Chương 449: Đưa cô ta đến sân bay
Lục Kính Đình thấy buồn cười, nhẹ nhàng giữ lấy phần gáy của tôi, cúi người hôn lên môi của tôi.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh cạy mở hàm răng của tôi, cuốn lấy lưỡi của tôi ở chung cùng một chỗ, động tác trên tay cũng không dừng lại, sờ từ phía sau lưng tôi đến phía trước, một đường đi thẳng xuống phía dưới, thăm dò vùng kín của tôi.
Không thể không nói, Lục Kính Đình còn hiểu rõ về những điểm nhạy cảm trên cơ thể của tôi hơn cả so với tôi, anh chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc tôi mấy cái, thì cơ thể của tôi sẽ lập tức mềm nhũn ra, sự chống cự như có như không mới vừa rồi cũng hoàn toàn biến thành thuận theo và đòi lấy.
Một đêm, không biết Lục Kính Đình muốn tôi bao nhiều lần, tôi cảm giác anh điên rồi cứ muốn hết một lần lại một lần, giống như là muốn làm đủ số lần mà anh không có cách nào làm được trước khi mang thai vậy.
Chờ đến ngày thứ hai tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, di chuyển một chút thôi cũng sẽ khiến cho cơn đau nhức liên tục ập đến.
Một lúc lâu sau, tôi mới cố gắng mở được mắt ra, nhưng mà không ngờ tới, tôi còn chưa có động được một cái, đã lập tức bị Lục Kính Đình kéo trở về trong ngực của anh. "Tỉnh rồi à?" Giọng nói khàn khàn của anh truyền đến bên trong lỗ tại tôi trong cùng một lúc, hơi thở ấm áp của anh khiến cho lỗ tại của tôi cảm thấy ngứa ngáy một chút. "Ừ" Tôi trở mình, vùi vào trong lồng ngực của anh, vô cùng ấm áp.
Lục Kính Đình không nói nữa, mà ôm lấy tôi thật chặt, để cắm dựa vào trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi chỉ có một hy vọng xa vời là thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, không có tâm sự gì, cũng không có bất kỳ lo lắng nào, cứ như vậy mà ôm nhau, bình yên mà lại hòa hợp.
Nhưng mà, hy vọng xa vời cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, không đợi tôi phục hồi lại tinh thần từ trong sự dịu dàng này, điện thoại của Lục Kính Đình đã vang lên.
Anh rút một tay ra, cầm điện thoại lên, không biết sau khi kết nối bên kia nói cái gì, anh trả lời lại một tiếng, lập tức rời giường. "Hôm nay có thể không đi ra ngoài được hay không?" Tôi làm tổ ở trên giường, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ muốn để cho Lục Kính Đình ôm.
Lục Kính Đình cài nút áo sơ mi, bất đắc dĩ nở nụ cười với tôi, đi tới bên cạnh tôi hôn tôi một cái, nhỏ giọng khẽ nói ở bên tại tôi: "Chờ anh về."
Tôi chỉ gật đầu một cái: "Được rồi, em chờ anh."
Sau khi cửa đóng lại, tôi trở người sang chỗ Lục Kính Đình vừa mới nằm lúc nãy, trên giường còn sót lại hơi thở của anh, tôi hít một hơi thật sâu, mùi trên người anh vẫn luôn cho tôi cảm giác vô cùng an tâm.
Tôi làm tổ ở trên giường một lát, nhoài người sờ đến điện thoại di động, theo bản năng mở weibo lên xem, muốn nhìn bảng tìm kiếm phổ biến xem như nào. Vậy mà, trên bảng những tìm kiếm phổ biến nhất đã không còn một chút bóng dáng nào của Triệu Bác Khôn, chắc hẳn tối hôm qua Triệu Mộng Tuyết đã sử dụng quan hệ để ép xuống.
Nhưng mà, cho dù cô ta có đè xuống, thì Triệu Bác Khôn cũng đã bị treo trên bảng tìm kiếm phổ biến hơn một giờ, người chú ý đến vấn đề chính trị gần như là đều thấy được đầu tiên.
Dù sao thì những tìm kiếm phổ biến trên weibo hay gì đó, chỉ cần có người nhìn thấy được, là lập tức sẽ có tác dụng, như vậy là được rồi.
