Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 453: Cuộc gọi của Nhạc Danh

Lời nói của cô ấy nhanh chóng xua tan cơn buồn ngủ vừa rồi của tôi, tôi vội vàng đón lấy An Hào trong tay cô ấy, quả thực cả người vô cùng nóng. "Vừa mới đo nhiệt độ cơ thể, hơn ba mươi chín độ." Quyền Mai có chút sốt ruột, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều. "Mau đến bệnh viện." Trẻ con phát sốt thường rất nghiêm trọng, tôi không khỏi nghĩ tới những đứa trẻ bởi vì phát sốt mà bị câm điếc, trong lòng khẽ run rẩy.

Tôi ôm An Hào, Quyền Mai đi theo tôi tới bệnh viện.

Cũng may chỉ là bị sốt bình thường, cũng không phải quả nghiêm trọng, tiêm thuốc hạ sốt là có thể đi về, lúc An Hào tiêm thuốc, tôi đau lòng một hồi, tiêm lên người thắng bé chẳng khác gì nỗi đau trong lòng tôi.

Bác sĩ nói mỗi ngày đều phải tới truyền dịch, tôi nghĩ cũng thấy đau lòng cho An Hào.

Sau khi tiêm xong, tôi ôm An Hào đi ra ngoài, vừa lúc đi ngang qua phòng bệnh của Hồng Liên, tôi muốn vào xem một chút, nên đặt An Hào vào trong lòng Quyền Mai, đẩy cửa tiến vào.

Hồng Liên đang ngủ, chị Vu cũng ở đó, chị ta hình như đang nhìn cái gì đó, vừa thấy tôi tới thì vội vàng giấu ở trong túi.

Tân Ái Phương tới à." Sau đó chị Vu cười đứng lên.

Tôi sửng sốt một chút, thu động tác của chị ta vào mắt nhưng không hỏi gì cả, nếu như chị ta giấu đi thì nhất định là có bí mật không muốn để cho người khác biết. "Tôi đến thăm Hồng Liên." Tôi mỉm cười với chị ta: "Cô ấy thế nào rồi, thân thể với cả ... cảm xúc?"

Chị Vu lắc đầu, thở dài một hơi: "Cơ thể cô ấy còn có thể hồi phục, thế nhưng tâm tình không tốt, thế nào cũng không chịu gặp Đinh Thành, cũng quyết tâm muốn ly hôn "Có điều ly hôn cũng tốt, tôi cũng không hy vọng cô ấy sẽ dính líu gì tới Đinh Thành nữa. Không đợi tôi nói chuyện, chị Vu đã nói tiếp.

Tôi lại ngày người ở bệnh viện một lúc, chị Vu ôm An Hào một cái, sau đấy An Hào tỉnh lại, khóc lên, tôi sợ quấy rầy đến Hồng Liên nghỉ ngơi nên ôm An Hào về nhà.

Nhưng mà, chúng tôi vừa mới ra khỏi bệnh viện lại chạm mặt Kiều Lam cũng đang ra viện.

Tôi ôm An Hào xoay người muốn rời đi, gặp phải cô ta thì không có chuyện tốt lành gì. "Ồ, Tân Ái Phương." Giọng nói của Kiều Lam vang lên sau lưng tôi, tôi bực bội nhằm hai mắt lại, xoay người nhìn cô ta. “Nếu như có chuyện thì cứ việc nói thẳng, không có chuyện thì coi như không biết." Tôi lạnh lùng nói, đặt An Hào vào trong tay Quyền Mai, sợ Kiều Lam sẽ đụng phải thằng bé.

Kiều Lam liếc mắt nhìn An Hào, cười chế nhạo: "Con trai của cô quý báu thế sao? Cô yên tâm, tôi cũng không phải Triệu Mộng Tuyết, sẽ không làm gì với đứa trẻ này, hơn nữa, tôi cũng có con trai của mình."

Nói xong, cô ta lấy tờ giấy xét nghiệm trong túi ra, mở ra trước mắt tôi như thể đang khoe mẽ, phía trên là chữ xác nhận có thai, phía dưới còn có hai tờ ảnh bốn chiều. "Liên quan gì tới tôi?" Tôi cười lạnh một tiếng, đứa bé này chắc là một chạy nhà họ Đinh.

Có điều, với tính cách của bà Đinh, với cả Đinh Mộng, đứa con này của cô ta dù mang thai cũng nguy hiểm. "Với tư cách là bà Đinh tương lai, báo tin cho cô biết một chút mà thôi, hi vọng cô có thể đến tham gia tiệc trăm ngày của con tôi" Kiều Lam nói một cách đắc ý, ánh mắt nhìn tôi cũng mang theo vẻ khinh thường. "Vậy sao, nếu như cô có bản lĩnh sinh ra, tôi nhất định sẽ tới ủng hộ." Tôi nhếch mép, ôm An Hào muốn rời đi.

