Chương 406: Anh ấy đến cứu tôi
Không ngờ rằng, tôi vừa ngồi dậy, đã bị người ta chĩa súng trên đầu ngăn lại.
Cả người tôi run lên, nhằm chặt mắt lại, thở ra một hơi, nghĩ cũng đúng, tôi là một người phụ nữ mang thai, làm sao có thể thoát khỏi bọn họ. "Giết tôi đi, để tôi được thoải mái." Tôi nói trong tuyệt vọng.
Số mệnh đã như vậy, tôi cũng chẳng tránh được. “Mau đi theo tôi.”
Người cầm súng nói bốn chữ, tôi có chút sửng sốt, giọng nói này, là "Lục Kính Đình?" Tôi không chắc chắn tự hỏi một câu, tim tôi đập thình thịch. "Đi theo tôi." Khi tôi gọi tên anh ấy khẩu súng chĩa trên đầu tôi cũng được bỏ ra ngay lập tức.
Đúng là anh ấy.
Trong nhất thời, tôi chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, tôi thực sự không ngờ rằng, anh ấy sẽ đến cứu tôi.
Nhưng nước mắt tôi vẫn chưa kịp rơi xuống, tôi đã bị anh ấy kéo ra phía sau cái hòm, anh ấy ra hiệu im lặng với tôi, phía sau xuất hiện một loạt các bước chân. "Không tìm thấy “Tôi cũng không thấy. "Mau đi tìm cho tôi, không tìm được thì tự biết kết cục của chính mình rồi đấy." Bọn họ trao đổi một chút, bước chân mới dần dần biến mất. "Đừng nói chuyện, mau đi theo tôi." Lục Kính Đình thấp giọng nói rồi nắm lấy tay tôi.
Thay vì mở miệng nói tiếp, tôi gật đầu và đi theo anh ấy.
Suốt dọc đường đi, chúng tôi gặp phải người của Triệu Mộng Tuyết rất nhiều lần, Lục Kính Đình đều dẫn tôi trốn qua, cuối cùng dẫn tôi chạy ra ngoài từ cửa sau.
Thằng Đen thì ở đằng kia tiếp ứng chúng tôi.
Tôi ôm hũ tro cốt, đi theo Lục Kính Đình bất chấp tất cả liền vội vàng lên xe, phía sau là tiếng la hét những vệ sĩ.
Sờ sờ bụng, cơ thể nhịn không được run rẩy, nếu không phải Lục Kính Đình đột nhiên xuất hiện, tôi đoán mình chắc chắn sẽ bị bắt trở lại.
Lục Kính Đình bên kia đưa cho tôi một chai nước, tôi khát muốn chết, cầm lấy liền uống một hơi hết sạch. “Sao anh lại biết được?” Tôi còn có chút hoảng hồn, nhìn nhà xưởng phía sau xa dần mà nói. Lục Kính Đình nói mà không nhìn tôi: “Trần Dương nói với tôi.
Lúc này tôi mới nghĩ đến khách sạn mà Trần Dương đưa tôi đi, không đón được tôi, mà không thể trông cậy vào Chu Phong, anh ta cũng chỉ có thể nói cho Lục Kính Đình biết. "Ồ." Tôi đơn giản đáp một tiếng, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ.
Lục Kính Đình nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, đột nhiên lấy giấy lau tro bụi trên mặt cho tôi, tôi liền né tránh như một phản xạ có điều kiện, anh ấy lại đè lên gáy tôi.
Trong nhất thời, bầu không khí trong xe có chút tế nhị. “Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi dè dặt cẩn thận hỏi. “Về nhà.” Lục Kính Đình cất giấy lau kia đi mà giọng nói không đổi.
Tôi có chút sửng sốt: "Nhưng mà..." “Hay là đưa em trở về đó?” Anh ấy nhíu mày, nói với tôi bằng giọng điệu trêu chọc.
Tôi vội vàng lắc đầu, tôi không thể trở về đó để mà chết nữa. "Đây là cái gì vậy?" Lục Kính Đình chú ý tới cái hộp trong tay tôi.
Không nhắc đến nó còn tốt hơn một chút, một khi nhắc đến hộp này, nỗi buồn từ trong trái tim tôi lại ùa về, cảm giác cay đắng cũng một lần nữa lan ra khỏe miệng.
Tôi nhìn lướt qua cái hộp, chỉ cảm thấy tim đau nhói, căn bản không kịp trả lời câu hỏi của Lục Kính Đình, trong chốc lát sống mũi đã cay cay, nghẹn ngào nói không nên lời. "Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lục Kính Đình khá là bối rối, muốn ôm tôi, rồi lại thu tay lại. "Đây là tro cốt của bố tôi." Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn sự nghẹn ngào rồi trả lời.
Lục Kính Đình nhíu mày, trực tiếp cướp lấy cái hộp trong tay tôi, mở nắp ra.
Tôi vội vàng muốn cướp lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Không được... Trong đó là bố tôi!"
Lục Kính Đình căn bản không quan tâm tôi, trực tiếp lấy tro cốt ra, nằm một nằm ở trong tay, sau đó nhếch khỏe môi.
Tôi thấy anh ấy cười thì nhíu mày, trong lúc như thế này, vì sao anh ấy còn cười được. Chỉ thấy anh ấy mở cửa sổ xe rồi đổ tro cốt trong hộp ra ngoài.
Tôi thực sự nổi giận, đó chính là thứ cuối cùng liên quan đến bố tôi, tôi trực tiếp mở cửa xe, muốn nhảy khỏi xe, Lục Kính Đình túm lấy tôi từ phía sau. "Ái Phương em bình tĩnh một chút, đó không phải là tro cốt mà là bột mì." Lục Kính Đình kéo tôi trở lại chỗ ngồi, thuận tay đóng luôn cửa xe. "Cái gì?" Tôi có chút ngạc nhiên, đưa tay cầm lấy cái hộp trong tay anh ấy, không phải Triệu Mộng Tuyết nói đây là tro cốt của bố tôi sao, sao lại là bột mì chứ?