Nghĩ tới đây, tôi để điện thoại di động xuống, nói chung là trong tay Lực Kính Đình còn có video, Triệu Bác Khôn chắc chắn không thể tránh khỏi vụ việc lần này.
Sau khi rời giường, tôi tắm rửa đơn giản một chút, sau đó lập tức đi đến phòng trẻ con, An Hào đã sớm tỉnh, Quyền Mai đang dỗ thằng bé. "Đưa thằng bé cho chị, để chị ôm cho." Tôi nhận lấy An Hào từ trong tay của cô ấy, khuôn mặt của Quyên Mai lộ ra vẻ mệt mỏi, ngày hôm qua cũng đã vất vả cả một đêm: "Em mau đi ngủ đi." "Em không mệt." Quyên Mai nở nụ cười thật thà. "Nhanh đi đi, nếu không chị sẽ tức giận đó." Tôi giả vờ ra vẻ tức giận, nói.
Lúc này cô ấy mới gật đầu, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
An Hào cũng đặc biệt khiến cho tôi cảm thấy bớt lo cũng không có khóc lóc đặc biệt ầm ĩ, tôi đút sữa cho thằng bé, trêu chọc thằng bé một lát, rồi ôm thằng bé cùng đi xem ti vi. Xem phim được một lúc thì cảm thấy có chút nhàm chán, hơn nữa cánh tay ôm An Hào cũng đã gần như tê dại, vì vậy nên đặt thằng bé vào trong nôi, tìm cái điều khiển ti vi, tùy tiện chuyển kênh không có mục đích.
Cuối cùng, ánh mắt của tôi thành công bị kênh tin tức hấp dẫn, bởi vì tôi nhìn thấy được mặt của Triệu Bác Khôn.
Lời của phát thanh viên khiến cho tôi có chút mất tập trung, nói chung là con hổ già lớn Triệu Bác Khôn này rốt cuộc cũng sa vào lưới.
Thấy cảnh tượng như vậy, tôi không nhịn được mà cong khóe miệng, ông cụ nhà họ Triệu rốt cuộc cũng rớt đài, điều này cũng có nghĩa là Triệu Mộng Tuyết đã hoàn toàn mất đi hậu thuẫn phía sau, không biết là bây giờ cô ta sẽ sụp đổ thành dáng vẻ như thế nào.
Dù sao thì cô ta cũng là cô chủ lớn quen sống an nhàn sung sướng, cho dù là ai thấy cũng phải nhường cô ta ba phần, bây giờ lại đột nhiên trở thành con rệp bị người người phỉ nhổ, cho dù là người nào, cũng không thể tiếp nhận được chuyện này.
Tôi còn đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa đã truyền đến một loạt tiếng động, giống như là tiếng phụ nữ cãi nhau ầm ĩ, mới bắt đầu tôi còn cho là ở nhà bên cạnh, nhưng mà suy nghĩ một chút, nhà hàng xóm cách xa như vậy, có động tĩnh cũng không thể nghe được.
Nghĩ tới đây, tôi vén cái chăn nhỏ cho An Hào, mới vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Thằng Đen và hai tên tay sai đang đứng ở cửa, hai tên tay sai kia mở tay ra, giống như là đang cản thứ gì đó. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi đi tới chỗ Thằng Đen, đứng ở phía sau lưng anh ta hỏi. "Tân Ái Phương, cái đồ tiện nhân, có phải là cô đã sớm muốn thấy tôi thành như vậy có đúng hay không? Tôi cho cô biết, bà đây sẽ không cho cô có cơ hội đó đâu! Vừa quyến rũ Chu Phong, lại vừa làm chuyện xấu xa cùng với người đàn ông khác, bẩn thỉu, nghĩ một chút thôi cũng thấy ghê tởm." Thằng Đen còn chưa có trả lời tôi, đã lập tức nghe được tiếng mắng chửi của Triệu Mộng Tuyết.
Cô ta mắng vô cùng khó nghe, tôi không nhịn được mà nhíu mày lại, đi về phía cô ta. "Cô Tân." Thằng Đen thì lại bước lên trước, ngăn cản đường đi của tôi: "Việc này... "Không có việc gì, để tôi giải quyết." Tôi nở nụ cười với anh ta, nhẹ nhàng đẩy tay của anh ta ra, đi về phía Triệu
Mộng Tuyết. "Đồ phụ nữ đê tiện, cô là cái loại phụ nữ để tiện, tôi khinh." Triệu Mộng Tuyết thấy tôi đi tới đây, tiếng mắng càng ngày càng lớn, còn nhổ mấy bãi nước bọt về phía tôi nữa.