Kiều Lam bước tới trước mặt tôi: "Cô nguyền rủa tôi không sinh được con? À, chờ tôi sinh ra đứa con trai này, trở thành bà Đinh, cô đừng hối hận" "Mỏi mắt mong chờ." Tôi dùng cơ thể đẩy Kiều Lam rồi lên xe trở về nhà.

Thực ra đứa bé này của Kiều Lam 80 phần trăm sẽ mất theo nhiều cách khác nhau, không nói tới trước đây cô ta phá thai nhiều như vậy, thành tử cung đã sớm mỏng tới mức gần như không thể sinh con, với thủ đoạn tàn nhẫn của bà Đinh, cô ta không chết cùng đứa con cũng đã tốt lắm rồi.

Điều kiêng kị nhất khi làm tình nhân là có ý đồ dựa vào đứa trẻ để thượng vị, nhất là còn dưới tình huống chính thất đặc biệt có thủ đoạn.

Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình vẫn chưa về, tôi đút sữa cho An Hào rồi dỗ thằng bé ngủ, sau đó trải một cái đệm ở phòng khách, bắt đầu luyện tập yoga.

Lúc Lục Kính Đình trở về đã là chuyện của buổi chiều, cửa vừa mở ra tôi đã nhìn sang, anh đi vào gọi điện thoại, không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chợt nghe thấy anh nói với phía bên kia: "Được rồi, lô hàng này sẽ chuyển tới cảng Thời Thượng"

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, tôi nhíu mày, cảng Thời Thượng không phải là cảng do Chu Phong quản lý sao? Sao lại thành Lục Kính Đình?

Đột nhiên nghĩ đến tin tức ngày đó Bò Cạp đưa, có điều đó không phải là tuyến đường mà Chu Phong xuất hàng sao? Chẳng lẽ Lục Kính Đình cũng lấy cùng cảng sao? "Hàng của Chu Phong sao? Hơn nữa còn lấy cùng cảng sao?" Lục Kính Đình vừa mời ngồi xuống bên cạnh khoác vai tôi, tôi liền hỏi.

Anh không chút do dự gật đầu: "Ừ." *Chu Phong thì sao? Anh ta có phản ứng gì không?" Sau đó tôi lại hỏi một câu "Không có, hiện tại nhà họ Triệu vừa sụp đổ, thế lực của anh ta đang ở thời kì yếu nhất, bản thân anh ta còn không lo nổi cục diện rối rắm mà nhà họ Triệu để lại, làm gì còn sức lực quản những chuyện này?" Lục Kính Đình nhún vai, không thèm để ý chút nào nói.

Tôi chỉ gật đầu, tựa đầu lên vai của anh, không nói nữa.

Theo như lời Lục Kính Đình nói, anh đây là có ý định chuẩn bị xử lý Chu Phong, hiện tại thế lực của Chu Phong yếu đi rất nhiều, Lục Kính Đình động động ngón tay là có thể khiến anh ta sụp đổ, cũng không biết anh ta có thể liên thủ với các quan chức khác hay không. "Ngày hôm nay An Hào phát sốt." Tôi tựa trên người Lục Kính Đình nói.

Lục Kính Đình lập tức nhíu mày: "Phát sốt? Cảm lạnh sao?" "Không biết, có thể là do hai ngày này đột ngột trở lạnh." Tôi thở dài một hơi, dừng một chút, tiếp tục nói: "Cũng may không phải rất nghiêm trọng, bác sĩ nói phải tiêm thuốc trong một tuần." "Được, ngày mai anh đi với hai người." Lục Kính Đình đứng dậy, đi về phía phòng của An Hào. "Ngày mai anh không bận việc ở cảng sao?" Tôi đứng dậy theo, hỏi. "Gần đây nhà họ Triệu sụp đổ, anh cũng rảnh rỗi không ít." Lục Kính Đình nhìn thoáng qua An Hào, còn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ ở cổ thằng bé: "Hơn nữa, An Hào đang bị bệnh, dù cho cảng có việc, anh cũng không thể đi."

Nói xong, anh kéo tôi qua rồi in lên trán tôi một nụ hôn. "Gần nhất em chăm sóc con cực khổ rồi." Tôi lắc đầu: "Anh biết Hồng Liên quyết tâm muốn ly hôn với Đinh Thành không? Hai ngày sau sẽ làm." "Anh biết " "Cô ấy một người phụ mang theo hai đứa con trai, sao mà sống chứ." Tôi có chút phiền muộn. "Nhiều năm như vậy, cô ấy cũng đều như thế." Lục Kính Đình nói xong đã ôm ngang tôi: "Chuyện giữa bọn họ cứ để cho bọn họ giải quyết, em vẫn nên giải quyết chuyện của chúng ta trước đi."

Cả đêm anh cũng không buông tha cho tôi, ngày thứ hai tỉnh lại tôi đương nhiên là mỏi eo đau lưng.

Tôi nhắm mắt lại sờ soạng phía bên Lục Kính Đình một chút, nhưng không nghĩ tới lập tức bị anh kéo vào trong lòng.

