Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 459: Cô ấy muốn nhảy xuống biển

Tôi không chắc chắn lắm, tiếp tục nhìn máy giám sát thì phát hiện ra: sau khi Hồng Liên đã rời khỏi bệnh viện, trợ lý của Lục Kính Đình mới bắt đầu cho người vây quanh bệnh viện.

Không ngờ hành động của Hồng Liên lại nhanh như thế.

Lục Kính Đình đưa tôi ra khỏi bệnh viện, trực tiếp đi về phía của đội cảnh sát giao thông. Tình hình hiện tại đang rất khẩn cấp. Chúng tôi muốn nhanh chóng tìm ra Hồng Liên, chỉ hy vọng cô ấy không gặp phải nguy hiểm gì

Nhưng, thông qua camera giám sát của cảnh sát giao thông, chúng tôi biết được Hồng Liên đang đi về phía, giống như là bến cảng.

Tôi có chút khó hiểu. Tại sao cô ấy lại đến bến cảng?

Lục Kính Đình nhờ cảnh sát giao thông cho xem thời gian khi đó, tính toán thời gian thì có lẽ Hồng Liên đã ở bên ngoài bến cảng rồi. "Đi thôi." Lục Kính Đình chỉ nói đơn giản, rồi lái xe đưa tôi tới bến cảng.

Dù sao xe cũng đi nhanh hơn người, chúng tôi rất nhanh tới được bến cảng.

Vừa tới nơi, chúng tôi nhanh chóng xuống xe, chạy tới bờ biển. Quả nhiên, Hồng Liên đang đi về phía bờ biển.

Bước chân của cô ấy có chút kỳ lạ, chính xác mà nói thì cô ấy đang nghiêng ngả chạy tới bờ biển.

Tôi vừa định mở miệng gọi cô ấy, thì Lục Kính Đình lại dùng tay che miệng của tôi lại. Tôi bất ngờ quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đang lắc đầu. “Đừng kích động cô ấy” Anh nói nhỏ bên tại tôi.

Tôi gật nhẹ đầu, anh mới buông tay che miệng ra.

Tôi đi đằng sau anh theo hướng bờ biển. Tốc độ của chúng tôi nhanh hơn Hồng Liên rất nhiều. Lúc đi được một nửa, chúng tôi muốn nhanh chóng vượt qua Hồng Liên. Nhưng ngay lúc này, dường như cảm nhận được cái gì đó, Hồng Liên đột ngột quay đầu lại.

Tôi bị cô ấy làm cho giật mình, theo bản năng muốn trốn đi nhưng lại không có chỗ nào để trốn. “Hai người! Hai người theo dõi tôi!” Trạng thái tinh thần của Hồng Liên không được tốt lắm. Khi vừa nhìn thấy chúng tôi, cảm xúc của cô ấy bỗng trở nên kích động: “Các người muốn gì?” “Hồng Liên! Cô đến đây làm gì?” Âm thanh của Lục Kính Đình vang lên bên tai tôi. Giọng nói của anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra có thể nghe được sự đè ép trong đó. “Tôi tới làm gì sao? Tôi còn có thể tới làm gì nữa? Tôi tới tìm chồng của tôi.” Hồng Liên nghe Lục Kính Đình hỏi, tâm tình có chút mềm dịu lại, giọng nói thể hiện rõ sự buồn râu. “Đội tìm kiếm cứu nạn đang tìm rồi, cô đừng gấp gáp! Nhất định họ có thể tìm thấy người. Cô trở về trước đi Giọng điệu của Lục Kính Đình giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ không nghe lời.

Hồng Liên liên tục lắc đầu: "Không, bọn họ chẳng làm được việc gì hết, đều là làm bộ cả. Tôi nhất định phải tìm thấy chồng tôi. Con của chúng tôi còn đang ở nhà chờ bố về."

Vừa nói chuyện, Hồng Liên vừa lui về sau một bước, càng ngày càng gần mép biển hơn: “Đinh Thành, anh trở về đi. Em sẽ không ly hôn với anh nữa, có được không?” “Hồng Liên, cô bình tĩnh một chút. Chúng tôi sẽ cùng cô đi tìm.” Tôi có chút nôn nóng, sợ cô ấy sẽ rơi xuống, nên đã nhanh chóng hét lên. “Thật sao?” Đôi mắt của Hồng Liên vừa sáng rực lên, lại dần ảm đạm Đi: “Không, các người không tìm thấy, chỉ có tôi mới có thể tìm thấy.” “Chúng tôi với cô cùng tìm một chỗ. Chúng ta nhất định sẽ tìm thấy người. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!” Khi nói, tôi cố ý tiến lên trước một bước, muốn đến gần Hồng Liên hơn.

Hồng Liên phát hiện ra động tác của tôi, đưa tay chỉ “Không, các người không giúp tôi tìm. Các người muốn bắt tôi trở về. Các người đừng tới đây! Nếu tới gần, tôi sẽ nhảy xuống.