Tôi cúi người xuống, đúng lúc né tránh được, cô ta bị hai tên tay sai ngăn lại, tôi đi tới trước mặt cô ta, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta, đầu tóc của cô ta vô cùng lộn xộn, lớp trang điểm trên mặt chắc hẳn cũng là để từ tối hôm qua, đã sớm trở lên hỗn loạn, lông mi đã đen thành một mảng lớn, quần áo trên người cũng bẩn vô cùng.
Ấn tượng đầu tiên của tôi khi nghĩ đến cô ta đều là tạo nhã, chú ý hình tượng, cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật đến như vậy của cô ta.
Triệu Mộng Tuyết lại mở miệng muốn mắng tôi, tôi trực tiếp giơ tay lên, mạnh mẽ tát một cái lên trên mặt của cô ta.
Cô ta bị tôi đánh làm cho sững sờ, đến những lời mắng chửi tôi đã đến bên miệng rồi cũng không thể nói ra được thành lời, chỉ có thể ôm mặt, không dám tin mà nhìn tôi: "Cô dám đánh tôi?" "Đúng là đánh cô đó." Tôi nhớ lại cảm giác bị cô ta chèn ép mấy năm trước, An Hào bị cô ta bắt cóc, cùng với chân của Tân Gia Kiệt, tôi làm thể nào cũng không thể kìm nén được ý muốn đánh cô ta. "Cô là có đồ phụ nữ sống dựa dẫm vào đàn ông, dựa vào cái gì mà đánh tôi? Đồ đê tiện!" Triệu Mộng Tuyết bị tôi đánh một cái, sau khi phản ứng kịp thì nóng nảy trực tiếp đứng lên, nếu không phải là có hai tên tay sai kia đè cô ta lại, có lẽ cô ta đã sớm xông lên xé xác tôi thành mảnh vụn rồi. "Tôi có như thế nào đi nữa thì bây giờ người sống giống như con chó không phải là cô hay sao?" Tôi cười nhạo cô ta một tiếng, nhìn cô ta một cách đầy trêu tức. "Tân Ái Phương, cô đừng có mà đắc ý, có khi sau này sẽ đến lượt cô bị đó!" Triệu Mộng Tuyết nghiến răng nghiến lợi vô cùng mạnh, vang lên tiếng két két. "Tôi cũng muốn nhìn xem một chút, sau này tôi sẽ phải chịu những gì?" Tôi lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu cô có bản lĩnh kiểm soát người đàn ông của mình, vậy thì đừng có dựa vào bố, dựa vào đứa nhỏ mà làm điều đó? Cô luôn miệng nói Chu Phong bị tôi quyến rũ, vậy bây giờ tôi không quyến rũ anh ta nữa, thì anh ta có trở về bên cạnh cô hay không? Còn có, mấy năm nay cô và Triệu Bác Khôn qua lại làm quen với nhiều quan chức như vậy mà họ không giúp gì sao? Được, bọn họ không giúp cô thì cũng không có tội gì, nhưng Chu Phong thì sao đây? Cô đều đã như vậy rồi, anh ta lại không giúp cô một chút nào sao? Người cô thích nhất e rằng sẽ là người đã sớm trốn tránh cô còn không kịp có đúng không?" Cập nhật nha*nh nhất trên Tamlinh247.vn
Tôi cố tình chọc ngoáy từng câu từng chữ vào sâu trong trái tim của cô ta, cô ta từng khiến tôi phải chịu đau khổ, bây giờ tôi cũng sẽ không để cho cô ta được dễ chịu hơn.
Có lẽ là bị lời nào của tôi chọc vào chỗ đau, Triệu Mộng Tuyết cũng thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt mới vừa rồi kia, cô ta sững sờ một lúc lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười cuồng: "Đúng vậy, cô nói rất đúng đó Tân Ái Phương, ha ha ha."
Cười cười một hồi, cô ta lập tức ngồi trên mặt đất, trông vô cùng nhếch nhác.
Tôi bị phản ứng đột ngột này của cô ta làm cho sợ hết hồn, cho dù là tôi biết cô ta sẽ bị kích thích, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới là phản ứng của cô ta sẽ lớn như vậy.
