính Đình thấy tôi không trả lời, liền mạnh mẽ tách hai cánh tay đang ôm mặt của tôi ra, ép tôi phải đối mặt với anh. “Không có.” Tôi bực mình nói qua loa. “Vậy thì được rồi.” Lục Kính Đình biết tôi đang tức giận nhưng anh làm ra vẻ như không biết.
Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện, liền xoay người lại, quay lưng về phía Lục Kính Đình.
Anh cũng không nói gì nữa, chỉ nằm xuống, rồi ôm lấy tôi từ phía sau. Nhưng bàn tay của anh lại không thành thật, nắm vuốt đến trước bầu ngực mềm mại của tôi. “Anh đừng chạm vào em” Tôi bị anh trêu chọc đến mức không chịu được nữa, đành phải lấy tay che ngực lại, nói với anh. “Anh sắp phải đi xa rồi.” Lục Kính Đình vẫn không dừng động tác trên tay: “Trước khi đi xa, em cho anh ăn no, tránh việc anh ra ngoài làm loạn, không phải như thế sẽ tốt hơn sao?”
Tôi bất đắc dĩ nhìn anh: “Sao anh lại phải đi xa?” “Anh phải đi châu Úc một tuần, tám giờ sáng ngày mai là lên máy bay rồi!
Lục Kính Đình nói sơ qua lịch trình của mình. “Châu Úc? Anh đến đó làm gì?” Vốn còn muốn nằm trên giường, tôi bị sự tò mò làm cho tỉnh cả người. “Đến khi trở về, anh sẽ nói cho em biết sau.” Lục Kính Đình híp mắt cười.
Nhưng cái cười này làm cho tôi cảm thấy có chút quái dị. Đang yên đang lành, sao anh lại muốn đến châu Úc chứ?
Tôi muốn tiếp tục hỏi anh vì sao, song, ngay cả cơ hội, anh cũng không cho tôi, trực tiếp chặn miệng của tôi lại “Vì thế, đêm nay, em cho anh đi.