Bình thường sáng sớm Lục Kính Đình đã không ở nhà, ngày hôm nay anh đột nhiên không đi khiến tôi có chút không quen. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Tôi một lúc lâu sau mới mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Kính Đình, anh trực tiếp cúi xuống hôn, sau đó sờ sờ đầu của tôi.

Sau khi rời giường, tôi và Lục Kính Đình ăn điểm tâm, anh lại đưa tôi tới bệnh viện, dù sao ngày hôm nay An Hào còn phải tiêm.

Lúc y tá tiêm cho thằng bé, tôi lại đau lòng một trận, nhưng vì bệnh của thằng bé, cũng không có biện pháp gì. Sau khi truyền hết ba túi nước, lúc đi ra từ bệnh viện,

Lục Kính Đình nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài chơi.

Tôi sờ sờ cổ của An Hào, thằng bé đã hạ sốt, đi ra ngoài hít thở không khí, phơi chút nắng cũng tốt.

Lục Kính Đình lái xe đưa tôi tới cạnh biển, sau khi đỗ xe, anh xuống xe trước, đón lấy An Hào trong tay tôi, tay kia đỡ tôi xuống xe. "Đã lâu không ra đi ra ngoài chơi." Tôi nhìn cảnh tượng mênh mông vô tận, gió biển thổi quá hai gò má, chỉ cảm thấy một trận sảng khoái.

Lục Kính Đình thì ôm An Hào ở một bên trêu thằng bé, nụ cười trên mặt không che giấu được.

Tôi nhìn nụ cười của anh, khóe miệng mất tự nhiên cong lên. "Tối nay anh dẫn em đi ăn ở nhà hàng cạnh biển." Lục

Kính Đình trêu An Hào, tâm tình rất tốt. "Được." Tôi gật đầu, ôm lấy An Hào từ trong tay anh, không biết vì sao, tôi lại ngửi thấy mùi sữa trên người An Hào.

Nhưng mà, không đợi tôi trả lời, điện thoại của Lục Kính Đình lại reo lên.

Anh vừa trêu chọc An Hào trong lòng tôi vừa một tay nghe điện thoại, âm thanh phía bên kia điện thoại cũng không nhỏ, tôi vừa vặn có thể nghe được. "Cậu ba, tôi, tôi rất khó chịu." Bên kia đầu điện thoại chắc hẳn là một người phụ nữ, giọng nói rất nhu nhược, yếu ớt. "Cái gì? Được, tôi lập tức qua ngay" Lục Kính Đình chợt nhíu mày lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

Anh cúp điện thoại, nói với tôi: "Nhạc Danh đã xảy ra chuyện, anh phải đi xem." "Cô ấy làm sao vậy?" Tôi theo phản xạ hỏi. "Không biết, chờ mấy ngày nữa anh lại đưa em đi chơi, anh bảo thằng Đen đưa em trở về." Lục Kính Đình trông có chút nóng nảy, vội vàng hôn lên trán tôi.

Nhìn anh lên xe, tôi ôm An Hào đứng ở trên bờ biển có chút uổng công, anh vừa mới nói, Nhạc Danh đã xảy ra chuyện?

Không biết vì sao, trong lòng tôi không biết làm sao, tuy rằng trước đó Lục Kính Đình từng giải thích với tôi rằng anh chỉ là bởi vì trách nhiệm mới chăm sóc Nhạc Danh, nhưng hiện tại khi nhìn dáng vẻ anh sốt ruột, dù sao tôi cũng không thể vui vẻ nổi.

Thằng Đen lái xe đưa tôi về nhà, dọc đường đi tôi có chút xuất thần, chẳng biết Nhạc Danh đã xảy ra chuyện gì mà Lục Kính Đình lại gấp gáp như vậy.

Tôi không ghen tị nhưng tôi không vui, dù cho ban đầu tâm tình tôi rất tốt cũng bị tình huống bất ngờ này khiến cho buồn bực.

An Hào ở trên đường ngủ một giấc, sau khi về đến nhà thì lại tỉnh, tôi đút sữa mà thằng bé vẫn khóc nháo.

Tôi vốn đã phiền muộn, nghe thấy thắng bé khóc như thế thì lại càng phiền não.

Tôi không nhíu mày khẽ lắc cánh tay, cổ khiến thắng bé yên tĩnh một chút, nhưng không biết có phải do bị bệnh hay không mà thằng bé càng khóc to hơn.

Quyên Mai vốn dĩ đang nấu cơm, nghe thấy An Hào không ngừng khóc nháo cũng cùng dỗ thằng bé với tôi, không thể không nói Quyền Mai có kinh nghiệm hơn tôi, cô ấy chỉ ôm mấy phút mà An Hào đã yên tĩnh lại.

Chờ sau khi An Hào ngủ yên, tôi mới đi ăn cơm, lúc ăn cơm đôi mắt của tôi luôn không tự chủ nhìn ra phía ngoài cửa, không biết Lục Kính Đình lúc nào mới có thể làm xong về nhà.

Nhưng mà, tôi chờ trái chờ phải, vậy mà cả đêm cũng không đợi được Lục Kính Đình về nhà.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!