Thấy cô ta như vậy, tôi vốn là muốn xoay người về nhà, để cho mấy người Thằng Đen xử lý cô ta, lại không ngờ tới, tôi còn chưa có bước đi được hai bước, Triệu Mộng Tuyết đã lập tức nhào tới bóp cổ tôi.
Tôi cứng đờ cả người, giãy giụa theo phản xạ có điều kiện, vốn tưởng rằng Triệu Mộng Tuyết một đêm không ngủ thì sẽ rất yếu, tôi nhất định có thể tránh thoát được, vậy mà tôi còn chưa có kịp giãy giụa một chút nào, đã cảm giác được một trận đau đớn như kim châm truyền tới.
Trên tay cô ta, có dao.
Hơn nữa dao của cô ta vừa đúng để ở vị trí nguy hiểm của tôi mà không hề bị lệch chút nào, chỉ cần tôi lộn xộn một chút, là cô ta rất có thể sẽ lập tức cắt đứt động mạch ở cổ của tôi. "Mấy người đi lên một bước nữa, thì tôi sẽ lập tức giết chết cô ta!"
Cơ thể tôi lạnh toát mồ hôi lạnh chảy ra, mấy người Thắng Đen cũng đã chuẩn bị hành động nhưng lại chưa biết ra tay từ chỗ nào.
Cũng đúng vào lúc này, giọng nói của Lục Kính Đình xuất hiện ở bên tai của tôi: "Để dao xuống" "Ha, cậu ba Lục, thủ đoạn của anh thật đúng là cao siêu, ngoại trừ ghi âm ra thì còn có cả video nữa!" Triệu Mộng Tuyết cũng nhìn thấy Lục Kính Đình, lạnh lùng cười thành tiếng: "Nhìn thấy dáng vẻ như này của tôi, ngài rất vui vẻ có đúng không?" "Cô muốn như thế nào?" Lục Kính Đình hoàn toàn không có ý định nói gì khác cùng với cô ta, nhíu mày nói tiếp. "Không làm gì cả." Triệu Mộng Tuyết dừng một chút: "Chỉ là cậu ba Lục bản lĩnh cao cường, muốn ngài giúp tôi ra khỏi nước mà thôi." "Cái gì?" Cô ta vừa dứt lời, không chỉ có Lục Kính Đình, mà ngay cả tôi cũng thấy ngạc nhiên một chút.
Không nghĩ tới Triệu Mộng Tuyết cũng đã bắt đầu có chủ ý đi ra nước ngoài lánh nạn.
Không trách được mới vừa rồi cô ta cố ý chọc giận tôi, đoán chừng chính là vì muốn chờ tới lúc tôi đi qua đối chất cùng với cô ta, bắt tôi làm con tin, để cho Lục Kính Đình đưa cô ta ra nước ngoài. "Tôi cũng đã đến nước này rồi thì còn sợ ai nữa? Ngài không đưa tôi ra nước ngoài thì cũng không sao, vậy tôi lập tức giết Tân Ái Phương, tôi có nhiều kẻ thù như vậy, không phải là vào tù ngồi thì cũng là bị kẻ thù giết, dù sao thì kéo theo cái mạng này vào ngồi tù cũng không bị thua thiệt, cho dù chết, cũng sẽ có một cái đệm lưng." Triệu Mộng Tuyết lạnh lùng cười nói, tay cầm dao găm đặt ở trên cổ tôi siết chặt thêm ba phần.
Lục Kính Đình không nói gì, mà là nhìn chăm chăm vào đôi mắt của tôi, im lặng một hồi, sau đó nói với Thắng Đen: "Thăng Đen, đi chuẩn bị xe, đưa cô ta đến sân bay" Thắng Đen gật đầu một cái, anh ta cũng không có cách nào thay đổi được chuyện gì trong tình cảnh như thế này, chỉ có thể đi lấy xe.
Tay Triệu Mộng Tuyết đặt ở trên cổ của tôi cũng không thả lỏng một giây nào, bắt tôi cùng lên xe.
Thắng Đen lái xe, Lục Kính Đình ngồi ở ghế phó lái, còn tôi thì bị Triệu Mộng Tuyết ép buộc ngồi ở hàng ghế sau. "Xuống xe, đưa tôi lên máy bay"