Tôi mở hộp nhìn lại một chút, quả nhiên, mùi của bột mì bay lên.
Chuyện này... Sao có thể chứ!
Tôi lau nước mắt, nghi hoặc nhìn về phía Lục Kính Đình, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. "Triệu Mộng Tuyết không thể nào có tro cốt của bố em, bởi vì thi thể bố em vẫn chưa tìm được, cô ta chắc chắn là cố ý lừa gạt em." Lục Kính Đình bình thản nói.
Tình hình lúc đó của tôi, thật sự không có cách nào để phân biệt là thật hay giả, chỉ một mực đau khổ, không ngờ đã bị cô ta lừa gạt.
Lúc này tôi mới hiểu được, ném cái hộp sang một bên, Triệu Mộng Tuyết muốn tôi chết cũng không an tâm.
Thằng Đen lái xe đến bãi đỗ xe, tôi đi theo Lục Kính Đình xuống xe, ai biết anh ấy đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy tôi.
Tôi giãy giụa vài lần, Lục Kính Đình ngược lại càng ôm chặt hơn, dù sao cũng giãy giụa không được, tôi đành vùi đầu vào ngực anh ấy, nghe tiếng tim của anh ấy đập.
An toàn đến lạ thường.
Chưa đi được mấy bước, một chiếc xe liền dừng trước mặt chúng tôi, chỉ thấy Chu Phong từ trên xe vội vàng đi xuống.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là sao anh ta lại đến đây, suy nghĩ thứ hai chính là nhanh chóng thoát khỏi Lục Kính Đình.
Lần này Lục Kính Đình không ngăn cản tôi, mặc cho tôi rời khỏi người anh ấy. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn *để ủng hộ team nha !!!
Chu Phong đi tới, muốn ôm lấy tôi, lại bị Lục Kính Đình ngăn cản. "Anh đang làm gì vậy?" Chu Phong nhíu mày, lạnh lùng nói.
Lục Kính Đình nhíu mày, hỏi ngược lại một câu: "Chu Phong anh muốn làm gì?" "Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tôi tới đưa cô ấy đi."
Nghe anh ta nói vậy, Lục Kính Đình trực tiếp cười lạnh lùng rồi nói: "Nếu tôi không nghe nhầm, Chu Phong nói, đây là người phụ nữ của anh sao?" "Lời này của cậu ba Lục là có ý gì?" Chu Phong buông cánh tay giằng co với Lục Kính Đình và nói. "Tôi không có ý gì cả, chỉ là đường đường là người phụ nữ của Cục trưởng Chu trưởng, còn cần người khác đến cứu sao?" Lục Kính Đình nhếch khỏe môi, đi đến bên cạnh Chu Phong: “Anh mà cũng xứng sao?"
Giọng nói của anh ấy không to, nhưng tôi lại nghe rất rõ ràng, trong lòng rung động. "Xứng hay không, không cần cậu ba Lục nói." Anh ta vẫy vẫy tay với tôi: “Ái Phương, lại đây
Tôi do dự một hồi, nhìn về phía Lục Kính Đình, không biết đôi mắt sâu thẳm của anh đang suy tư điều gì. "Ái Phương." Chu Phong lại gọi tôi một tiếng.
Giọng nói của anh ta giống như một lời gọi từ địa ngục, làm cho tôi không thể di chuyển chân của mình.
Tôi vốn dĩ không muốn đi, nhưng đột nhiên lại nhớ tới lần trước Lục Kính Đình lạnh lùng bảo tôi xuống xe, nỗi đau lòng trỗi dậy, cuối cùng tôi nhìn thoáng qua anh, nhấc chân lên, cất bước, đi về phía Chu Phong mà cũng không quay đầu lại nhìn.
Lục Kính Đình không ngăn cản tôi, cho dù tôi dừng lại một chút khi đi ngang qua bên cạnh anh, anh vẫn không đưa tay kéo tôi lại.
Bước chân tôi rất chậm, đi tới bên cạnh Chu Phong, tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, lòng bàn tay anh ta ấm áp, nắm tay tôi làm tôi cũng rất an tâm.
Thế nhưng, đôi tay này lại không hề rung động.
Cho đến khi tôi đi theo Chu Phong lên xe, Lục Kính Đình cũng không ngăn cản tôi lại, cho dù anh chỉ nói một muốn câu giữ tôi lại, tôi đều sẽ liều lĩnh đi theo anh, nhưng anh không làm vậy.
Cửa xe đóng lại, chấp niệm còn sót lại cuối cùng của tôi cũng tan vỡ, tôi không nhìn anh nữa, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau rồi.
Suốt dọc đường đi, Chu Phong đều ôm tôi trong lòng, không ngừng xin lỗi tôi, nói rằng anh ta thật không ngờ chuyện đột nhiên lại như vậy.
Tôi chẳng nghe gì cả, chỉ vẫn luôn gật đầu, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, người vẫn luôn đờ đẫn. Đến nhà họ Chu, tôi vừa vào cửa, liền thấy Quyền Mai đã khóc đẫm nước mắt, cô ấy thấy tôi tiến vào, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, vội vàng chạy tới. “Chị Phương, chị đã về rồi sao, em tìm khắp nơi mà không thấy chị” Quyên Mai nhìn tôi mà rơi nước mắt, nói năng không đầu không đuôi: “Nghe anh Trần nói chị bị bắt rồi, dọa chết em mất, bây giờ chị cũng đã trở về rồi.