Tâm tình của cô ấy có chút kích động. Cô không ngừng lui ra sau, tới sát mép biển.

Tôi nhìn Lục Kính Đình, chỉ có thể lo lắng trong lòng, không dám tiến lên phía trước, sợ Hồng Liên sẽ thực sự nhảy xuống biển. “Em thu hút sự chú ý của cô ấy là được." Lục Kính Đình nói, đi vòng ra sau tôi. Từ lan can của đường kia đi ngược lại chính là chỗ mà Hồng Liên định đi đến.

Cảm xúc của Hồng Liên vẫn kích động, không chú ý đến động tác của Lục Kính Đình, cô vẫn một mực lắc đầu lui về phía sau. “Được rồi, được rồi, được rồi. Hồng Liên! Cô đừng đi nữa. Tôi sẽ không qua đó, cũng không giúp cô tìm người, có được không? Cô đừng kích động quá!” Tôi nhanh chóng nói, phân tán sự chú ý của cô ấy. “Cô không được tới đây. Đừng tới đây! Hãy để tôi tự đi tìm!” Hồng Liên lại thì thầm. Cô vẫn lui ra sau, nhưng bước chân đã nhỏ hơn rất nhiều. Đôi mắt của cô ấy nhìn chăm chằm vào chân của tôi, muốn xác định tôi thực sự không đi qua đó. “Tôi đứng yên thật mà!” Tôi căng thẳng đến tột độ, chân không khống chế được mà tiến lên phía trước một bước. “Cô đừng tới đây! Nếu không, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức. Cơ thể của Hồng Liên không ổn định, hét to lên với tôi. “Tôi nhất định sẽ đứng yên. Cô yên tâm!” Cập nhật nhanh nh*ất trên Tamlinh247.vn

Lúc này, thứ duy nhất mà tôi có thể làm được chính là khiến cho cô ấy bình tĩnh lại. Thỉnh thoảng, tôi nhìn sang Lục Kính Đình. Anh đang đi trên lan can, cách Hồng Liên rất gần. Chỉ cần hai bước chân nữa là anh có thể ra phía sau Hồng Liên.

Tôi có chút yên tâm hơn. Nếu Lục Kính Đình có thể kéo Hồng Liên đi lên từ phía sau, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm nữa. “Hồng Liên, chúng ta sẽ tìm thấy Đinh Thành thôi. Tôi nói không ngừng để cô ấy có thể thả lỏng hơn.

Cảm xúc của Hồng Liên dần ổn định lại, ngón tay chỉ vào trợ lý của Lục Kính Đình cũng hạ xuống, ngập ngừng nói: “Làm sao Đinh Thành có thể xảy ra chuyện được chứ? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ là bọn họ tìm kiếm không kĩ mà thôi.”

Ngay lúc đó, Lục Kính Đình đã đứng ở trên lan can, ngay phía sau của Hồng Liên. Anh chỉ cần tiến lên trên, ôm lấy Hồng Liên là mọi chuyện có thể giải quyết.

Động tác kế tiếp của Lục Kính Đình giống y như những gì tôi tưởng tượng. Anh bước lên trái một bước, đưa tay ra ôm lấy Hồng Liên.

Nhưng đúng lúc nguy cấp này, tấm ván gỗ bỗng chốc phải chịu trọng lượng của hai người bị gãy làm đôi.

Một âm thanh thanh thủy vang lên, Lục Kính Đình và Hồng Liên cùng nhau rơi xuống biển. Tôi không tự giác được mà thét lên: "Kính Đình!”

Trái tim của tôi như bị ai đó treo ngược lên. Trước đó, khi tôi bị rơi xuống biển, biết tôi không bơi được, Lục Kính Đình không chút do dự nhảy xuống. Dù chỉ cứu một người, nhưng khi đó, anh đã phải bơi rất cực khổ mới có thể lên bờ. Bây giờ lại phải cứu tận hai người, tôi không biết phải làm sao cả.

Trong lúc bối rối, tôi cởi áo khoác ra, định nhảy xuống cứu Lục Kính Đình.

Nhưng tôi vừa cởi áo ra thì đội cứu nạn đi tới. “Để chúng tôi lo cho

Bọn họ nắm lấy áo, kéo tôi lên trên, rồi thả dây thừng xuống cho Lục Kính Đình. Lục Kính Đình nhanh tay nắm chặt dây thừng.

Hồng Liên bị ngất, nên cô ấy đã nhanh chóng được đưa ra về bệnh viện . Tôi vội vàng phủ khăn lên người Lục Kính Đình: “Thế nào rồi? Anh không sao chứ?”

Tôi vừa nói xong, thì Lục Kính Đình đã nằm lấy cổ tay của tôi: "Không sao đâu.

Tôi sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu lên theo phản xạ, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!